Editor: Nguyetmai
"Cứ từ từ tập, tôi qua bên phòng nghỉ chờ cô." Dặn dò xong, anh đưa tai nghe và kính bảo vệ mắt cho cô.
Cảnh Sắt lưu luyến nhìn theo bóng đội trưởng, ánh mắt rưng rưng không nỡ xa lìa. Chờ không nhìn thấy người nữa rồi, cô mới quay đầu lại, lịch sự chào hỏi huấn luyện viên: "Chào huấn luyện viên Khúc ạ."
Khúc Tiêu Kỳ quan sát cô một lát.
Xinh đẹp đến mức lạ thường.
Khúc Tiêu Kỳ kín đáo thu lại ánh mắt của mình, nghiêm túc nói: "Chào cô, chúng ta vận động làm nóng người trước đã."
Dáng vẻ nghiêm khắc thật đấy.
Nhưng vừa rồi cô ấy nói chuyện với đội trưởng còn dịu dàng lắm mà?
Thôi bỏ đi, lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển vậy, Cảnh Sắt không quan tâm lắm. Điều cô quan tâm là: "Sao chị lại gọi đội trưởng là anh đẹp trai thế ạ?"
Khúc Tiêu Kỳ vừa khởi động cho nóng người, vừa trả lời câu hỏi của Cảnh Sắt, mặt không chút cảm xúc: "Chúng tôi cùng tốt nghiệp trường Cảnh sát."
Cô biết trường của đội trưởng là trường rất danh tiếng, thì ra chị gái cảnh sát xinh đẹp này cũng xuất thân từ trường danh tiếng à. Trong lòng Cảnh Sắt thầm sinh lòng ngưỡng mộ, bèn giơ ngón tay cái lên: "Chị siêu thật đấy!"
Khúc Tiêu Kỳ cạn lời.
Không biết vì sao, Khúc Tiêu Kỳ có cảm giác thất bại đến lạ kỳ. Tâm trạng hiện giờ cứ như thể cô ta đang diện một chiếc túi trị giá một trăm nghìn tệ, cố tình đi ra ngoài lượn lờ một vòng nhưng lại chẳng ai thèm quan tâm đến món hàng xịn cả ấy.
Khúc Tiêu Kỳ nghĩ một chút rồi mới tiếp lời: "Cô cũng rất giỏi mà. Tôi đã từng xem phim truyền hình mà cô diễn." Cô ta dùng giọng điệu không mặn không nhạt, chuyển chủ đề: "Có điều, tôi chỉ xem năm, sáu tập thôi, hơi gượng gạo nên bỏ luôn không xem nữa."
Đây là lần đầu tiên trai đẹp Hoắc đưa người tới. Cô gái này trừ xinh đẹp ra thì cũng chẳng có gì khác, y như bình hoa vậy, cô ta thực sự thấy rất chướng mắt.
Đương nhiên, lối suy nghĩ của Cảnh Sắt cũng không quá giống với người bình thường. Điều mà cô ấy quan tâm cũng rất kỳ quặc: "Huấn luyện viên ơi, chị là fan của Tô Vấn ạ?"
Khúc Tiêu Kỳ cũng ngẩn người vì câu hỏi của cô: "... Không phải."
Cảnh Sắt ép chân rồi xoay eo, sau đó lắc cổ, biểu cảm trên mặt vô cùng thật thà, nói: "Thế thì chị giỏi thật ấy, đến tập bốn Tô Vấn mới xuất hiện, nên nếu không phải fan của cậu ấy, thì đều không xem nổi quá tập bốn đâu. Không ngờ huấn luyện viên Khúc lại xem được tận năm, sáu tập."
Khúc Tiêu Kỳ đang định mượn lời đá xoáy cũng phải nghẹn lại.
Ý tôi đang nói là diễn xuất của cô dở như hạch ấy, cô có hiểu không?
Buôn dưa lê một chút về phim truyền hình, lại cùng khen ngợi đối phương, nên Cảnh Sắt cảm thấy cô và huấn luyện viên cũng đã quen hơn một chút rồi. Vì thế, cô không kìm được lại hỏi: "Chị huấn luyện viên này, hồi ở trường Cảnh sát, chị với đội trưởng thân nhau lắm ạ?"
Khóe môi Khúc Tiêu Kỳ cong lên: "Ừ, thân lắm."
"Vậy hồi ở trường Cảnh sát, đội trưởng có bạn gái nào không chị?"
Khúc Tiêu Kỳ lại đứng hình.
Chuyện gì thế này, sao cô ta cứ có cảm giác như đánh vào bịch bông vậy nhỉ?!
Khúc Tiêu Kỳ sững ra mấy vài giây rồi mới đáp: "... Không có."
Nghe vậy, Cảnh Sắt khấp khởi mừng thầm, lại lập tức hỏi tiếp: "Thế đội trưởng thích kiểu người như thế nào ạ?"
Cô ta phải trả lời sao đây?
Sao cô ta lại có thêm cả cảm giác bị gài thế này?
Cứ tưởng là Vương giả, hóa ra lại là đồng xanh quật cường*. Khúc Tiêu Kỳ cảm thấy phiền phức, nói: "Không biết." Cô ta đứng thẳng, chắp hai tay sau lưng, "Làm nóng người vậy là được rồi, cô đeo tai nghe và kính bảo vệ mắt lên đi."
(* Câu này xu thẳng, chắp hai tay"Liên Minh Vương Gi ", ý nói là cơ tưởng mạnh mẽ như vương ging i là cơ tưởng mạnh mẽ như sau lưng, "Làm nóng người vậy là đư)
"À, vâng ạ."
Cảnh Sắt đeo lên rồi nhận lấy khẩu súng mà huấn luyện viên đưa cho.
Khúc Tiêu Kỳ cũng cầm súng lên, làm mẫu trước: "Bây giờ tôi sẽ dạy cô cách lên đạn…"
Lách cách, đạn đã lên nòng.
Động tác của Cảnh Sắt rất thuần thục lưu loát.
Thì ra là đã học một chút rồi à. Khúc Tiêu Kỳ lập tức nhảy cóc qua phần nội dung này. Cô ta đứng đằng trước phía bên trái của Cảnh Sắt, cầm súng bằng một tay, vừa làm mẫu vừa thuyết minh: "Cơ thể nghiêng về bên trái, hướng về phía mục tiêu. Hai chân tách ra rộng bằng vai, phần bụng dưới và hông trái ưỡn ra tự nhiên, thả lỏng phần thân trên, bắp trên tay trái áp sát mạng sườn."
Cảnh Sắt làm đúng theo hướng dẫn. Có điều, vóc dáng của cô quá đẹp nên tư thế nhìn kiều diễm đến quá đáng.
Nữ diễn viên bình hoa đúng là nữ diễn viên bình hoa mà, không thể yêu cầu cao quá được. Khúc Tiêu Kỳ nói tiếp: "Hai tay cầm súng, tay phải phân bố lực đồng đều. Báng súng đặt vào khe ngón tay cái với ngón tay trỏ, thả lỏng ngón trỏ. Sau khi nhắm bắn chính xác, ngón trỏ từ từ bóp đều cò súng. Trước khi bắn, hít một hơi thật sâu." Giảng lý thuyết xong, Khúc Tiêu Kỳ lên đạn: "Tôi sẽ thị phạm trước một lần, sau đó đến lượt cô…"
Cô ta còn chưa nói xong, bên tai đã vang lên tiếng súng.
"Pằng."
Khúc Tiêu Kỳ quay sang nhìn Cảnh Sắt một cái. Cô giơ nòng súng lên, thổi phù một cái rất lãng tử, sau đó ngẩng đầu lên mỉm cười rất ngoan ngoãn. Khúc Tiêu Kỳ lại quay đi nhìn sang bia bắn. Nhìn chằm chằm ba giây, cô ta dụi dụi mắt, sau đó nhìn thêm ba giây nữa.
Nữ diễn viên bình hoa này dễ dàng bắn trung vào vòng mười như thế sao?Cô ta nghẹn lời mất một lúc lâu, đầu óc mơ màng: "Cô biết bắn súng à?"
Cảnh Sắt gật đầu.
Biết chứ, chính ông ngoại cô đích thân dạy cho cô mà, từ mười hai tuổi đã biết rồi ấy.
Tam quan của Khúc Tiêu Kỳ đã như muốn tan vỡ: "Vậy cô còn tới đây học cái gì?"
Cảnh Sắt thành thật trả lời: "Học tư thế ạ." Đạo diễn nói tư thế bắn súng của cô xấu chết đi được!
Tam quan của Khúc Tiêu Kỳ tiếp tục vỡ vụn…
Rốt cuộc anh Hoắc đẹp trai kiếm đâu ra tiểu yêu tinh này vậy?!
Hai mươi phút sau, Cảnh Sắt quay về khu vực nghỉ ngơi.
"Chờ tôi về đồn rồi nói sau đi." Hoắc Nhất Ninh cúp điện thoại rồi hỏi cô: "Sao nhanh vậy?"
Cảnh Sắt gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng ạ."
Mau! Khen em… Thông minh! Lanh lợi! Đi nào…!
Hoắc Nhất Ninh không nói gì, đưa cô đến phòng thay quần áo.
Cảnh Sắt nhón từng bước nhỏ theo sau anh: "Đội trưởng, chúng ta chơi một trò chơi được không?"
Anh quay đầu, nhướng mày nhìn cô.
Cô giống như một con cáo nhỏ, đôi mắt to tròn đảo một vòng: "Tên của trò chơi là Hỏi nhanh đáp nhanh."
Cô như không kịp chờ đợi vậy, nhưng trong mắt có chút giảo hoạt muốn giấu đi mà không giấu được: "Vậy em hỏi anh nhé."
Hoắc Nhất Ninh bất lực.
Anh cảm thấy rất ấu trĩ, nhưng nhìn vẻ mặt ngốc ngốc đáng yêu của cô gái nhỏ, anh lại không nỡ làm phật lòng cô.
Cô tranh thủ thời gian, hỏi ngay: "Màu lam, màu đỏ."
Câu hỏi gì thế này? Anh chưa trả lời, cô bèn mở to mắt nhìn anh đầy vẻ chờ đợi.
Thôi bỏ đi, tùy cô vậy.
Anh trả lời: "Màu lam."
Cảnh Sắt lại hỏi tiếp: "Nấu cơm, chụp ảnh."
Hoắc Nhất Ninh không thèm nghĩ: "Nấu cơm."
Cô trầm tư trong ba giây rồi hỏi: "Ngủ, du lịch."
"Ngủ."
"Trẻ con, chó cún."
Đây đều là những câu hỏi rất kỳ quặc.
Hoắc Nhất Ninh nheo mắt nhìn cô: "Con."
Mặt cô lộ ra vẻ "thì ra là thế", đi trước mặt anh, hỏi tiếp: "Váy liền, váy ngắn."
"Váy liền."
"Làm nũng, đàm phán."
"Đàm phán."
Hỏi đến câu này coi như đã xong. Sau đó, cô tổng kết lại một chút. Đội trưởng thích kiểu con gái dứt khoát, rõ ràng, không thích tiểu công chúa "baby" nũng nịu. Anh thích nấu cơm, không thích du lịch, thích những thứ thiết thực hơn một chút. Hơn nữa, anh còn thích trẻ con, thích người phụ nữ ăn mặc đằm thắm, hiền lành, tính cách lại phóng khoáng, lý trí.
Tóm lại, đội trưởng thích hình mẫu vợ hiền dâu đảm.
Những câu hỏi này Cảnh Sắt xem được trên Weibo, nói siêu chuẩn luôn.
Cô vẫn chưa nắm chắc được một trăm phần trăm, để phòng lỡ như có sai sót gì, cô phải xác nhận thêm một lần nữa mới được. Cảnh Sắt quay đầu hỏi: "Đội trưởng, vậy anh thích…"
Ánh mắt Hoắc Nhất Ninh vốn vẫn luôn nhìn về phía cô, lúc này chợt đánh sáng hương khác: "Váy."
Cô còn chưa kịp hiểu ra, bèn quay người lại, vẻ mặt vừa ngốc vừa ngơ: "Dạ?"
Hoắc Nhất Ninh cúi đầu, vành tai đỏ ửng lên rất đáng ngờ, lặp lại lần nữa. "Váy!"
Váy á?
Cảnh Sắt sờ sờ váy mình: "Váy em làm sao ạ?"
Anh không nhìn cô, giọng rất trầm thấp: "Bị bẩn rồi." Sau mông đỏ hết cả.
Cảnh Sắt không hiểu gì cả, vẻ mặt cô lúc này như cái sticker cảm xúc… "ngơ ngáo", rất to và đậm.
Dùng câu mà quản lý của cô hay nói thì là: Đắm chìm trong đội trưởng, chỉ số thông minh offline.
Hoắc Nhất Ninh không nói gì, kéo thẳng cô về phía mình, hai tay đỡ lấy vai cô rồi xoay người cô lại, quay lưng về phía anh.
"Đội…"
Đôi tay vòng qua eo cô. Cô sững sờ, mặt ngây ngốc cúi đầu xuống, thấy một đôi tay rất mạnh mẽ xuyên qua dưới hai cánh tay cô, vòng một chiếc áo sơ mi dài tay qua eo cô rồi buộc thắt nút hai tay áo lại.
Cô tê dại vì sung sướng đến mức mắt đỏ bừng như cắt ra máu, trong lồng ngực như có chú nai con chạy loạn không ngừng. Bên tai cô, là giọng nói trầm khàn ấm áp của anh: "Váy cô bị bẩn rồi, đi thay quần áo đi."
Anh đứng quá gần, cô còn có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi nước cạo râu, rất dễ chịu… Còn có cả hơi thở của đội trưởng nữa, hơi ấm nóng, phả vào cổ cô ngưa ngứa lạ…
Ặc, cái cảm giác dính dính trơn trơn ươn ướt này là…
Mắt cô gái nhỏ đảo một vòng, khuôn mặt xinh xắn kia chợt đỏ bừng lên. Cô ôm lấy mặt, chỉ muốn độn thổ thôi…
Yết hầu của Hoắc Nhất Ninh chuyển động, đột nhiên thấy khát khô cả cổ. Anh nhìn chằm chằm về phía phòng thay đồ một lúc, rồi lại nhìn đi chỗ khác, khẽ đưa tay lên lau cổ như không có chuyện gì xảy ra.
Mợ nó, sao nóng thế nhỉ?!
Lúc này, điện thoại trong túi áo anh vang lên liên hồi.
Hoắc Nhất Ninh mở Wechat ra xem.
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Đến tháng rồi].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Muốn treo cổ tự sát].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Cảm giác sang tới Tây Thiên rồi].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Dương như sắp viên tịch ấy].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Một giây nữa là thăng thiên].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Muốn nhồi kinh nguyệt ngược vào trong].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Không nhồi được].jpg
Cả một lô meme cảm xúc, ảnh nền đều là ảnh của chính Cảnh Sắt. Mỗi một meme, cái sau lại đầy chất "đời không còn gì lưu luyến" hơn cái trước.
Tóm lại, là cô đang muốn diễn đạt điều gì?
Hoắc Nhất Ninh gửi một dấu hỏi chấm sang.
Phải tới hai mươi giây sau, tin nhắn của Cảnh Sắt mới gửi lại, vẫn là meme cảm xúc.
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Không có băng vệ sinh].jpg
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Sắt Sắt của anh nằm ngay đơ rồi].jpg
Hoắc Nhất Ninh cạn lời.
Cái cô nàng này, đào đâu ra mà lắm meme cảm xúc vậy?!
Hoắc Nhất Ninh gửi một tin nhắn âm thanh sang: "Ở trong đó chờ tôi."
Anh quay người, vừa khéo nhìn thấy Khúc Tiêu Kỳ đang đi ngược lại phía mình.
"Anh Hoắc đẹp trai." Khuôn mặt rất cứng cỏi khí phách của Khúc Tiêu Kỳ trở nên nhu hòa hơn vài phần.
Hoắc Nhất Ninh hỏi cô: "Gần đây có mini mart nào không nhỉ."
"Ở đường Hồ Nam có đấy, đi xe mất khoảng hai mươi phút." Khóe môi Khúc Tiêu Kỳ khẽ mỉm cười, rất chu đáo tận tâm, hỏi: "Anh đẹp trai muốn mua gì thế?"
Anh khẽ nhíu mày, thấy hơi đau đầu.
Khúc Tiêu Kỳ vẫn còn đang mải suy nghĩ về chuyện vừa rồi nên không hỏi nhiều, cô ta chỉ nói bóng nói gió với Hoắc Nhất Ninh: "Anh đẹp trai, anh và cô diễn viên đó thân thiết với nhau lắm sao?" Câu hỏi này có chút mạo muội, nhưng cô ta lại tìm được một lý do rất hợp lý: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đích thân đưa người tới đây đấy."
Tâm trạng Hoắc Nhất Ninh đang không để ở đây, anh trả lời vu vơ: "Trong đồn sắp xếp ấy mà."
Như vậy cũng có nghĩa là, trong mắt anh Hoắc đẹp trai sao có thể có thứ sinh vật được gọi là "phụ nữ" đó cơ chứ. Khúc Tiêu Kỳ yên tâm hơn nhiều: "Tôi thấy cái cô Cảnh Sắt đó…"
Đột nhiên, anh lại hỏi: "Cô có…"
Anh nhíu chặt mày, lên tiếng hỏi xong, lại không nói nốt được nữa.
"Cái gì cơ?" Đây là lần đầu tiên cô ta thấy anh Hoắc đẹp trai ấp a ấp úng thế này. Trên mặt người đàn ông sắt thép cứng cỏi ấy, không ngờ cũng có cảm xúc mất tự nhiên như vậy.
Anh ngừng lại một lúc lâu, giọng nói đè thấp xuống: "… thứ mà phụ nữ dùng ấy."
Cái gì cơ?!!!
Khúc Tiêu Kỳ ngây người. Vừa rồi hình như cô ta bị ảo giác phải không? Bình tĩnh nào, hết sức bình tĩnh! Khúc Tiêu Kỳ trấn định xác nhận lại: "Là thứ gì ạ?"
Thần sắc trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú dị thường của Hoắc Nhất Ninh thực sự rất khó tả: "Thứ mà mỗi tháng đều phải dùng ấy."
Chính mắt Khúc Tiêu Kỳ đã từng chứng kiến vẻ dứt khoát gọn gàng khi bắt tội phạm của Hoắc Nhất Ninh, cũng chính mắt cô ta chứng kiến tư thế áp bức của anh lúc thẩm vấn tội phạm, còn nhìn thấy cả dáng vẻ chửi bới nóng nảy vừa lưu manh vừa bỉ ổi của anh khi huấn luyện cấp dưới.
Thế nhưng, cô ta lại chưa từng thấy vẻ mặt không tình nguyện nhưng lại cam lòng thế này bao giờ.
Khúc Tiêu Kỳ ngẩn ra mất mấy giây: "… Tôi có."
Hoắc Nhất Ninh cũng không lằng nhằng nhiều, nói ngắn gọn: "Tôi mượn một chút."
Ma xui quỷ khiến thế nào cô ta lại buột miệng nói thêm một câu: "Anh mượn cho Cảnh Sắt à?"
Anh hơi bối rối một chút, nói như chấp nhận số phận: "… Ừm."
Khúc Tiêu Kỳ cạn lời.
Chắc chắn đây là anh Hoắc đẹp trai giả mạo phải không?!
Hoặc cô diễn viên bình hoa đấy đúng là một con yêu tinh thứ thiệt!
Mười phút sau, cô nàng Cảnh nào đó có sức chiến đấu siêu bạo lực trong Thung lũng Vương giả ấy mới nhẹ nhàng chân tay, rụt rè đi từ trong phòng thay quần áo ra. Cô cúi thấp đầu, lầm bầm: "Quần áo bẩn hết rồi." Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy: "Có chỗ nào để giặt quần áo không ạ?"
Quần áo mặc để tập bắn súng là của Hoắc Nhất Ninh cho cô mượn, còn phải trả lại nữa, nhưng giờ lại nhuộm tấm "bản đồ màu đỏ" mất rồi. Nàng rụt cổ lại như muốn biến thành một con rùa luôn vậy.
Hoắc Nhất Ninh đưa cô vào một phòng tắm có vòi hoa sen. Cũng may mà giờ này không có ai ở đây.
"Bên trái là nước nóng." Hoắc Nhất Ninh ngừng lại chút rồi nhìn sang chỗ khác: "Đừng dùng nước lạnh."
"Vâng ạ."
Anh đưa cho cô một cái chậu, thêm một túi bột giặt còn chưa mở, sau đó đi ra ngoài chờ cô.
Cô vén tay áo lên, quyết tâm phải giặt thật sạch sẽ để cứu vãn lại tình huống siêu mất mặt vừa rồi. Mà điều quan trọng nhất là, phải thể hiện phương diện dâu hiền vợ đảm của cô mới được.
Kết quả là…
Hoắc Nhất Ninh đứng ngoài chờ tới nửa tiếng cũng chẳng thấy cô ra.
Anh dùng lưỡi đẩy đẩy răng nanh, không nhịn được nữa, cuối cùng vẫn quyết định bước vào trong. Vừa đi vào, anh đã nhìn thấy có một "cây nấm nhỏ" ngồi trên sàn phòng tắm, tóc búi tròn trên đầu, tay đầy bong bóng xà phòng, sàn nhà cũng đầy bong bóng xà phòng.
"Cây nấm nhỏ" ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ khó hiểu: "Đội trưởng ơi, sao em giặt mãi không sạch đống bong bóng này?" Cô đã giặt đến bốn lần rồi đấy.
Hoắc Nhất Ninh liếc mắt nhìn thấy túi bột giặt vứt chỏng chơ bên cạnh, hỏi: "Cô đổ hết cả túi bột giặt vào à?"
Cô gật đầu, mặt rất ngây thơ vô số tội: "Vâng ạ. Không đúng à anh?" Cô chưa từng dùng bao giờ. Ba cô nói, tay của con gái không thể dùng để giặt quần áo được.
Không được, không thể nghe lời ba được.
Sau này cô còn muốn giặt quần áo, nấu cơm, sinh con cho đội trưởng cơ mà! Cô phải làm một người vợ hiền dâu đảm mới được!
Hoắc Nhất Ninh cạn lời.
Cô nàng này, chắc chắn là lớn lên trên đầu quả tim rồi, cưng như trứng mỏng, không thể mắng được.
Hoắc Nhất Ninh hất hàm ra hiệu: "Cô ra ngoài đi."
Cô sững sờ nói: "Vâng ạ."
Sau đó, Cảnh Sắt ngoan ngoãn nghe lời đứng lên đi ra ngoài. Nhưng vừa đứng dậy, chân cô đạp phải đống bong bóng xà phòng kia, trượt một cái bổ nhào về phía trước.
Hiếm khi Hoắc Nhất Ninh luống cuống chân tay như thế. Anh vội vàng ôm lấy cô…
Ô, eo của con gái, đều mảnh mai thế này sao? Mềm mại thế này sao?
Đồ cầm thú!!
Hoắc Nhất Ninh thầm tự chửi rủa mình rồi bế cô đặt lên trên bệ rửa tay, sau đó nhìn sang chỗ khác: "Ngồi đây chờ tôi."
Mặt Cảnh Sắt đỏ ửng, gật đầu như gà mổ thóc.
Đội… trưởng… ôm… cô… rồi!
Sướng… đến… bùng… nổ… mất… thôi!
Cô cảm thấy ngày mà mình cua được đội trưởng không còn xa xôi nữa: "Đội trưởng ơi."
Hoắc Nhất Ninh ừ một tiếng, vắt khô quần áo rồi lại xả một chậu nước nữa.
"Thật ra…" Cảnh Sắt sờ mũi, hơi chột dạ: "Bình thường em cũng có tố chất vợ hiền dâu đảm lắm ấy." Sau này phải chăm chỉ học tập kỹ năng để quản lý gia đình mới được. Phải tranh thủ để còn sớm ngày trở thành vợ hiền dâu đảm của nhà đội trưởng nữa.
Hoắc Nhất Ninh đè khóe môi đang muốn cong lên của mình, ném chiếc áo sơ mi khoác ngoài cho cô: "Mặc vào đi." Đừng để bị lạnh.
"Vâng vâng!" Sau này không thể mặc váy ngắn thế này nữa, đội trưởng thích vợ hiền dâu đảm, không thể lộ tay chân ra được.
Nhân lúc đội trưởng đang phơi quần áo lên dây phơi, Cảnh Sắt cầm điện thoại ra nhắn Wechat cho người quản lý Trần Tương của mình.
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: "Chị đăng ký giúp em một lớp huấn luyện đi."
Con Quá Mê Game Có Được Đánh Đòn Không: "Lớp huấn luyện kỹ năng diễn xuất à?"
Con Quá Mê Game Có Được Đánh Đòn Không: "Giỏi nhỉ, giác ngộ rồi đấy à? Biết phải nâng cao kỹ thuật diễn rồi hả?"
Trần Tương gửi một meme được an ủi, đang tính khen thêm vài câu để cổ vũ cô một chút, thì tin nhắn của Cảnh Sắt đã gửi tới.
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: "Kiểu lớp mà dạy cách giặt quần áo, nấu cơm ấy chị."
Con Quá Mê Game Có Được Đánh Đòn Không: "Wth?!!!"
Trần Tương ngây người, sao đứa bé này lại muốn học mấy thứ đó chứ?! Nói thật, nhà họ Cảnh là gia đình quyền thế hàng trăm năm nên Cảnh Sắt có khác gì một cô công chúa thực thụ đâu. Không chỉ vậy, ba Cảnh còn là một ông bố siêu cuồng con gái, đừng nói là để Cảnh Sắt giặt quần áo, nấu cơm, ba Cảnh còn thuộc dạng chỉ cần nhìn con gái ăn hai miếng cơm thôi cũng sợ con gái mình mệt quá sức ấy.
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: "Nhất định phải huấn luyện em thành một cô vợ hiền dâu đảm, kiểu lên được phòng khách, xuống được phòng bếp ấy."
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Nhờ chị cả đấy, bạn chí cốt].jpg
Con Quá Mê Game Có Được Đánh Đòn Không: "Em định làm vợ hiền dâu đảm làm gì hở?"
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: "Để giặt quần áo nấu cơm cho đội trưởng nhà em ạ."
Với cả sinh con nữa chứ…
Sắt Thần Của Thung Lũng Vương Giả: [Màu cánh hoa thật đẹp, em gái lại càng yêu kiều hơn].jpg
Con Quá Mê Game Có Được Đánh Đòn Không: Cạn lời luôn rồi! Cái quái gì đang xảy ra vậy?!
Trần Tương vừa định khuyên nhủ vài câu, thì con nhóc kia đã đổi tên Wechat thành… Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm.
Trần Tương không còn gì để nói.
Bà đây dạy dỗ cô vài năm là để cô đi làm vợ hiền dâu đảm cho người ta sao?!
Cảnh Sắt Vợ Hiền Dâu Đảm: "Chị nói với chị stylist xinh đẹp giúp em là, từ nay về sau đừng chọn quần áo hở quá nhiều cánh tay với chân cho em nhé. Sau này em sẽ là người có gia đình rồi, phải biết giữ tam tòng tứ đức của phụ nữ mới được."
Trần Tương câm nín. Kiểu quần áo đó thì có gì mà không giữ tam tòng tứ đức hả?
Hoàng hôn tháng bảy, ánh chiều tà vàng như màu vỏ quýt, nhuộm cả nửa bầu trời thành màu rực như lửa.
"Oẳng."
"Oẳng oẳng."
"Oẳng oẳng oẳng."
Khương Bác Mỹ ngồi trong ổ chó ngắm ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, lông chó bay bay theo gió. Nó ngửa đầu một góc bốn mươi lăm độ, làm ra vẻ buồn xa xăm: Sao ba mẹ vẫn chưa về nhỉ, bé chó nhớ ba mẹ quá đi mất.
Ding dong.
Chuông cửa chợt vang lên, Khương Bác Mỹ nhảy dựng lên lao ra ngoài cửa.
Khương Cẩm Vũ mở cửa ra.
Là Ôn Thư Hoa. Bà ta đang đứng đó, muốn nói lại thôi: "Cẩm Vũ."