Duy Nhất Là Em

Chương 190: Đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao



Editor: Nguyetmai

Cái gì mà tình trường không được như ý, vớ vẩn thật! Còn nạn đào hoa ư? Toàn nói ba lăng nhăng!

Tần Tiêu Chu ôm lấy chiếc eo thon của cô gái rồi đi lấy hai ly rượu mạnh. Cô gái kia tươi cười nháy mắt với hắn, ánh mắt vô ý mà lại như cố ý nhìn vào cổ tay hắn ta.

Chiếc đồng hồ mà hôm nay hắn đeo, giá trị lên đến bảy chữ số.

Ha ha, phụ nữ ấy mà.

Tần Tiêu Chu uống một ly rượu vào bụng, sau đó đặt chiếc ly xuống, một tay chống vào quầy bar, hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Cô gái khẽ liếm môi: "Rất ngon."

"Để anh nếm thử." Hắn cúi người gần xuống, giữ chặt bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô gái, kề môi vào dấu son trên miệng ly, uống hết nửa ly rượu còn lại, ung dung chậm rãi nuốt xuống, yết hầu chạy lên chạy xuống, "Lên phòng chứ?"

Vừa nói dứt câu, một bàn tay to lớn mạnh mẽ ấn vào vai của Tần Tiêu Chu: "Phụ nữ của ông mà mày cũng dám động vào, chán sống rồi à?"

Giọng nói thô lỗ, cục mịch.

Tần Tiêu Chu có cảm giác bị một cái bóng lớn bao trùm lên. Hắn quay đầu lại thì thấy ngay một gã đàn ông lực lưỡng, mặc áo thun ba lỗ màu đen, đeo một sợi dây chuyền to, trên tay có xăm hình, cơ bắp cuồn cuộn, tay chân phát triển như được tiêm hormone.

Tần Tiêu Chu còn chưa kịp phản ứng thì bàn tay nhỏ nhắn đã rút ra khỏi lòng bàn tay hắn. Cô gái kia nhảy xuống khỏi chiếc ghế chân cao, sợ sệt đi đến trước mặt gã lực lưỡng, nước mắt lưng tròng, nói: "Anh Phi, hắn ta chọc ghẹo em, còn muốn em uống rượu với hắn."

Vừa nãy ai mặt mày hưởng thụ? Là ai đã nghiêng đầu tạo dáng để quyến rũ hắn?

Con m* nó, đúng là con điếm vô tình.

Tần Tiêu Chu thoáng chốc không còn hứng thú gì nữa. Hắn liếc bàn tay đang ấn trên vai mình, nói: "Còn không buông tay ra? Mày có biết tao là ai không?"

Đây là club của Tần Thị, ai dám không gọi hắn là một tiếng cậu Tư chứ.

Gã lực lưỡng được gọi là anh Phi đó ấn mạnh tay hơn nữa: "Ông đánh đến mẹ mày cũng không nhận ra mày là ai luôn."

Không để Tần Tiêu Chu kịp gọi người đến, gã lực lưỡng đã vẫy tay gọi hai đàn em, trói Tần Tiêu Chu lại rồi rời khỏi quầy bar.

Lúc Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Thời Cẩn thì đã hơn nửa đêm rồi.

Cô đi ra khỏi phòng vip nghe điện thoại: "Em đây."

Thời Cẩn ngạc nhiên nói: "Anh tưởng em ngủ rồi chứ." Anh nhìn đồng hồ rồi nói tiếp, "Sênh Sênh, đã qua mười hai giờ rồi."

Vào giờ này, đáng lẽ cô phải ngủ rồi.

Khương Cửu Sênh hỏi ngược lại anh: "Còn anh thì sao?"

"Anh đang ở trên máy bay, ba tiếng nữa là về đến nhà."

Khương Cửu Sênh dựa vào tường, kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống một chút. Đêm đã khuya, giọng cô hơi khàn khàn: "Sao không ở lại một đêm rồi hẵng về." Trễ như vậy anh còn vội vã trở về, cô không yên tâm.

Máy bay sắp cất cánh, đầu bên kia của điện thoại loáng thoáng nghe thấy tiếng của loa phát thanh.

Thời Cẩn nói: "Muốn về sớm để gặp em." Anh ngừng một chút, lại nói: "Em không ở nhà à? Sao bên đó ồn ào vậy?"

Phía trong cùng tầng này của club có một hộp đêm cỡ nhỏ, giờ này đang là lúc náo nhiệt nhất.

Ở chỗ xa nhất cũng còn nghe thấy tiếng nhạc, Khương Cửu Sênh vô thức che chỗ thu âm của điện thoại lại theo bản năng, hơi chột dạ, nói: "Em đang ở hộp đêm của club."

Đầu dây bên kia im lặng.

Thời Cẩn tức giận rồi.

Khương Cửu Sênh lập tức giải thích: "Sinh nhật bạn của Tô Khuynh, em cũng quen biết nên đến cùng cô ấy. Em không uống rượu, cũng không hút thuốc."

Đều là người trong giới ca sĩ, cô cũng phải nể mặt người ta chứ.

Thời Cẩn chỉ nói bốn chữ, ngắn gọn súc tích: "Lập tức về nhà."

Muộn như vậy rồi, Khương Cửu Sênh cũng định trở về, bèn ngoan ngoãn nghe lời, đáp: "Vâng, để em nói với Tô Khuynh một tiếng."

Cúp điện thoại xong, Khương Cửu Sênh phì cười, chồng quản nghiêm thật.

Cô xoay người trở lại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cách đó khoảng mười mét, trước cửa nhà vệ sinh nam, có một người bị hai người đàn ông một trái một phải ấn vào tường.

Cô liếc nhìn, là cậu Tư nhà họ Tần.

Hai bên vai Tần Tiêu Chu bị ấn chặt, tay cũng bị bẻ ngoặt về phía sau, nửa người trên của hắn ta không động đậy được, đá một cái vào không trung, cáu kỉnh: "Con m* nó, buông ông ra ngay, có bản lĩnh thì một chọi một, ông đây mà sợ mày thì ông là cháu của mày."

Người đàn ông cơ bắp lực lưỡng được gọi là anh Phi đó lập tức tát một cái lên mặt Tần Tiêu Chu: "Bây giờ tao lấy cái mạng chó của thằng cháu là mày đây."

Tần Tiêu Chu làm sao chịu được sự sỉ nhục này. Hắn giơ chân lên đá, nhưng hai người đàn ông một trái một phải, mỗi người giữ chặt một chân của hắn ta, đẩy mạnh một cái ghim hắn ta vào tường.

M* kiếp, đều là dân nhà nghề à.

Tần Tiêu Chu thẹn quá hóa giận, gào lên như nhím xù lông: "Con m* nó, mày thử động tới tao đi!"

Anh Phi nhìn một cái, ra hiệu cho hai tên đàn em ấn chặt hắn xuống, rút từ trong túi ra một con dao găm Thụy Sĩ, cười lạnh nhìn Tần Tiêu Chu, sau đó ánh mắt nhìn vào đũng quần của hắn.

Đ*ch!

Tần Tiêu Chu không nói không rằng, húc mạnh đầu về phía trước, đập thẳng vào sống mũi của anh Phi. Anh Phi ôm mũi, lớn tiếng mắng chửi. Tần Tiêu Chu thừa cơ hất hai người đang ấn hắn ta ra, thuận tay sờ được bình chữa cháy ở cửa, nhắm chuẩn vào đầu mà đập xuống.

Dù sao cũng là người nhà họ Tần, có đần độn thế nào đi chăng nữa, cũng từng được học võ để bảo vệ bản thân.

Chỉ có điều do hắn ta xui xẻo, gặp phải ba người đều con nhà võ.

Bình chữa cháy bị anh Phi dùng tay không chụp được, hai đàn em nhắm chuẩn bụng Tần Tiêu Chu đá hai cước. Bụng hắn lập tức cuồn cuộn lên như dời sông lấp biển, hắn ta lảo đảo vài bước, đầu gối mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.

Hai tên đàn em lập tức ấn hắn ta nằm sấp xuống đất.

Đ*ch! Nhục nhã ê chề!

"Mẹ nó, mày giỏi thì giết tao đi, không giết được, sau này ông giết chết mày!"

Anh Phi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, con dao găm Thụy Sĩ chuyển hướng, mũi dao hướng ra ngoài, chống lên lưng của Tần Tiêu Chu: "Vậy thì giờ tao xử mày trước."

Vừa nói xong, mũi dao đâm xuống.

"Này."

Giọng nói của cô gái rất thanh thoát, lại pha thêm chút khàn khàn của khói thuốc lá và rượu, ngữ điệu bình thản, chậm rãi như dòng nước chảy: "Tránh ra một chút, các người chắn mất đường của tôi rồi."

Mấy người đàn ông đều ngẩng đầu lên nhìn về phía sau.

Một cô gái đang đứng ngay dưới chiếc đèn chùm, đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào, con ngươi giống như ngọc trai đen vừa được gột rửa trong nước, xinh đẹp quyến rũ, lại có chút lạnh lùng.

Chân dài, eo thon, khí chất xuất chúng.

Không biết vì sao, nhưng Tần Tiêu Chu vừa nhìn đã nhận ra đây chính là Khương Cửu Sênh.

Anh Phi vẫn cầm con dao găm, đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn, nói: "Cút ra đi, đừng có nhúng mũi vào chuyện người khác."

Đối phương làm lơ, lạnh lùng liếc hắn ta

"Tao bảo mày cút, mày bị điếc sao, không nghe thấy à?"

Giọng nói của người đàn ông khản đặc, vừa quát tháo vừa vung con dao găm Thụy Sĩ trong tay, tư thế như muốn nhằm vào người Khương Cửu Sênh.

Khương Cửu Sênh vẫn không lùi về sau mà lại tiến lên trước một bước.

"Mày..."

Đột nhiên cô đưa tay ra, một tay nắm lấy cánh tay đầy cơ bắp của người đàn ông, dùng lực kéo về phía trước, đồng thời tay trái nhắm vào cánh tay của hắn bổ mạnh xuống.

"Keng!"

Tay của anh Phi tê rần, con dao găm rơi xuống đất, hắn ta nhe răng rợn mắt, đau đến vung tay lên, nhưng lại bị bàn tay trắng trẻo bắt lấy.

Khương Cửu Sênh xoay người 90 độ tại chỗ, vác cánh tay của người đàn ông lên vai, rồi khom người xuống, ném hắn về phía trước.

Một cú quật qua vai đẹp mắt, nhanh gọn dứt khoát!

Một tiếng bịch vang lên, cơ thể lực lưỡng của anh Phi bị nện xuống đất, hắn ta đau đến mức khóe miệng co rút lại.

Khương Cửu Sênh phủi tay, xoay lắc cổ tay, cúi xuống nhìn Tần Tiêu Chu, nói: "Chạy đi chứ, ngẩn người ra đó làm gì."

Tần Tiêu Chu bò dậy, vẫn chưa chạy, giống như là nhìn thấy ma vậy, chân không nhúc nhích được, con ngươi cũng không động đậy, cứ thế nhìn hai tên đàn em của anh Phi vây lấy Khương Cửu Sênh. Cô đá một cước vào bình chữa cháy dưới đất, tên bên trái nhảy lên, vừa tránh được bình chữa cháy thì Khương Cửu Sênh đã thừa cơ đá ngang, hạ được một tên. Chân vừa chạm đất cô lại nhảy lên, xoay 360 độ, tung một cước đá xoáy về phía sau, bàn chân thuận theo thế móc vào cổ của đối phương, đè mạnh, ấn hắn ta xuống đất.

"Hự!"

"Á... Đau, đau."

Hai người đàn ông nằm trên đất, đau đến mức kêu oai oái.

Cô cứ thế hạ được ba người đàn ông dễ như trở bàn tay.

Tóc hơi rối, Khương Cửu Sênh bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống, vuốt tóc ngay ngắn rồi lại đội lên, kéo mũ thấp xuống, tiến lên trước một bước.

Ba người đàn ông nằm trên đất vô thức lùi lại phía sau.

Bị đánh cho sợ rồi.

Tần Tiêu Chu ngẩn ra nhìn Khương Cửu Sênh, cả người đều thấy không thoải mái, hơi ngẩn ra, vừa nóng nảy lại vừa xấu hổ, tức giận nói: "Cô giúp tôi làm gì?"

Khương Cửu Sênh đúng là khắc tinh của hắn, không có tình cảm gì, chỉ có ân oán thôi.

Vẻ mặt cô rất bình thản, nói: "Lần trước ở nhà họ Ôn hại anh bị ngã đập đầu, tôi giúp lại anh một lần, coi như không ai nợ ai."

Tần Tiêu Chu chăm chú nhìn bóng dáng cao gầy đó, cả người cảm thấy không thoải mái. Tay hắn ấn vào lồng ngực, mẹ ơi, sao lại có cảm giác nhồi máu cơ tim thế này.

Con m* nó, nóng thật.

Lần đi vệ sinh này, Tần Tiêu Chu đi mất hai mươi phút mới quay lại phòng vip, vẻ mặt tối sầm, hồn vía bay lên mây.

Đám bạn ăn chơi đó vẫn đang đánh mạt chược, thấy hắn trở lại thì liếc nhìn, cảm thấy có gì đó sai sai bèn trêu: "Anh Tư làm sao thế? Sao trông như người mất hồn vậy?"

Cậu Hoa rút bài, tranh thủ trêu chọc hắn: "Chắc không phải là gặp nạn đào hoa đấy chứ?"

Đào hoa cái đầu mày ấy!

Tần Tiêu Chu bước đến, đá một phát: "Con m* nó chứ, mày mới gặp kiếp nạn ấy."

Mặt cậu Hoa ngơ ngác, con bài mạt chược trong tay rơi xuống đất: "Đùa chút thôi mà, mày nổi nóng gì chứ?"

Hắn cực kì tức giận, cáu kỉnh nói: "Ông làm sao biết ông đang giận cái gì?"

Cả đám á khẩu.

Vậy rốt cuộc thì vì sao vị thiếu gia này lại nổi giận?

"Cậu Tư," Người đẹp bé nhỏ bước đến dỗ dành, giọng điệu nhõng nhẽo mềm mại: "Đừng có giận nữa mà."

Tần Tiêu Chu trở lại ghế ngồi, người đẹp tự giác dựa vào, hắn ta hỏi: "Cô có biết quật qua vai không?"

"Hả?" Người đẹp ngơ ngác một lúc rồi đáp: "Em không biết."

Tần Tiêu Chu khinh thường nói: "Quật qua vai mà cũng không biết, cô có phải là phụ nữ không đấy?"

Người đẹp càng ngơ ngác hơn.

Hôm qua lúc ở trên giường, hắn đâu có nói như vậy đâu.

Tần Tiêu Chu bực tức nói: "Tránh ra, tránh ra đi, đừng có cản trở ông đánh bài."

Người đẹp bé nhỏ như sắp khóc, cắn môi tủi thân ngồi qua một bên.

Cậu Hoa cảm thấy kỳ lạ hỏi: "Này thằng Tư, mày ăn nhầm thuốc nổ à?" Hắn ta cười hi hi, cợt nhả nói, "Con gái con đứa, chơi quật vai cái gì chứ, biết thế Quan âm tọa liên là được rồi."

Khương Cửu Sênh biết đấy!

Tần Tiêu Chu lườm đám bạn ăn chơi một cái: "Một đám bị t*ng trùng xông não, dung tục!"

Cả đám câm nín!

Nói như thể hắn thì không bị t*ng trùng lên não ấy, cũng không biết là ai đã từng nói phụ nữ mà mình từng ngủ có thể xếp một vòng quanh Trái đất.

***

Khương Cửu Sênh đang ngủ say thì bị hôn cho tỉnh dậy.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cũng không biết đã mấy giờ rồi, mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ gọi một tiếng: "Thời Cẩn."

Đèn đầu giường đang sáng, Thời Cẩn cúi người xuống, hai tay chống bên gối, liếm môi, cảm thấy vẫn chưa đủ lại cắn môi cô một cái: "Em tỉnh rồi à?"

"Anh về rồi." Cô dụi mắt, thò tay lấy điện thoại xem giờ.

Thời Cẩn nắm luôn lấy tay cô, giơ qua đỉnh đầu: "Anh đã nói rồi, buổi tối không được ra ngoài một mình, rất nguy hiểm." Ánh đèn trên đầu giường rơi cả vào trong đáy mắt anh, sáng tới lạnh người, "Em còn dám đi hộp đêm nữa."

Khương Cửu Sênh vừa ngủ dậy, cả người mềm mại, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Anh giận đấy à."

"Ừ."

Cô cười nói: "Có cần em dỗ anh không?"

Thời Cẩn nói: "Không cần."

Anh trực tiếp ôm lấy cô, lật người để cô nằm sấp trên giường, tay lần từ eo cô lên đến hốc bươm bướm sau lưng.

Tay Thời Cẩn lúc nào cũng lạnh băng, Khương Cửu Sênh run lên: "Thời Cẩn, lạnh."

Giọng Thời Cẩn khàn khàn: "Ngoan, một lát nữa là nóng lên thôi."

Cô nghẹn lời!

Anh đè xuống từ phía sau, đôi môi lành lạnh hôn vào sau gáy cô.

Mặt trời lên cao, giờ đã là giữa trưa rồi.

Khương Cửu Sênh vươn tay ra, lười nhác duỗi eo. Cô đã tỉnh ngủ hơn một chút, thấy tay hơi lành lạnh bèn chui lại vào trong chăn, vì không mặc quần áo nên cô cứ lăn qua lăn lại trong chăn.

Thời Cẩn cảm thấy buồn cười, ôm cô vào lòng: "Dậy luôn không em?"

"Ngủ thêm một lát nữa đi." Vừa lên tiếng, giọng nói của cô đã khàn đặc cả. Cô vùi đầu vào gối dụi một hồi, cơ thể mềm như bông, "Em mệt lắm, không có sức."

Thời Cẩn ngồi dậy, lấy nước đặt trên chiếc tủ đầu giường đút cho cô uống rồi lau khóe miệng cho cô, nói: "Bệnh viện có ca phẫu thuật, anh dậy trước nhé." Nói xong, anh cúi đầu hôn lên mắt cô, "Bảo bối, một lát nữa anh gọi điện thoại gọi em dậy."

Khương Cửu Sênh nhắm mắt đáp lại một tiếng.

Thời Cẩn đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách, hai hình bóng một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, chăm chú nhìn anh không chớp mắt.

Khương Cẩm Vũ ôm Khương Bác Mỹ, trừng mắt nhìn Thời Cẩn, tức giận nói: "Không biết xấu hổ!"

Thời Cẩn đóng cửa lại, hạ thấp giọng xuống: "Nói nhỏ nhỏ thôi, chị cậu còn đang ngủ đấy." Anh cài cúc áo ngủ lại đàng hoàng rồi bước đến, "Cẩm Vũ, anh và chị cậu đều là người trưởng thành rồi."

Cậu thiếu niên mười mấy tuổi đỏ cả mặt: "Tuyên dâm giữa ban ngày, không biết xấu hổ!"

Khương Bác Mỹ cũng nhe răng trợn mắt theo: "Oẳng!"

Thời Cẩn không biết phải nói sao nữa!

Anh cảm thấy không thể để Khương Cẩm Vũ xem mấy cái phim truyền hình linh tinh nữa, trước đây cậu ta đâu thể nói ra những lời thế này.

"Anh đến bệnh viện bây giờ. Anh đã gọi thức ăn rồi, mười lăm phút nữa sẽ có người đưa cơm trưa đến, cậu ăn cùng chị cậu đi." Thời Cẩn dặn rồi vào phòng thay đồ thay quần áo.

Trong phòng khách, hai tên một lớn một nhỏ kia đang rất tức tối, bực bội!

Mấy ngày liên tiếp trời trong nắng ấm.

Khương Cẩm Vũ đã thương lượng xong về việc dạy ở Đại học Giao thông Tây An, cũng đã giảng thử rồi. Tuy cậu vẫn kiệm lời, nhưng về cơ bản thì giao tiếp không thành vấn đề, mùng một tháng Chín sẽ khai giảng nhập học.

Cậu ta chuyển đến ở trong căn hộ của Khương Cửu Sênh. Cậu ta không sửa sang lại, chỉ sắp xếp nội thất từ lớn đến nhỏ thôi. Đối với việc này, Thời Cẩn rất hài lòng.

Ngày 23 tháng 3, chuyến lưu diễn thứ tư của Khương Cửu Sênh ở Lương Châu bắt đầu.

Cô phải đến Lương Châu trước ba ngày để chuẩn bị, Thời Cẩn và Cẩm Vũ cũng đi cùng. Vì vậy, họ phải đưa Khương Bác Mỹ đến gửi ở nhà bác sĩ Từ. Khương Bác Mỹ kịch liệt phản đối việc này, tuyệt thực cả một ngày trời, nhưng cuối cùng không chịu được cám dỗ của thức ăn nhập khẩu, đành phải thỏa hiệp.

Hôm đưa Khương Bác Mỹ đến nhà họ Từ, Khương Cửu Sênh nhìn thấy Từ Thanh Bách, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Từ, hình như anh đen đi nhiều đấy."

Từ Thanh Bách á khẩu, sắp nôn cả ra máu rồi.

Anh ta vừa từ châu Phi trở về, hầu hết những người gặp anh ta đều nói về màu da của anh ta. Câu hỏi của Khương Cửu Sênh đã là khéo léo hơn một chút rồi đấy, chứ đến em ruột của anh ta còn nói thẳng là đêm khuya trời tối quá, nhìn không thấy anh ta luôn cơ.

Thời Cẩn giải thích với Khương Cửu Sênh: "Bác sĩ Từ đi châu Phi cùng với đội cứu hộ, bị cháy nắng."

Khương Cửu Sênh tỏ vẻ khâm phục.

Từ Thanh Bách nuốt ngụm máu trở ngược vào trong, nhìn Thời Cẩn chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng: "Đều nhờ phúc của cậu đấy."

Thời Cẩn ung dung bình tĩnh đáp: "Không cần cảm ơn."

Từ Thanh Bách nghẹn lời, tức đến mức nội thương.

Thu xếp cho Bác Mỹ xong, họ đáp chuyến bay ngay trong chiều hôm đó, lúc đến Lương Châu đã là bảy giờ tối.

Lương Châu nổi tiếng là thành phố sương mù, thời tiết mát mẻ. Mấy ngày nay trời âm u, cả thành phố chìm trong sắc xám, cũng may đến ngày thứ hai thì bắt đầu có nắng, bầu trời xanh trong như vừa được gột rửa, gió thổi man mác.

Khách mời của đêm diễn thứ tư trừ ông trùm nhạc rock Trương Chấn Đình ra, còn có thiên hậu hát tình ca Hứa Phong, đều là những ca sĩ thực lực, âm vực rất rộng. Khương Cửu Sênh hợp tác với hai vị tiền bối rất thoải mái, tập luyện một lần thì về cơ bản không có vấn đề gì nữa.

Một ngày trước đêm diễn, Khương Cửu Sênh trở về sau buổi tập luyện, Thời Cẩn vẫn đang xử lý công việc. Liên tiếp mấy ngày trời, anh đều ở khách sạn làm việc trên máy tính.

"Gửi một bản báo cáo của dự án vào địa chỉ mail của tôi." Thời Cẩn mở máy tính, đang nói chuyện điện thoại thì thấy Khương Cửu Sênh bước ra từ phòng tắm, "Đợi tôi trở về rồi nói tiếp."

Sau đó, anh cúp máy.

Khương Cửu Sênh vừa tắm xong, cả người ướt rượt. Áo ngủ của khách sạn là kiểu buộc dây, một sợi dây rất mảnh thắt lại ở eo, cô hỏi: "Anh bận lắm à?"

Thời Cẩn đón lấy khăn bông trên tay cô, lau tóc cho cô, nói: "Đã xử lý xong rồi."

Khương Cửu Sênh ngồi trên ghế sofa, dựa vào Thời Cẩn, ngửa cổ về phía sau nói: "Tối nay Lương Châu có chợ hoa đấy."

Khí hậu ở Lương Châu ẩm ướt, bốn mùa đều như mùa xuân, rất thích hợp cho cây cối phát triển, cho nên Lương Châu là thành phố hoa nổi tiếng. Mỗi năm vào mùa xuân và mùa hạ đều sẽ có chợ hoa, bày biện khắp con phố cổ. Mỗi năm vào dịp này sẽ có rất nhiều khách du lịch đến đây.

Động tác của Thời Cẩn rất dịu dàng, anh hỏi cô: "Em muốn đi à?"

"Cũng không hẳn." Cô nhìn Thời Cẩn nói: "Em muốn hẹn hò với anh."

Cô và Thời Cẩn ở bên nhau lâu như vậy, nhưng cả hai đều rất bận, số lần hẹn hò chính thức có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Thời Cẩn không có hứng thú với chợ hoa, nhưng nếu là hẹn hò thì anh cầu còn không được: "Buổi tối hơi lạnh đấy, em mặc nhiều áo một chút."

Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu, đứng dậy thay quần áo.

Bởi vì áo khoác của Thời Cẩn đa phần đều màu đen, nên cô cũng cố tình chọn một chiếc áo khoác màu đen, phối với áo len cổ lọ màu hồng nhạt. Màu lạnh phối với màu ấm, sẽ không bị già dặn, ngược lại còn có vẻ trẻ trung hơn, có điều khí chất của Khương Cửu Sênh hơi lạnh, mặc như vậy lại toát ra khí khái anh hùng. Bên dưới cô mặc quần bút chì màu đen phối với giày đế bằng màu trắng, để lộ cổ chân.

Thời Cẩn nhìn chân cô một lúc rồi hỏi: "Em không lạnh à?" Nhiệt độ bên ngoài còn chưa tới mười độ.

Khương Cửu Sênh đưa cho Thời Cẩn một cái khẩu trang, nói: "Như vậy mới đẹp."

Anh chau mày nói: "Em mặc cái gì cũng đẹp," Ngữ điệu như đang thương lượng, dỗ dành cô, "Ngoan, thay quần dài hơn một chút đi."

Thôi được rồi.

Khương Cửu Sênh rất nghe lời, thay chiếc quần cộc ra, phối với đôi giày bốt ngắn, lại để Thời Cẩn chọn cho cô thêm chiếc khăn choàng cổ nữa, che chắn cẩn thẩn phần mặt và cổ.

Xuống dưới nhà, Lệ Nhiễm Nhiễm dựa vào quầy lễ tân, vẫy tay về phía cửa thang máy, vui mừng gọi: "Sênh Sênh, nhanh lên một chút, chỉ đợi mỗi hai người thôi đấy."

"Chị." Khương Cẩm Vũ vốn đang đứng bên tường lập tức ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Khương Cửu Sênh.

Thời Cẩn ra khỏi thang máy, bước chân khựng lại hỏi: "Không phải là anh và em ra ngoài một mình sao?"

Khương Cửu Sênh sờ sờ sống mũi ngại ngùng.

Vốn dĩ là vậy, nhưng lúc thay quần áo thì bị Lệ Nhiễm Nhiễm đến hỏi, sau khi cô ấy biết được thì thành chuyến đi của nhiều người luôn. Ngoài Cẩm Vũ và thành viên của nhóm nhạc ra, còn có Vũ Văn Xung Phong đang cúi đầu nói chuyện điện thoại, cùng với hai anh em nhà họ Từ đang không hòa thuận với nhau lắm nữa. Nghe nói dạo gần đây Từ Thanh Cửu cứ buồn bực không vui, Từ Thanh Bách bèn kéo cậu ta đến xem buổi diễn của Khương Cửu Sênh.

Tóm lại, rất nhiều người không liên quan.

Thời Cẩn mím môi, tâm trạng có vẻ không vui.

Lệ Nhiễm Nhiễm rất nhiệt tình, cười híp mắt chào hỏi: "Chào bác sĩ Thời."

Thời Cẩn lịch sự khách sáo đáp lại: "Chào cô Lệ."

Cô Lệ cạn lời!

Mặc dù hơi quá xa cách, nhưng mà, nhan sắc này cô ngắm một trăm năm cũng được. Cô nhìn anh không chớp mắt, quá đẹp, quá tao nhã, quá cấm dục, quá...

Cận Phương Lâm lôi Lệ Nhiễm Nhiễm về bên cạnh, nhéo cằm, xoay đầu cô lại nói: "Lát nữa không được ăn linh tinh."

Lệ Nhiễm Nhiễm đang chìm đắm trong nhan sắc tuyệt thế của Thời Cẩn, chưa kịp hoàn hồn trở lại, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Tại sao?"

Cận Phương Lâm nắm lấy tay cô, nhét vào túi, mặt căng ra: "Không cho là không cho."

Mùi giấm chua nồng quá.

Nhưng mà, tính cách Lệ Nhiễm Nhiễm vốn tùy tiện, hoạt bát, lại thích diễn sâu. Cô ấy đảo mắt một vòng, ép ra hai giọt nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp nhìn Khương Cửu Sênh, khóc lóc kể lể: "Sênh Sênh, chị xem đó, em không có chút địa vị gì trong gia đình cả, số em khổ quá đi."

Cô nàng dở hơi này.

Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười.

"Bệnh viện không bận à?" Thời Cẩn hỏi Từ Thanh Bách.

Từ Thanh Bách khẽ liếm răng, không hiểu sao anh ta có cảm giác răng hơi ngứa, nghiến răng nói: "Nhờ phúc của cậu, vừa từ châu Phi trở về, viện trưởng cho tôi nghỉ phép một tuần."

Thời Cẩn lịch sự khách sáo, giọng nói mềm mỏng, điềm đạm đáp lại: "Chúc mừng nhé."

Từ Thanh Bách á khẩu.

Chúc mừng cái đầu nhà cậu!

Từ Thanh Bách tức tới không muốn nói chuyện, đầy một bụng lửa giận không phát ra được, thế là quay sang trút giận lên đầu thằng em trai đang mất hồn bên cạnh: "Dẹp cái bộ dạng sống dở chết dở này đi, lên tinh thần cho anh."

Từ Thanh Cửu hoàn toàn không để ý đến anh ta, chỉ hỏi Khương Cửu Sênh: "Tô Khuynh thật sự không đến kịp sao?"

Khương Cửu Sênh gật đầu: "Cậu ấy đang quay phim cả Nghiệp Thành, chuyến bay tối mai vội quá, nên cậu ấy nói không qua đây nữa."

Vừa nghe thấy Tô Khuynh không đến kịp, Từ Thanh Cửu mất hết hứng thú, mặt mày ủ rũ liếc Từ Thanh Bách một cái: "Anh tự xem buổi diễn một mình đi, em muốn trở về, đi xem với anh quá lãng phí thời gian"

Từ Thanh Bách lại á khẩu.

Kiểu em trai thế này, thật sự muốn vứt đi cho rồi.

Từ Thanh Bách bình tĩnh hít sâu thở đều: "Em mà dám bỏ về, anh sẽ phản đối em đến nhà Tô Khuynh ở rể đấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv