Editor: Nguyetmai
Vài tuần liên tiếp sau khi "Kế hoạch số ba" bấm máy, tên của Tô Vấn và Khương Cửu Sênh chưa khi nào rời khỏi bảng tìm kiếm hot cho đến khi chuyện của Tô Khuynh và Từ Thanh Cửu bị phanh phui.
Chuyện là như thế này.
Có tay nhà báo nhiều chuyện nào đó đã chụp được hình Tô Khuynh đeo một cái vòng tay có hình đầu con heo, lúc trước đã từng thấy Từ Thanh Cửu đeo một cái giống như vậy. Đây là mẫu vòng tay đôi của thương hiệu thời thượng, lúc trước Từ Thanh Cửu đã công khai đeo lên, bây giờ chiếc còn lại vừa xuất hiện, liền biết đây chính là một đôi.
Cuối cùng diễn viên trẻ hút fan Tô Khuynh cũng bị ca sĩ thần tượng Từ Thanh Cửu bẻ cong rồi. Trên mạng, đủ các kiểu bình luận về chủ đề tình yêu chưa bao giờ dừng lại, Tô Khuynh cũng không che giấu, cứ thế công khai luôn.
Tô Khuynh V: Anh có đàn ông ở bên ngoài rồi, các vợ yêu, có thể ly hôn nhưng xin đừng vì yêu sinh hận mà giết Từ Thanh Cửu.
Chưa tới một phút sau, Từ Thanh Cửu cũng bày tỏ thái độ.
Từ Thanh Cửu V: Có thể công kích, nhưng hãy nhằm vào tôi.
Nhóm vợ yêu thì người khóc người ngã la liệt, fan couple đốt pháo ăn mừng, đương nhiên cũng có những người hâm mộ cực đoan và các anh hùng bàn phím trực tiếp chửi rủa và công kích hai người. Nhất là fan của Từ Thanh Cửu, rất nhiều người quỳ xuống cầu xin chia tay. Fan của Tô Khuynh thì khá hơn một chút, bình thường đã bị cái tên không chút phép tắc là Tô Khuynh này dạy dỗ đến mức toàn bộ tam quan đều trở nên vô cùng mạnh mẽ rồi.
Tóm lại là chuyện yêu đương lần này làm cho vài người vui vài người buồn.
Trên tầng cao nhất đài truyền hình Hoa Nạp
Thư ký gõ cửa bước vào: "Tổng giám đốc Lâm".
Lâm An Chi cúi đầu xử lý giấy tờ, đeo một cặp mắt kính không gọng, đáp: "Ừ". Lời nói đơn giản, ngắn gọn, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ phong sương lắng đọng qua thăng trầm chìm nổi. So với trước đây, tính cách của anh càng lạnh lùng hơn, cũng càng hung ác hơn.
Thư ký Đinh Thuần Lỗi bước tới, cẩn thận nhắc nhở: "Hôm nay tổng giám đốc Ôn đã được thả rồi."
Lâm An Chi im lặng.
Đinh Thuần Lỗi nhìn sắc mặt Lâm Chí An, hỏi dò: "Anh không đi đón cô ta sao?"
Người đang vùi đầu xử lý công văn kia ngẩng đầu, trong đôi mắt phía sau cặp kính kia hoàn toàn không có nhiệt độ: "Ra ngoài."
Đinh Thuần Lỗi ra khỏi phòng làm việc, thầm nghĩ, sau này trước mặt Tổng giám đốc Lâm phải cố gắng không nhắc tới chuyện của Tổng giám đốc Ôn nữa. Lần nào nói đến mặt anh ấy cũng sa sầm xuống.
Lâm An Chi gập tệp công văn lại, dùng điện thoại bàn gọi một cuộc điện thoại: "Chào chủ tịch Trương, ngài có thời gian gặp mặt một chút không?"
Thái độ người đàn ông ở đầu dây bên kia không hề thân thiện, cũng không nhẫn nại, đáp: "Không cần lãng phí thời gian, chuyện cổ phần không cần bàn thêm nữa đâu."
Lâm An Chi không nhanh không chậm, giọng nói đầy ẩn ý: "Không bàn chuyện cổ phần, chúng ta nói chút chuyện về vị phu nhân ngài nuôi ở biệt thự Phúc Tinh kia đi."
Đối phương lập tức không nói nên lời.
Vụ án nhà họ Ôn hiềm nghi trốn thuế sau một tháng lẻ bảy ngày tạm giam để điều tra thì có kết luận vô tội được thả. Vào ngày cuối cùng của tháng ba, Ôn Thư Ninh từ trại tạm giam bước ra, ba cô ta bị bệnh huyết áp cao, sức khoẻ không tốt bị Ôn Thư Hoa đưa thẳng đến bệnh viện, cho nên chỉ có thư ký Trương Quan Hoa đến đón cô ta.
Tài xế im lặng lái xe, Trương Quan Hoa ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đem những công văn đã sắp xếp gọn gàng đưa cho bà chủ ngồi ở phía sau: "Tổng giám đốc Ôn, đây là toàn bộ quyết định các hạng mục và bảng kê thu chi của tập đoàn trong một tháng qua."
Ôn Thư Ninh nhận lấy, lật qua vài trang: "Anh ta thì sao? Có ngoan ngoãn không?"
Đương nhiên Trương Quan Hoa biết rõ anh ta này là đang nói tới ai.
Hai người đã đính hôn nhưng không ai tin tưởng đối phương, mỗi người đều có sự đề phòng, mối quan hệ còn không bằng người xa lạ, việc đối đầu trước nay chưa từng dừng lại.
Trương Quan Hoa trả lời: "Thông tin từ bên thám tử đã gửi đến email của giám đốc rồi." Anh ta lại nghĩ tới một chuyện khác. Cho dù là việc lớn hay việc nhỏ thì anh ta cũng cần báo cáo lại, "Ngoài ra, trong quá trình điều tra cậu Sáu nhà họ Tần phát hiện một việc rất thú vị."
Ôn Thư Ninh đang cúi đầu xem công văn cũng có vài phần hứng thú: "Nói đi."
"Bạn gái của cậu sáu nhà họ Tần là Khương Cửu Sênh có liên quan rất mật thiết đến án mạng năm đó ở nhà họ Ôn, nhưng hình như có người đã giở trò che lấp, đến giờ phía cảnh sát và toà án vẫn không có thu hoạch gì."
Động tác lật giấy của Ôn Thư Ninh dừng lại, cô ta ngẩng đầu, khẽ nheo mắt, khoé mắt đã có vài nếp nhăn: "Không cần biết dùng biện pháp gì, tôi đều phải biết rõ mội chuyện, càng nhanh càng tốt."
"Tôi biết rồi."
Tháng Tư hoa cỏ tràn trề sức sống, nhiệt độ của Giang Bắc bắt đầu tăng lên. Đang lúc tin tức giải trí sôi sục nóng bỏng thì một tin tức thuộc chuyên mục kinh tế làm chấn động toàn bộ giới kinh doanh.
Tập đoàn SJ"s tiến hành nghiên cứu một loại vật liệu nano mới chuyên dùng cho ngành công nghiệp điện tử, là dự án khoa học kỹ thuật điện tử nano đầu tiên ở trong nước, một khi nghiên cứu thành công sẽ đưa ngành công nghiệp điện tử bước lên một tầm cao mới về chất lượng.
SJ"s bước vào ngành công nghiệp điện tử mới chỉ vài năm mà gần như đã chiếm lĩnh thị trường của bảy tỉnh phía Nam Trung Quốc, là con chiến mã trong giới thương nghiệp phát triển nhanh chóng mà mãnh liệt nhất.
Trong tháng Tư, SJ"s xúc tiến đầu tư, chọn người hợp tác.
Cùng lúc đó, các doanh nghiệp chạy theo như vịt, chỉ mong được chia một chén canh, dù sao SJ"s cũng là chủ đầu tư, nhất định không lỗ.
"Cậu Sáu." Người gọi tới là Nghiêm Phong, người phụ trách thực hiện các chính sách của SJ"s.
Đầu bên kia điện thoại, Thời Cẩn hờ hững ừ một tiếng.
Trong điện thoại có tiếng nước.
Nghiêm Phong tiếp tục xin ý kiến ông chủ lớn: "Tôi đã gửi thông tin những người xin hợp tác của dự án kia tới email của anh, sau khi sàng lọc còn lại tám công ty đã lên sàn chứng khoán, xin hỏi ý anh thế nào?"
Thời Cần không cần suy nghĩ: "Doanh nghiệp của nhà họ Ôn."
Nghiêm Phong vô cùng ngạc nhiên, quan hệ của cậu Sáu và nhà họ Ôn không thân thiết, nhưng về mặt kinh doanh, không có bạn bè vĩnh viễn cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích là trên hết, huống hồ, tính toán của cậu Sáu luôn rất khó đoán.
Dù sao cũng nên khách quan một chút, Nghiêm Phong đưa ra cách suy nghĩ của anh: "Doanh nghiệp của nhà họ Ôn đúng là chắc chắn hơn, nhưng mảng điện tử không phải thế mạnh của họ, việc này khá bất lợi cho việc chúng ta mở rộng thị trường, ngược lại, điện tử Chương Lâm..."
Anh vẫn chưa kịp nói hết câu đã bị Thời Cẩn cắt ngang: "Chờ tôi về công ty lại nói tiếp, bây giờ tôi đang bận."
Bận việc gì?
Nghiêm Phong sờ sờ cái bụng bia của mình, mông lung như một trò đùa. Rõ ràng trợ lý đặc biệt Tần Trung nói cả ngày hôm nay cậu Sáu đều không có việc gì cả mà.
Phía đầu dây bên kia, giọng nói của ông chủ lớn vẫn ấm áp mà dịu dàng, hình như kéo điện thoại ra xa nên giọng nói nghe như bị gió thổi tới: "Sênh Sênh, ngẩng đầu lấy hơi, tay không được quạt ra ngoài, phải thuận theo chiều dòng nước mới được."
Vừa nói tới đây thì điện thoại đã bị tắt rồi.
Như vậy là đủ để Nghiêm Phong hiểu rõ mọi chuyện rồi, thì ra, ông chủ lớn đang dạy bà chủ học bơi.
Thời Cẩn cúp điện thoải, đi tới bể bơi.
Đây là bể bơi trong nhà, xây bên trong biệt thự, thuộc một trong những căn hộ của Thời Cẩn, nhưng anh chưa từng ở đây bao giờ. Bởi vì trong "Kế hoạch số ba" Khương Cửu Sênh có một đoạn diễn phải xuống nước bơi mà Thời Cẩn không yên tâm để cô đến bể bơi công cộng cho nên đành đưa cô đến đây.
Cô rất thông minh, Thời Cẩn chỉ dạy vài lần cô đã biết bơi rồi.
Cô bơi tới bên mép bể bơi, nắm chắc tay vịn cầu thang đứng vững, nước chỉ ngang ngực cô. Cô ngửa cổ nhìn Thời Cẩn đang đứng trên bờ, ánh mắt lấp lánh: "Tư thế của em đã đúng chưa?"
Thời Cẩn mỉm cười gật đầu một cái.
Đồ bơi của cô là màu đen do chính tay anh chọn. Đây là loại bikini hai mảnh bình thường, kiểu dáng đơn giản đại trà, nhưng do da cô trắng nên khi mặc lên nhìn lại có chút gợi cảm.
Tóc cô búi tròn lên đỉnh đầu, cô vén lại tóc mai bên tai, nói: "Em tập thêm một lúc nữa."
"Em đã bơi rất lâu rồi, nghỉ một chút đã, nếu không ngày mai sẽ bị đau căng cơ." Thời Cẩn cúi xuống, "Sênh Sênh, lại đây."
Khương Cửu Sênh ngoan ngoãn bơi tới.
Anh đưa tay ra: "Ôm chặt anh."
Cô ôm chặt lấy cổ anh, anh ôm cô lên bờ, choàng áo choàng tắm lên người cô: "Chân đâu."
Cô cười duỗi chân đặt lên đầu gối anh.
Thời Cẩn khom người, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô, có hơi ê ẩm một chút. Động tác của anh rất nhẹ, kỹ thuật lại chuyên nghiệp, chỉ một lát sau chân cô đã ấm dần lên, tê nhức cũng giảm đi nhiều.
Anh cũng mặc áo choàng tắm màu trắng, không thắt đai nên hai vạt áo mở rộng, bên trong mặc quần bơi cùng màu với cô, cúi người xuống lại càng lộ rõ cơ bụng của anh, đẹp mà không thô. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm, gò má vẫn có nước chảy xuống.
Sắc đẹp, ôi sắc đẹp.
Khương Cửu Sênh nhìn anh chằm chằm, nửa cười nửa không: "Dáng người anh rất đẹp."
Thời Cẩn cười nhẹ, dùng khăn bông lau khô nước trên mặt cô: "Sênh Sênh, bây giờ em mới biết à?"
Cô chỉ cười mà không nói, đưa hai tay ra sờ bụng anh, nhiệt độ trên người anh lúc nào cũng hơi lành lạnh, động tác của cô rất chậm, vuốt lên trên từng chút từng chút một.
Thời Cẩn giữ chặt tay cô: "Ngoan, không được sờ lung tung."
Khương Cửu Sênh cong cong đôi mắt hoa đào lại: "Em không được sờ à?"
Anh dở khóc dở cười: "Không phải." Anh giữ lấy hai tay cô đặt trên eo, cúi sát bên tai cô, nhẹ giọng thì thầm, "Anh sợ nếu để em sờ tiếp, thì chiều nay sẽ đến muộn buổi ghi hình."
Cô đứng hình luôn.
Có giới hạn thôi, nếu không lại cướp cò mất.
Nhưng cuối cùng thì cô vẫn đến muộn buổi ghi hình vì tắc đường. Trường quay đặt ở Đài Truyền hình Điện ảnh Giang Bắc, không quá xa, lái xe chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Buổi chiều Khương Cửu Sênh chỉ có một cảnh quay, đó là cảnh quay cùng nam phụ.
Nam phụ của "Kế hoạch số ba" là nghệ sĩ của Rolling stone thuộc tập đoàn SJ"s, cũng là người mới đang hot gần đây. Anh ta liên tiếp quay mấy bộ phim truyền hình, xuất thân rất tốt nên ngày càng nổi tiếng.
"Ngại quá, tôi đến muộn rồi."
Khương Cửu Sênh đến muộn 15 phút, nhân viên trường quay vẫn đang sắp xếp đạo cụ, cũng không làm chậm tiến độ, nhưng dù sao cũng là đến muộn, theo phép lịch sự thì cô nên xin lỗi một tiếng.
Đạo diễn cười nói không sao.
Nhưng vị nam phụ đang nằm nghỉ trên ghế kia lại liếc mắt nhìn Khương Cửu Sênh một cái: "Cô có biết chỉ vì cô mà tôi phải chờ từ bốn giờ đến bây giờ không?"
Sao lại vì cô mà anh ta phải chờ đến bây giờ?
Khương Cửu Sênh hời hợt nói một tiếng "Xin lỗi." Cô cũng lười tranh cãi, kiểu người này, càng cãi càng lắm chuyện.
Nhưng nam phụ kia lại không hề có ý định muốn bỏ qua cho cô, lời nói đầy tức giận: "Xin lỗi có tác dụng gì? Lịch trình của tôi đều bị cô làm lỡ mất rồi, cô có gánh nổi trách nhiệm không?"
Nam phụ tên là Phương Thời Dụ.
Cô nhớ ra rồi, diễn viên nam này xuất thân là thành viên nhóm nhạc nam, cũng được đề cử giải ca khúc được yêu thích nhất năm ngoái, nhưng cuối cùng người đoạt giải lại là cô.
Cô thì quên mất rồi, nhưng hình như đối phương vẫn còn nhớ rõ.
Khương Cửu Sênh đang chuẩn bị nói chuyện thì bị giọng nói vang lên sau lưng cướp lời: "Ừ, gánh được".
Là giọng nói của Thời Cẩn.
Khương Cửu Sênh quay lại, ngạc nhiên: "Sao anh lại tới đây?" Anh chỉ đưa cô đến bên ngoài phim trường, cô cứ tưởng là anh đi rồi.
Thời Cẩn bước tới trước mặt cô: "Chìa khoá ở trong túi của em, anh quên lấy."
Cô nhìn anh, hình như anh có hơi tức giận, có lẽ chuyện vừa rồi bị anh nghe thấy hết rồi.
Phương Thời Dụ đứng dậy, đánh giá Thời Cẩn: "Anh là ai?"
Biểu cảm của Thời Cẩn hết sức lạnh lùng, chỉ có giọng điệu nghe vẫn nhẹ nhàng lịch sự: "Tôi là bạn trai của Khương Cửu Sênh." Sau đó anh xoay người hỏi nhân viên ở trường quay, "Có thể tắt máy quay hậu trường đi không?"
Bởi vì có lúc sẽ cắt một vài đoạn quay ở hậu trường, cho nên lúc nào máy quay cũng sẽ mở trước.
Nhân viên trường quay hơi giật mình rồi đi tắt máy, cũng không biết là có chuyện gì, nhìn thì thấy tính tình của bạn trai Khương Cửu Sênh rất tốt, rất thân thiện, nhưng vô hình chung lại có chút áp lực khiến người khác phải nghe lệnh anh.
"Quản lý của cậu là ai?" Thời Cẩn nói
Phương Thời Dụ cảnh giác nhìn Thời Cẩn, tự nhiên lại thấy lo lắng: "Anh muốn làm gì?"
Quản lý của anh ta lại đúng lúc nghe xong điện thoại, vừa quay lại đã giật mình hoảng hốt: "Tổng... Tổng giám đốc Thời."
Ngôn Tịnh, quản lý vàng của Rolling Stone.
Trước khi làm quản lý, cô ta cũng từng là trợ lý đặc biệt của Tiêu Khôn Sinh, CEO của Rolling Stone, cho nên cô ta đương nhiên đã từng gặp Thời Cẩn, cũng biết thân phận của anh.
"Anh ta là nghệ sĩ do cô quản lý à?" Thời Cẩn tuỳ ý hỏi một câu.
Ngôn Tịnh thận trọng trả lời: "Vâng."
Không chỉ Phương Thời Dụ, mà toàn bộ nhân viên tại trường quay cũng đều cảm thấy mờ mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sao họ lại cảm thấy vị quản lý vàng này có vẻ nơm nớp lo sợ bạn trai của Khương Cửu Sênh nhỉ, họ quen biết nhau ư?
"Bởi vì bạn gái tôi đến muộn nên khiến lịch trình buổi tối của cậu ta bị chậm, cô liên hệ với bộ phận xử lý truyền thông của công ty, đẩy lịch trình của cậu ấy lùi lại một chút." Giọng nói của Thời Cẩn vẫn nhẹ nhàng nhưng lại khiến cả trường quay dậy sóng.
Ngôn Tịnh lập tức trả lời: "Tôi biết rồi ạ."
Càng nhìn càng thấy giống ông chủ và nhân viên.
Khương Cửu Sênh nhíu mày nhìn Thời Cẩn.
"Ngoài ra, hợp đồng của cậu ta đã ký là bao nhiêu năm?" Thời Cẩn vẫn tiếp tục từ tốn hỏi.
Ngôn Tịnh trả lời thành thật: "Hai năm ạ."
Thời Cẩn hơi dừng lại một chút.
Ngôn Tịnh ngẩng đầu quan sát hai lần rồi lại lập tức cúi đầu, thể hiện rõ sự ngoan ngoãn vâng lời. Phương Thời Dụ hoàn toàn bối rối, không dám nói tiếp, mí mắt nhảy liên tục.
Thời Cẩn hơi liếc mắt nhìn qua một cái: "Thời hạn hợp đồng còn bao lâu?"
Trên trán Ngôn Tịnh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi: "Còn hai tháng ạ."
Trong đoạn hỏi đáp này, từ đầu đến cuối Thời Cẩn vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh, biểu cảm cũng không có gì đặc biệt, nhưng Ngôn Tịnh lại càng ngày càng lo lắng, càng thận trọng.
Thời Cẩn không hỏi thêm gì nữa, nhẹ nhàng như không có gì mà dặn dò một câu: "Nói với Tiêu Khôn Sinh, không cần ký tiếp."
Tiêu Khôn Sinh là CEO của Rolling Stone thuộc tập đoàn SJ"s, là ông chủ trên danh nghĩa của Rolling Stone.
Nghe cách nói chuyện của Thời Cẩn thì quan hệ của hai người cũng không tầm thường.
Ngôn Tịnh gật đầu, vâng dạ.
Chỉ hai ba câu như vậy là đã quyết định xong hợp đồng của một nghệ sĩ.
Cuối cùng thì Phương Thời Dụ cũng không nhịn nổi nữa: "Anh là ai? Dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi?"
Ngôn Tịnh lập tức kéo anh ta, tức giận nói nhỏ: "Cậu còn không câm mồm lại cho tôi."
Phương Thời Dụ cắn chặt răng, rất tức giận nhưng vẫn cố nén không nói gì thêm.
Thời Cẩn dắt Khương Cửu Sênh đi về phía đạo diễn: "Đạo diễn Trương, bạn gái tôi hơi khó chịu một chút, nếu có thể thì buổi ghi hình hôm nay chuyển sang ngày mai được không?"
Người bạn trai này của Khương Cửu Sênh vừa nhìn đã biết không phải là người có thể đắc tội được.
Đạo diễn Trương gật đầu đồng ý: "Tất nhiên là được." Không cần biết anh ta là thần thánh phương nào, dù sao cho người ta một ân tình cũng không bao giờ sai.
Thời Cẩn nói cám ơn xong còn nói thêm: "Phiền đạo diễn Trương làm giúp tôi một tờ danh sách kê lại những tổn thất gây ra do đã làm lỡ lịch trình của mọi người rồi gửi cho phòng tài chính của Rolling Stone nhé." Anh khách sáo mà lịch sự xin lỗi, "Rất xin lỗi, làm phiền mọi người rồi."
Giọng nói vẫn hiền hoà như gió xuân, lại còn lễ phép chu đáo. Các cậu con trai nhà giàu có quyền thế thường vẫn luôn được giáo dục rất tốt, thế nhưng mà…
Tại sao lại khiến người khác lo lắng sợ hãi như vậy nhỉ?
Đạo diễn Trương cúi người theo bản năng, chỉ thiếu chút nữa là thành góc chín mươi độ hoàn hảo: "Không, không phiền." Kỳ lạ, sao lại đưa đến Rolling Stone? Khương Cửu Sênh không phải là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Vũ à?
Sau đó, Khương Cửu Sênh bị bạn trai cô ấy kéo đi.
Chờ người đi rồi Phương Thời Dụ mới hỏi quản lý của mình: "Chị Ngôn, anh ta là ai vậy?" Mấy câu về hợp đồng kia không phải là thật chứ.
Ngôn Tịnh lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Ông chủ lớn của Rolling Stone."
Ông chủ lớn của Rolling Stone không phải Tiêu Khôn Sinh à?
Phương Thời Dụ có dự cảm không lành.
Giọng nói của Ngôn Tịnh đã không còn khách sáo nữa rồi: "Tổng giám đốc Thời là ông chủ của Tổng giám đốc Tiêu, mà người làm "chậm trễ" hành trình của cậu chính là bà chủ."
Phương Thời Dụ cứng người. Thôi toi rồi.
Mười phút sau, Ngôn Tịnh nhận được tin nhắn từ cấp trên, chỉ hai câu:
Xử lý mọi chuyện cho sạch sẽ.
Thân phận của ông chủ phải giữ bí mật, nhớ khoá miệng lại.
Lúc này, Khương Cửu Sênh đã bị Thời Cẩn kéo ra khỏi trường quay.
"Em không có chỗ nào không khoẻ cả." Cô nhìn Thời Cẩn, trong ánh mắt có sự thăm dò.
Thời Cẩn bước chậm lại: "Rõ ràng thái độ bạn diễn của em không tốt, đạo diễn Trương nổi tiếng là người khắt khe trong việc quay phim, cho dù em ở lại tiếp tục quay thì cũng không quay được thứ gì tốt, cũng không cần lãng phí thời gian của mình."
Việc này rất hợp lý, Khương Cửu Sênh không phản đối, cô cũng cảm thấy mình và nam phụ kia rất khó có thể hợp tác, nhưng...
"Thời Cẩn, SJ"s có liên quan gì đến anh?" Cô có thể thấy rõ Ngôn Tịnh vô cùng cung kính nghe lời Thời Cẩn, hơn nữa, người có thể khiến Tiêu Khôn Sinh của Rolling Stone nghe lời chỉ có thể là bộ phận cấp cao của tập đoàn SJ"s.
Lúc xảy ra vụ án bến tàu Thương Giang kia, Thời Cẩn đã cho cô danh thiếp của Tiêu Khôn Sinh, khi đó cô chỉ nghĩ hai người là bạn tốt, nhưng giờ nghĩ lại thì hình như không phải vậy.
Thời Cẩn mở cửa ghế lái phụ để cô ngồi vào trước, giúp cô cài dây an toàn xong mới trả lời, "Anh nghĩ em đoán ra rồi, tên đó là lấy từ chữ cái đầu trong họ của chúng ta."
Đoán được, nhưng lại không dám tin.
"Nghĩa là, anh là ông chủ của SJ"s à?" Cho dù Khương Cửu Sênh không quan tâm đến việc kinh doanh nhưng cũng nghe nói qua danh tiếng của SJ"s, doanh nghiệp thuộc ngành điện tử duy nhất trong nước có lượng tiêu thụ thuộc top 10 thương hiệu.
Anh ngồi vào ghế lái: "Ừ."
Chính xác thì phải là cô mới đúng, tài sản của anh, đều là của cô.
Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Lúc trước không phải anh nói với em là anh bán đồ điện à?"
Thời Cẩn rất biết kiếm cớ: "Ngành nghề chính của công ty đúng là sản xuất đồ điện."
Cô cạn lời rồi. Ông chủ của doanh nghiệp hàng đầu ngành điện tử và bán đồ điện là hai khái niệm khác nhau hoàn toàn nhé. Cũng giống như rong biển với cua hoàng đế vậy, đều ở trong biển nhưng có thể là một được sao?
Ngày hôm sau, Khương Cửu Sênh đến trường quay mới biết đã đổi vai nam phụ, vẫn là người của Rolling Stone như cũ, rất lịch sự, hơn nữa lại khiêm tốn, đặc biệt là đối xử với cô rất lễ phép, rất cung kính.
Tuần cuối tháng Tư, Cẩm Vũ đã không cần phải thường xuyên đến chỗ bác sĩ tâm lý để điều trị chứng tự kỷ nữa, đã có thể một mình ra khỏi nhà rồi.
Cuối tháng, SJ"s hợp tác với ngân hàng thuộc tập đoàn của nhà họ Ôn, cùng nhau nghiên cứu điện tử nano trong ứng dụng sản xuất điện tử, dự án khi bắt đầu cần số vốn rất lớn, Ôn Thư Ninh đích thân theo dõi dự án, số tiền đầu tư vào đó cao bằng một nửa số vốn lưu động trong ngân hàng của tập đoàn nhà họ Ôn.
Thời Cẩn nấu cháo xong bước ra, thấy Khương Cửu Sênh ôm gối co mình vào một góc trên ghế đu, có vẻ buồn buồn không vui.
Anh bước tới: "Em sao vậy?"
Cô lắc đầu.
Thời Cẩn cúi người nhìn vào mắt cô: "Ai chọc giận em?"
Khương Cửu Sênh ngồi dậy, "Ôn Thư Hoa vừa gọi điện cho Cẩm Vũ, gọi thằng bé về nhà họ Ôn."
Thời Cẩn đẩy đẩy ghế đu, nhẹ nhàng lắc: "Bởi vì chuyện này à?"
Không chỉ có thế.
Cô nhíu nhíu chân mày: "Nhà họ Ôn có chuyện vui."
"Chuyện vui gì?"
Ánh mắt cô tối tăm, sắc mặt lại càng lạnh thêm vài phần: "Ôn Thư Ninh có bầu rồi."
Thời Cẩn đỡ ghế đu dừng lại, ném ổ chó ở bên trong xuống rồi ngồi cạnh Khương Cửu Sênh.
Khương Bác Mỹ cạn lời.
Đáng ghét! Đáng ghét chết đi được! Cực kì đáng ghét!
Nó co chân chạy ra cửa, nó phải đi tìm cậu chơi, gõ máy vi tính của cậu một cái sẽ có tiếng hát, hai cái sẽ có tiếng mèo kêu, ba cái sẽ kêu "Thời Cẩn là quỷ đáng ghét." Giỏi không, giỏi không.
Thời Cẩn nhìn giữa chân mày cô có chút tức giận: "Thấy tức giận thay cho quản lý của em à?"
Cô đơn giản nói thẳng: "Muốn đánh Lâm An Chi."
"Đứa bé hẳn không phải của anh ta." Anh nhẹ nhàng nghe rồi đột nhiên chỉ nói một câu như vậy.
Khương Cửu Sênh không tin.
Ôn Thư Ninh cũng không dễ lừa, hơn nữa việc này có thể làm giả được à?
Cô tò mò: "Vậy là của ai?"
"Không biết." Thời Cẩn kiên nhẫn giải thích cho cô, "Anh cũng chỉ đoán thôi, Lâm An Chi từng đến tìm anh xin thuốc cấm, thuộc loại gây ảo giác, có lẽ là dùng để đối phó với Ôn Thư Ninh."
Khương Cửu Sênh không còn lời nào để nói.
Ôn Thư Ninh là kẻ điên, mà Lâm An Chi lúc này cũng vậy.
Nhà họ Ôn ở Vân Thành.
Người làm gõ cửa bước vào: "Cô Hai, thuốc an thai đã sắc xong rồi."
Ôn Thư Ninh nằm trên ghế dựa, không trang điểm khiến gương mặt cũng hiền dịu hơn nhiều. "Bê qua đây đi."
"Vâng ạ."
Trong phòng vẫn còn một người nữa, là Lâm An Chi ngồi trên ghế sofa.
Từ đầu đến cuối, hai người không nói câu nào. Trừ đêm đó, dưới tác dụng của rượu hai người mới có duy nhất một lần tiếp xúc, cô ta cũng không nhớ rõ chi tiết, uống rất nhiều rượu, cho đến khi tỉnh lại thì cả phòng đều lộn xộn, quần áo của cô ta thì vứt lung tung khắp nơi, Lâm An Chi mặc áo tắm ngồi ở trong phòng, chờ cô ta tỉnh lại, sau đó anh thay quần áo rồi rời đi.
Sau này cô kiểm tra lại thì phát hiện đã có bầu rồi.
Nhưng cho dù như vậy thì quan hệ của hai người vẫn không có chút thay đổi nào, hai người vẫn không có tiếp xúc gì, anh tránh cô ta như tránh rắn rết bọ cạp.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi." Ôn Thư Ninh phá vỡ sự im lặng trước.