Editor: Nguyetmai
Hoắc Nhất Ninh đáp: "Ừ, chờ xong việc anh sẽ gọi điện cho em."
"Vâng ạ."
Sau đó, cô cúp máy rất nhanh.
Hoắc Nhất Ninh bật cười. Lúc trước cô luôn không nỡ cúp điện thoại của anh, bao giờ cũng có những câu chuyện nói mãi không hết. Tính cách của cô đơn giản đến thuần túy, vừa nhìn đã biết là được chiều chuộng từ bé đến lớn rồi. Có chút chút bám người, cũng rất biết cách làm nũng.
Chỉ tiếc là, cô lại gặp phải một anh chàng hình sự khô khan như anh. Cô gái bé nhỏ ấy rất ngoan, rất lành, rất hiểu lý lẽ.
Anh cất hết những suy nghĩ vẩn vơ của mình đi, quay đầu xe, gọi một cuộc điện thoại.
"Đội trưởng."
Thời gian rất gấp, Hoắc Nhất Ninh hạ lệnh luôn: "Đằng Phi, lập tức liên hệ với Cục phòng chống buôn lậu. Tôi nhận được tin báo tối nay sẽ có giao dịch ngà voi."
Khách sạn của Tần Thị.
Tám rưỡi tối, buổi đấu giá bắt đầu. Tất cả những nhà sưu tầm và các xí nghiệp lớn được mời tới đây đều lần lượt về vị trí.
Ôn Thi Hảo chậm rãi tới sau, đưa mắt nhìn một vòng trong sảnh đấu giá, sau đó đi thẳng về một hướng, khóe môi hàm chứa nụ cười duyên. Cô ta đi đứng rất thong thả, uyển chuyện, động tác rất nhã nhặn. Vừa ngồi xuống, cô ta đã quay đầu sang nói: "Khéo quá."
Thời Cẩn nhìn cô ta một cái rồi nói: "Có thể ngồi xa ra chút được không?" Sau đó anh nhìn thẳng sang chỗ khác, lãnh đạm buông một câu: "Tôi bị bệnh cuồng sạch sẽ."
Ôn Thi Hảo phì cười, cũng không tự chuốc bực vào người, bèn lùi sang bên phải một ghế. Khóe môi cô ta vẫn cong lên mỉm cười. Người đàn ông này, thực sự rất có khả năng kích thích dục vọng chinh phục của người khác.
Đã vậy, anh còn là người đàn ông của Khương Cửu Sênh nữa chứ!
Trên sân khấu, Tô Phục mặc váy đỏ, tay cầm búa gỗ, nói rõ ràng từng tiếng, bắt đầu buổi đấu giá. Cô ta vừa lên tiếng đã có thể thu hút sự chú ý khiến người ta phải trầm trồ chặc lưỡi. Quả nhiên là MC nổi tiếng của đài truyền hình Trung ương, vừa cất lời đã thấy mê rồi.
Trong buổi đấu giá lần này, chủ yếu là bán những sản vật văn hóa chạm khắc ngọc, chạm trổ gỗ. Bảy món đồ phía trước cơ bản đều được đấu với giá rất cao. Món đắt nhất trong số đó là một miếng ngọc trắng Dương Chi, giá bán cuối cùng là hai mươi triệu.
Người mua được nó là Tô Vấn.
Cho đến bây giờ Lưu Xung cũng không hiểu rõ được, vì sao mình lại ngồi trong sảnh đấu giá hôm nay. Tô Vấn vốn đâu phải là người thích học làm sang, cũng đâu phải người có sở thích sưu tầm đồ cổ. Cậu ta vô cùng thắc mắc, hỏi: "Cậu hiểu về ngọc à?"
Tô Vấn quay phim cả một ngày hôm nay, sắc mặt hơi uể oải, mệt mỏi dựa vào ghế, dáng ngồi không thể xấu hơn được. Cậu đáp: "Không hiểu gì."
Lưu Xung bật cười nói: "Vậy cậu tốn hai mươi triệu mua một miếng ngọc đó về làm gì?"
Tô Vấn lườm anh ta một cái, âm đuôi hơi cao lên: "Tôi cần phải trình bày với anh à?"
Đuôi mắt cậu hơi nheo lại, y như ông tổ nhà người ta vậy.
Cậu lắm tiền, cậu là đại gia, ok?!
Lưu Xung ngấm ngầm lườm cậu một cái: "Không cần, không cần!!!"
Giành được viên ngọc rồi, Tô Vấn cũng không còn hứng thú gì với những món đấu giá tiếp theo nữa, mặt cậu lơ đãng nói: "Từ chối hết mọi công việc tuần sau đi."
Lại từ chối việc nữa, cứ mỗi lần cậu ấy bỏ việc là không có chuyện gì tốt lành cả. Lưu Xung lập tức cảnh giác hỏi: "Cậu lại định làm gì?"
Khóe môi Tô Vấn cong lên: "Tôi ra nước ngoài." Nét mặt đã có chút phóng túng rồi.
Không cần phải đoán, chắc chắn là đang nghĩ đến tiên nữ bảo bối nhà cậu ta chứ gì.
Lưu Xung ra sức tạt nước lạnh: "Hai tháng gần đây Vũ Văn Thính không có trận thi đấu nào, cậu đi cũng chẳng gặp được cô ấy đâu."
Tô Vấn coi như không nghe thấy.
Lưu Xung cảm thấy rất mệt lòng, Tô Vấn quá khó quản! Cậu ấy rất tùy tính, bốc đồng, vui lên là thích đi nước ngoài gặp Vũ Văn Thính, lúc không vui cũng thích đi nước ngoài gặp Vũ Văn Thính. Là một diễn viên đang nổi tiếng, chẳng có ai lại thoải mái không chịu bó buộc gì như cậu ấy cả. Nghĩ vậy, đột nhiên Lưu Xung hiểu ra ngay: "Miếng ngọc này cậu mua để tặng cho Vũ Văn Thính phải không?"
Tô Vấn dùng đuôi mắt liếc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: "Không được à?"
Ai mà dám đây? Lưu Xung chấp nhận khom mình trước thế lực cường hào ác bá: "Được chứ, đương nhiên là được."
Tô Vấn lười biếng nhắm mắt dưỡng thần. Vừa nhắm mắt cậu đã đột ngột mở ra, sau đó quay vụt đầu lại phía sau, mặt đầy vẻ cảnh giác.
Lưu Xung cũng quay lại theo. Anh ta nhìn một chút cũng không phát hiện ra điều gì kỳ lạ: "Sao thế? Có fan theo tới à?"
Tô Vấn nói rất ngắn gọn: "Nằm xuống."
Lưu Xung ngớ ra: "Hả?"
Tô Vấn ấn đầu anh ta, đè thẳng người xuống dưới sàn nhà: "Nằm im đừng nhúc nhích."
Lưu Xung vẫn ngây ra, thao tác này là sao nhỉ?!
Đúng lúc này, không biết ai gào to một tiếng: "Có cảnh sát!"
Sau đó, Lưu Xung nằm mọp trên sàn nhà chỉ thấy người phục vụ vốn đang bê khay, đi qua đi lại trên hành lang chợt ngồi thụp xuống, moi một khẩu súng giấu dưới thảm ra.
Lưu Xung vô cùng kinh ngạc! Có phải anh ta bước nhầm phòng không? Ôi mẹ ơi, gan của con, sợ đến vỡ gan vỡ mật mất rồi!
Ở đại sảnh tầng một của khách sạn, một người đàn ông chạy từ trong cầu thang bộ ra, vẻ mặt cuống cuồng vội vã lao về phía quầy lễ tân: "Đội trưởng Lâm."
Một cái đầu tròn vo thò lên giữa hai cô lễ tân đứng ở quầy, cũng chính là đội trưởng Lâm của Cục phòng chống buôn lậu đang "cải trang" ở đó: "Tình hình thế nào?"
"Người của chúng ta bị bại lộ trước thời điểm."
Họ vốn định chờ buổi đấu giá kết thúc, mọi người trong sảnh ra hết rồi mới hành động, nhưng giờ thì không chờ nổi nữa. Có điều, trong sảnh đấu giá vẫn đang đầy khách khứa, mỗi người trong đó không giàu có thì cũng quyền thế, bất cứ một phát đạn nào cũng có thể bắn nhầm vào một vị đại gia cả.
Đội trưởng Lâm bực bội sờ quả đầu bóng lộn của mình: "Đám chết tiệt đó!" Anh ta quay sang gọi: "Đội trưởng Hoắc."
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, nói qua bộ đàm: "Cả đội chuẩn bị hành động, ưu tiên bảo vệ con tin."
Đối phương mặc đồ phục vụ bàn, tay cầm súng, nòng súng chĩa thẳng vào đầu Ôn Thi Hảo, ánh mắt quét khắp bốn phía đầy vẻ đề phòng: "Tất cả đừng qua đây, nếu không tao giết con này trước đấy."
Hàng buôn lậu đang ngay ở trong sảnh đấu giá, đám vệ sĩ này vừa chịu trách nhiệm vận chuyển vừa chịu trách nhiệm bảo vệ. Hiện giờ cảnh sát đã tới, chứng tỏ tin tức bị bại lộ rồi. Người và tang vật đều ở đây cả, một khi sa lưới chắc chắn sẽ phải chịu mức án rất nặng.
Đã vậy, chi bằng đánh cược một phen, chạy!
Tên tội phạm ghìm cổ Ôn Thi Hảo, kéo cô ta ra ngoài: "Các người tránh hết ra!"
Tay Hoắc Nhất Ninh cầm súng, ánh mắt nhìn chằm chặp về phía gã đàn ông kia, giơ tay ra hiệu: "Lùi lại."
Người của Cục phòng chống buôn lậu và đội hình sự đều hết lùi lại phía sau.
Trong sảnh đấu giá có mười bốn tên tội phạm, phần lớn đều đầu hàng hoặc sa lưới rồi, chỉ còn lại đúng một tên đang khống chế con tin kia. Đại sảnh vô cùng hỗn loạn, tất cả khách khứa và nhân viên ở đây, hoặc là ngồi, ôm đầu nằm mọp xuống, hoặc là lùi hết vào trong góc phòng, dưới ghế băng, sợ đến run cầm cập.
Lúc này, có người bất chợt đứng lên từ vị trí ngồi, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đó.
Là Thời Cẩn.
"Dùng tôi thay cô ta đi." Anh bước qua hành lang, đứng trước mặt tên tội phạm: "Tôi giá trị hơn cô ta đấy."
Ôn Thi Hảo bị kìm kẹp vội ngước mắt lên nhìn Thời Cẩn bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tên tội phạm rất cảnh giác, nòng súng không rời đầu con tin một giây nào, trừng mắt đề phòng nhìn người trước mặt: "Mày là ai?"
Thời Cẩn thong thả đáp: "Thời Cẩn, nhà họ Tần ở Trung Nam."
Hiển nhiên đối phương nhận được ra cái tên này. Mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, bán tín bán nghi, nhìn anh đầy cảnh giác, không dám buông lỏng đến nửa phần: "Anh là Thời Cẩn à?"
"Đúng thế." Thời Cẩn bước lên một bước.
Tên tội phạm lập tức quát to: "Đừng qua đây."
Ôn Thi Hảo bị kéo về phía sau, nòng súng đặt trên đầu hơi động đậy khiến cô ta sợ đến trắng bệch mặt mũi.
Thời Cẩn dừng lại tại chỗ, bình tĩnh như thường, giọng nói bình thản, đàm phán: "Thả cô ta đi, tôi làm con tin cho anh."
Tên tội phạm thoáng do dự.
Thời Cẩn cởi cà vạt, cởi thêm một cúc trên cùng của áo sơ mi, sau đó gỡ đồng hồ đeo tay ra, đặt vào trong lòng bàn tay ngắm nghía.
Ánh mắt tên tội phạm nhìn anh chằm chằm, cũng bất giác di chuyển theo động tác của anh.
Đột nhiên, anh buông tay, chiếc đồng hồ rơi thẳng xuống đất.
Đối phương cũng đưa mắt nhìn theo.
Đúng lúc này, Thời Cẩn đột ngột ra tay. Một tay anh chế ngự tay cầm súng của hắn, bóp vào xương, kéo thẳng ra ngoài. Tên tội phạm đau đớn kêu ré lên một tiếng, tay tê dại, khẩu súng cũng bất ngờ tuột ra.
Hắn đang định cúi xuống nhặt thì Thời Cẩn đã ung dung đón lấy khẩu súng đặt vào ngang eo hắn. Giọng nói rất nhẹ nhàng thản nhiên: "Đừng cử động."
Đối phương sững sờ.
Chỉ trong một thoáng giây này thôi, Thời Cẩn đã bắt được tay hắn, nghiêng người đẩy hắn xuống đất. Tay tội phạm cố vùng vẫy nhưng Thời Cẩn đã đè một đầu gối lên bụng hắn: "Đừng cử động, tao bẻ gãy tay mày đấy."
Đối phương không vùng vẫy nữa, đầu hàng hoàn toàn.
Võ công của cậu Sáu nhà họ Tần quả nhiên đều là chiêu giết người, hơn nữa, anh còn hiểu chơi đòn tâm lý nữa. Vừa rồi tên tội phạm chỉ nhìn anh vài cái thôi, sự chú ý đã bị dịch chuyển rồi.
Tội phạm cứ thế bị hạ gục, con tin đã thoát khỏi nguy hiểm. Tiểu Giang ngẩn người đứng nhìn, nhất thời thất thần, người mà cậu ta đang khống chế bỗng rút một con dao từ eo ra, quay người đâm vào bụng Tiểu Giang.
Phản ứng chỉ bộc phát trong đúng vài giây, Hoắc Nhất Ninh đứng gần Tiểu Giang nhất, không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức dùng tay không tóm lấy con dao kia. Anh níu tay hắn, tung một cú ném qua vai hạ gục tội phạm.
Tưởng Khải ở bên cạnh lập tức lao lên khống chế hắn: "Đội trưởng, anh không sao chứ?"
Hoắc Nhất Ninh lau vết máu dính trên tay, nhấc chân đạp Tiểu Giang một cái: "Cậu chán sống rồi phải không? Thời điểm nào rồi mà còn thất thần như thế. Lần sau đi ra ngoài mà không mang não theo thì đừng đi làm nhiệm vụ nữa."
Tiểu Giang là cảnh sát hình sự thực tập, ngày mai mùng một tháng tám mới là ngày đầu tiên chuyển chỉnh thức nên giờ mới đi thi hành nhiệm vụ cùng cả đội. Dù sao kinh nghiệm cũng còn ít, chỉ sơ suất một chút đã suýt ăn quả đắng rồi.
Tiểu Giang bị đạp cho lảo đảo một chút, lập tức đứng thẳng dậy: "Tôi xin lỗi, đội trưởng."
Hoắc Nhất Ninh tức diên người: "Cậu không có lỗi gì với tôi mà phải xin. Nếu ông đây không nhanh tay, thì đ*ch mợ nó chứ, cậu đã có lỗi với chính cái mạng của cậu rồi!" Chửi xong, anh lại đạp cho một cú nữa.
Tiểu Giang không dám ho he tiếng nào, lẳng lặng chịu đòn. Hình như cậu ta đã hiểu vì sao người của đội hình sự số 1 đều có thể giao cả mạng sống cho Hoắc chó điên rồi.
Toàn bộ tội phạm đều sa lưới, người của đội hình sự rút về trước, chỉ còn lại việc xử lý tang vật buôn lậu thì giao cho Cục phòng chống buôn lậu giải quyết nốt. Một buổi đấu giá tử tế yên lành trở thành hiện trường phạm tội. Tất cả mọi người của công ty đấu giá và cả bên tổ chức, bên đầu tư đều bị bắt cả lại, đưa hết về đồn cảnh sát để thẩm vấn. Còn những nhà sưu tầm, các vị quan khách tới tham gia đấu giá đều phải phối hợp điều tra, bất cứ lúc nào bị triệu tập cũng phải có mặt. Vì thế, trước khi kết án, họ sẽ không được phép rời khỏi Giang Bắc.
Thời Cẩn nhặt chiếc đồng hồ bị ném xuống đất kia lên, quăng vào thùng rác rồi rời khỏi hội trường.
Ôn Thi Hảo đuổi theo gọi anh lại: "Thời Cẩn."
Vừa đúng lúc đi ra khỏi sảnh đấu giá, anh quay đầu lại.
Cô ta bước lại gần, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Thời Cẩn, không thể rời đi được: "Cảm ơn anh chuyện vừa rồi." Ánh sáng trong đáy mắt cô ta sáng rực như một ngọn lửa vậy.
Cô ta không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mặt cô ta đây thực sự khiến người ta say đắm.
Chỉ có điều, anh lại chưa từng nhìn thẳng cô ta, vẻ mặt rất thờ ơ xa cách: "Nếu cô chết rồi, đoạn video kia sẽ bị tiết lộ. Trừ lý do này ra, thì cô chết hay sống đều không liên quan gì đến tôi."
"Thế nên, chỉ vì đoạn video đó nên anh mới cứu tôi sao?"
Thời Cẩn còn lười phải trả lời cô ta. Ánh mắt anh rất lãnh đạm như cự tuyệt người ta ở ngoài nghìn dặm vậy, không có thứ gì có thể tiến được vào trong mắt anh cả.
Anh càng như vậy, càng khiến cô ta mê hoặc. Có lẽ, con người ta chính là như vậy, càng không có được, thì càng muốn có, càng không thể tiếp xúc, lại càng cố gắng muốn lại gần. Có lẽ là vì dã tâm, cũng có thể là vì dục vọng chinh phục.
Cô ta mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm, xa xôi: "Đến giờ tôi mới phát hiện ra rằng, đoạn video đó còn có ích hơn tôi nghĩ rất nhiều." Đột nhiên cô ta lại càng muốn nhiều hơn nữa rồi.
Ánh mắt Thời Cẩn sa sầm xuống, xen thêm vài phần lạnh lùng u ám: "Đừng được đằng chân lân đằng đầu." Sẽ khiến anh muốn giết người đấy!
Anh quay người bước đi.
Ở phía sau lưng, Ôn Thi Hảo thong thả nói thêm một câu: "Tôi có thể giao video gốc cho anh, cũng xóa toàn bộ các phần copy dự phòng đi."
Thời Cẩn dừng bước, quay đầu hỏi: "Cô muốn gì?"
Ánh mắt Ôn Thi Hảo nóng bỏng như ngọn đuốc, nhìn Thời Cẩn chằm chằm, đôi môi đỏ khẽ hé mở: "Anh!"
Lòng tham không đáy, không biết sống chết.
Mắt Thời Cẩn lạnh như băng, giọng nói vừa trong vừa trầm thấp, lại chứa đầy sát khí khiếp người. Anh nói: "Tham lam quá sẽ mất mạng đấy! Không hiểu sao?"
Nói xong, anh quay người đi thẳng, một ánh mắt dư thừa cũng không bố thí cho cô ta.
Ôn Thi Hảo đứng im tại chỗ, khóe môi cong lên, trong mắt tràn ngập vẻ quyết tâm phải giành anh bằng được. Tham lam, không phải là bản tính cố hữu của con người ta hay sao?
Ở cách đó không xa có hai bóng người đứng đó đã lâu. Chờ Ôn Thi Hảo đi khuất rồi, họ mới bước từ trong chỗ rẽ ra.
Tần Minh Lập nghĩ ngợi rồi đầy phấn khởi nói: "Thời Cẩn có cái thóp gì mà lại bị cô ả kia nắm trong tay thế nhỉ." Nếu không phải là cái thóp cực lớn thì làm sao hôm nay Thời Cẩn có thể ra tay cứu Ôn Thi Hảo được.
Trần Dịch Kiều khoác tay anh ta, giọng điệu rất khẳng định: "Nếu có thể uy hiếp được Thời Cẩn, thì chỉ có Khương Cửu Sênh thôi."
Cũng có nghĩa là, trong tay Ôn Thi Hảo nắm thóp của Khương Cửu Sênh, hơn nữa còn đủ để khống chế Thời Cẩn. Tần Minh Lập xoa cằm, cười nói: "Càng ngày càng thú vị rồi."
Ngoài cửa khách sạn, một chiếc xe bảo mẫu đang dừng ở đó, Tô Vấn đứng im không động đậy.
Lưu Xung gọi: "Tô Vấn."
Không thèm để ý tới anh ta.
Lưu Xung nhìn theo ánh mắt cậu ấy, thấy một người phụ nữ.
Anh ta lại gọi: "Anh Vấn ới!"
Tròng mắt Tô Vấn không chuyển động chút nào: "Lên xe chờ tôi."
Lưu Xung liếc nhìn Tô Vấn, rồi lại liếc nhìn Tô Phục ở cách đó không xa, đi một bước quay đầu ba lần. Sao nhìn hai người này có vẻ quen biết thế nhỉ. Hơn nữa, bầu không khí còn vô cùng kỳ quặc nữa. Lưu Xung nhìn quanh bốn phía, chỉ sợ có phóng viên, rồi ôm tâm trạng lo lắng thấp thỏm quay về xe bảo mẫu trước.
Tô Phục bước từ trong khách sạn ra, cúi đầu gọi: "Chú Tư."
Tô Vấn đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt và vầng trán, tất cả cảm xúc đều hiện hết lên trong mắt. Cậu ta khẽ nhướng mày mang theo vài phần không mấy bận tâm, vừa biếng nhác uể oải lại vừa có phần uy nghiêm: "Nếu cô cứ nhất quyết gọi tôi là chú Tư, vậy lời tôi nói, cô có nghe không?"
Tô Phục cúi đầu, giấu hết cảm xúc trong đáy mắt, giọng điệu cung kính khiêm nhường: "Chú Tư cứ nói ạ."
Đôi mắt hồ ly của Tô Vấn có vài phần kiều mị, vài phần lười biếng, chậm rãi nói ra bốn chữ: "Cô an phận chút."
Tô Phục ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
Ánh mắt cậu ta chợt lạnh như băng. Cậu ta cất hết vẻ bất cần đời đi, trong mắt tràn đầy sự nghiêm nghị, tàn khốc: "Nếu cô không làm được, thì lăn xuống khỏi cái vị trí đó cho tôi!"
Tô Phục cắn răng không nói lời nào.
Tô Vấn nhướng đuôi mắt lên, dài giọng hỏi: "Nghe thấy chưa?"
Cô ta cúi đầu: "Nghe thấy rồi ạ."