Duy Nhất Là Em

Chương 165: Nhân vật quan trọng xuất hiện!



Editor: Nguyetmai

Sau khi về Giang Bắc, Khương Cửu Sênh đi gặp bác sĩ tâm lý mấy lần. Tình hình của cô không đến nỗi tệ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ cảm thấy bực bội, mất ngủ, nằm mơ thấy rất nhiều đoạn ngắn mơ hồ, đứt quãng, sau khi tỉnh lại thì chẳng còn nhớ gì cả, cứ như thế lặp đi lặp lại. Cô đã đến chỗ bác sĩ Thường kiểm tra tâm lý mấy lần, ngoại trừ chất lượng giấc ngủ kém, thì không có vấn đề lớn nào khác.

Nghỉ ngơi mấy ngày rồi cô lại đi làm bình thường.

Mạc Băng vừa từ bên ngoài trở về phòng làm việc, trong tay cô ấy còn cầm điện thoại di động nói chuyện với nhà tài trợ, nói một lúc lâu mới tắt cuộc gọi, uống cốc nước cho nhuận họng rồi hỏi Khương Cửu Sênh: "Kịch bản lần trước chị bảo với cô, cô suy nghĩ thế nào rồi?"

Khương Cửu Sênh đã đọc qua kịch bản, đây là một bộ phim lấy bối cảnh tình báo chiến tranh thời kỳ dân quốc, nhà sản xuất lớn, đạo diễn nổi tiếng, bất kể là kịch bản hay bên phía nhà sản xuất đều được làm khá tốt.

Khương Cửu Sênh đặt kịch bản trong tay xuống: "Em rất thích vai diễn Thường Xuân."

Thường Xuân là nữ phụ, một nữ sĩ quan có tài bắn súng cực tốt, trong bản tóm tắt tác giả viết về cô gái này chỉ có tám chữ - quân trang xinh đẹp, vừa chính vừa tà.

Mạc Băng gật đầu đồng ý: "Suy nghĩ của chị và cô giống nhau rồi đấy." Cô ấy phân tích một cách khách quan, "Đây là lần đầu tiên cô tham gia đóng phim, không cần quá gấp gáp, vai nữ số hai là đủ rồi, vả lại, vai diễn Thường Xuân đó rất bắt mắt, đặc điểm tính cách lại tươi sáng, dám yêu dám hận, vừa biết đánh giặc vừa biết dùng mưu kế, rất thích hợp với cô."

Mạc Băng cảm thấy, cảnh Thường Xuân đánh nhau với nam chính ấy, nếu là do Khương Cửu Sênh diễn thì chắc chắn sẽ vô cùng ngầu.

"Có thể nhận được vai diễn này không?" Khương Cửu Sênh hỏi.

Mạc Băng nói chắc như đinh đóng cột: "Ông chủ Vũ Văn đã đưa kịch bản tới thì tất nhiên cô có thể tùy chọn nhân vật. Dù có không được thì anh ta cũng sẽ làm cho thành được. Đương nhiên, ngoại trừ nhân vật nam chính." Có ông sếp như bố ruột là có thể ngang ngược như vậy đấy.

Khương Cửu Sênh đã hiểu, cô thuận miệng hỏi: "Đã chọn xong diễn viên nam chính chưa?"

"Tin tức nội bộ nói đã định là ảnh đế Hạ Sâm."

Hạ Sâm là diễn viên điện ảnh, được đào tạo chính quy và đã hai lần đạt được danh hiệu ảnh đế. Anh ta là diễn viên lão làng, hoàn toàn theo trường phái thực lực. Hơn nữa, fan hâm mộ của Hạ Sâm trải dài mọi lứa tuổi, anh ta cũng có địa vị rất cao trong giới điện ảnh.

Xem ra, bộ phim này có ý định muốn thâu tóm các giải thưởng rồi.

Mạc Băng đi rót nước rồi nói tiếp: "Nhà sản xuất đang có ý định để Tần Tiêu Dật diễn vai nữ chính, nhưng vẫn chưa đàm phán xong nên còn chưa có kết luận cuối cùng."

Nếu đàm phán thành công thì bộ phim này không cần lo lắng đến vấn đề bán vé nữa, ảnh đế có thực lực cộng thêm ảnh hậu hút fan, cho dù không tuyên truyền cho phim thì nó cũng là một bảng hiệu di động rồi.

Khương Cửu Sênh đã nắm được tình hình đại khái, cô hỏi Mạc Băng: "Có cần đi thử vai không?"

"Không cần, chị gửi phim quảng cáo mẫu của cô cho họ là được." Cũng chỉ là hình thức thôi, Thiên Vũ là công ty giải trí lớn như thế, lại chỉ cần một vai nữ phụ số hai, Vũ Văn Xung Phong nói một câu là được.

Khương Cửu Sênh không có ý kiến gì khác, cứ quyết định như thế.

Mạc Băng hỏi: "Từ Thanh Cửu viết album đến đâu rồi?"

"Xong rồi."

Tốc độ thật, năm bài hát trong chưa đầy mấy tháng. Khương Cửu Sênh luôn là người coi trọng chất lượng, tốc độ sáng tác khá chậm, rất khó có được hiệu suất như thế.

Mạc Băng cười: "Chị còn đang định nói không vội, có thể từ từ mà viết. Sức nóng của Từ Thanh Cửu vẫn chưa hạ nhiệt, gần đây cậu ấy quá nổi tiếng. Đám anh hùng bàn phím đang theo dõi cậu ấy gắt gao lắm đấy, giờ mọi hoạt động đều tạm dừng, chắc có lẽ album của cậu ấy sẽ bị đẩy lùi lại. Hơn nữa tôi nghe Chu Lương nói, gần đây tên kia thảm lắm, ngày nào trông cũng như sắp chết đến nơi ấy, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện làm sao "uốn cong" Tô Khuynh." Mạc Băng đùa xong bèn hỏi Khương Cửu Sênh, "Cô viết theo phong cách nào mà nhanh vậy?"

"Nhạc thị trường." Cô bổ sung thêm, "Tình ca."

Tình ca à…

Mạc Băng cảm thán: "Ôi những con người đang yêu."

Khương Cửu Sênh không tỏ thái độ gì, cô nhìn Mạc Băng: "Dạo này chị có vẻ gầy đi đấy, vẫn chưa đi bệnh viện à?"

"Làm gì có thời gian." Mạc Băng day trán, tỏ vẻ bực bội. "Tôi cũng sắp chết vì nhức đầu rồi, cái con nhóc hoang dã Minh Dao kia nói là đang yêu đương. Nó như một con ngựa hoang mất cương ấy, ngày nào cũng phơi phới rạo rực, như muốn xông pha khói lửa. Tôi sợ mình mà hơi lỏng tay một cái là con bé sổng chuồng luôn."

Ngoài Khương Cửu Sênh, trong tay Mạc Băng còn có mấy nghệ sĩ mới nữa, cô hầu như chẳng phải quản lý gì bọn họ, ngoại trừ Minh Dao. Tốc độ nổi tiếng của Minh Dao lên quá nhanh, gần đây cô ấy đang rất hot, là tiểu hoa đán có lượng fan và bước đà tốt nhất trong ngành giải trí. Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, thì cô ấy trở thành ngôi sao nổi tiếng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Khương Cửu Sênh nghịch nghịch dây đàn, hờ hững hỏi một câu: "Với ai thế?"

"Tô Vấn."

Khương Cửu Sênh từng nghe nói tới Tô Vấn, nhưng không có quan hệ gì sâu.

"Hai bên yêu nhau à?"

Mạc Băng lắc đầu: "Yêu đơn phương." Thế cô mới đau đầu, "Trong cái giới nghệ sĩ này, người khó cưa nhất phải tính đến Tạ Đãng, Tô Vấn chắc chắn là người thứ hai."

Tô Vấn, diễn viên truyền hình điện ảnh trẻ tuổi nổi tiếng.

Cậu ta nổi tiếng đến mức nào?

Ra mắt được chín năm, ngoài việc không có tin đồn yêu đương ra thì scandal xấu gì cũng có, về độ hot tìm kiếm chỉ có hơn Khương Cửu Sênh chứ không kém. Hết giở bệnh ngôi sao lại đến tự cao tự kỷ, độc mồm độc miệng, mà phát ngôn gây sốc hơn nữa là yêu tiền như mạng sống, nghiện kiếm tiền v.v…

Trong một lần phỏng vấn, phóng viên hỏi vì sao trong hai kịch bản anh lại chọn kịch bản thứ hai.

Tô Vấn rất trâu, không thèm lựa lời nói năng uyển chuyển lịch sự mà thẳng toẹt luôn, vì cát-sê cao hơn.

Chính vì như vậy nên cậu ta nhận phải khá nhiều bộ phim chẳng ra gì, tất cả mọi người đều cho là cậu ta sắp hết thời, thì lại hết lần này tới lần khác, cậu ta dùng kỹ thuật diễn có một không hai của mình cứu sống từng bộ từng bộ một, tỷ suất người xem liên tục tăng cao… Đúng là một truyền kỳ.

Người yêu cậu ta nhiều vô số kể, người ghét cậu ta cũng không phải là ít, nhưng ghét thế nào thì cứ ghét đi, người ta vẫn hot như thường. Tuổi còn trẻ mà đã đạt được nhiều giải thưởng lớn, số lượng fan hâm mộ có thể phá kỷ lục Guinness thế giới, nhất là fan nữ. Chắc trong cả nước này không ai có được số lượng fan nhiều bằng họ Tô nhà cậu ta. Ấy thế mà, với cái tính cách chửi trời rủa đất của Tô Vấn, hết fan hâm mộ này đến fan hâm mộ kia đều bị cậu ta dập cho đến mức nghi ngờ cuộc đời, nhưng họ vẫn yêu cậu ta đến chết đi sống lại …

Tóm lại là vô cùng huyền huyễn!

Cái con bé Minh Dao chán sống kia còn dám góp vào cho vui, không sợ bị đám fan nữ của Tô Vấn gặm cho không còn cả xương à.

Xế chiều ngày hôm đó.

Tin tức Vũ Văn Thính thi đấu đoạt giải quán quân truyền về trong nước. Không đến nửa giờ sau, ba chữ Vũ Văn Thính chiếm cứ tất cả các tiêu đề, dù là bên giải trí hay giới thể thao, đều nổ tung.

Vũ Văn Thính là người đầu tiên trên thế giới giành được chức vô địch thế giới của hai môn thể thao.

Trong phòng khách rộng lớn, tiếng tivi được mở rất to, túi đồ ăn vặt, chai đồ uống bị ném vương vãi khắp nơi trong phòng, trên bàn trà vẫn còn pizza và sushi ăn thừa, bên dưới hộp đựng là bộ quần áo, áo sơmi nam, trên mặt đất còn có hai chiếc tất…

Phải trâu bò thế nào mới có thể chỉ trong hai tiếng đã biến căn nhà trở thành hiện trường khủng khiếp như thế này.

Lưu Xung hít sâu một hơi, tự an ủi chính mình, đây là nghệ sĩ mình tự chọn, là con đẻ, là con đẻ!

Sau khi củng cố tinh thần xong, anh ta xoay người, nhặt chai đồ uống trên đất lên: "Lại xem tin thể thao à?" Tay vừa sờ đến chiếc điều khiển từ xa.

Người nằm trên ghế sofa lập tức nhảy dựng lên: "Không được chuyển kênh!" Cậu ta đưa tay phẩy giống như đang đuổi ruồi, mặt ghét bỏ, "Đi ra, đừng có chắn tôi không xem được."

Lưu Xung cạn lời.

Ờ, anh ta gặp vận đen tám đời mới chọn được cái ông tổ tông như thế này đây. Ngẩng đầu liếc nhìn cái khuôn mặt được cư dân mạng bầu chọn là người đàn ông đẹp nhất trong năm nghìn năm ở Trung Quốc kia, anh rất muốn úp con m* nó cả cái pizza lên mặt cậu ta.

Công bằng mà nói thì gương mặt của Tô Vấn thật sự không còn lời nào để diễn tả, đẹp đến mức khiến cả người và thần đều phải phẫn nộ. Nhưng với cái tính tình "Ngươi có giàu có hay nghèo khó, Trẫm cũng đều coi thường ngươi" của cậu, thì đừng nói là anti-fan, đến cả anh là quản lý đây cũng muốn nện thẳng sushi vào mặt cậu ta.

Ờ, đến hoàng đế thời cổ đại cũng không khó chiều bằng cậu ta đâu.

Lưu Xung liếc nhìn vị ảnh đế nào đó đang mở to mắt nhìn chằm chằm thiếu điều muốn nuốt luôn cả cái màn hình tivi, im lặng mà ném ra ba chữ: "Đồ fan cuồng!"

Anh ta vừa khinh bỉ xong, đang định nhặt đôi tất trên đất, thì đột nhiên một tiếng thét chói tai với âm lượng vừa cao vừa dài đánh thẳng vào màng nhĩ của anh ta.

"A a a…"

Lưu Xung: "..." Anh ta ngẩng đầu nhìn Tô Vấn, ánh mắt như kiểu đang nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ.

Tô Vấn sung sướng nhảy tưng tưng trên ghế sofa, đôi chân dài quá đáng nhảy lên hai lần, còn cái gương mặt đẹp trai đến trời oán người hờn kia thì hớn hở như đồ đần: "Thính Thính nhà tôi đạt giải nhất rồi!"

Chỉ cần nói đến Vũ Văn Thính là Tô Vấn bệ hạ biến thành thằng đần ngay.

Lưu Xung bĩu môi, tạt một chậu nước lạnh: "Ông đây biết từ trước rồi, cái này là phát lại."

Anh ta vừa nói xong, gương mặt đẹp nhất trong năm nghìn năm ở Trung Quốc liền lạnh te, ngồi xuống, xoay người, đôi chân dài duỗi thẳng trên ghế sofa, cậu ta bất thình lình nói: "Nếu không phải anh nhận việc ghi hình buổi đêm thì tôi sẽ bỏ lỡ xem trực tiếp à?"

Lưu Xung giật mình, vội vàng lùi về sau, ra cái vẻ nhăn nhó cầu cha mách bà, "Ôi ông tướng ơi, cậu đã mắng tôi nguyên cả một buổi tối về chuyện này rồi đấy, sang trang khác đi được không."

Tô Vấn nhướng đôi mắt hai mí trong, ném cho quản lý một ánh mắt ghét bỏ: "Áo sơ mi trên người anh xấu đau xấu đớn."

Lưu Xung điên ruột!

Phải đánh cho thằng này một trận! Phải nhét tất vào miệng nó!

Tô Vấn thu lại ánh mắt ghét bỏ, tỏ cái vẻ "Trẫm mặc kệ ngươi", mặt không biểu cảm mà ném ra một câu: "Làm cho cái cổ của anh trông có một khúc."

Lưu Xung giận điên người!

M* m* cậu thằng ch* cậu! M* cái tiên sư… chỗ này cắt bớt một vạn từ chửi bới.

Tô Vấn chẳng thèm nhìn Lưu Xung, cậu ta ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra xem lại đoạn ghi hình giải bơi lội thế giới, rồi trên miệng cậu ta từ từ nở nụ cười tươi rói lòng xuân.

Tên đần độn này!

Nếu mấy chục triệu fan nữ của Tô Vấn mà biết cậu ta là fan cuồng của Vũ Văn Thính, thì không biết có đi tự sát tập thể không nhỉ, nhưng Lưu Xung càng mong chờ cái viễn cảnh mấy chục triệu fan nữ vác dao đến chết chùm với cái tên nghiệp chướng Tô Vấn này hơn.

Chạng vạng tối, Khương Cửu Sênh nhận được cuộc điện thoại đường dài của Vũ Văn Xung Phong.

Cô ra ban công nhận điện thoại: "A lô."

Vũ Văn Xung Phong đi thẳng vào vấn đề: "Ngày mai tôi về nước."

Cô nói: "Đi đường cẩn thận."

"Không cần phải để ý đến tôi, lo cho buổi diễn của em đi." Vũ Văn Xung Phong đột nhiên nhắc đến, "Sênh Sênh, có phải em quên là tour lưu diễn ba tuần của em còn có hai buổi nữa không hả."

Tính cô vốn tùy tiện, khoảng cách giữa các tour diễn khá rộng, lại bởi vì vào đúng dịp ăn Tết nên thời gian bị kéo dài hơn.

Khương Cửu Sênh không nói đùa: "Chưa quên."

Anh ta cũng không nói gì nữa, chuyển sang lải nhải: "Chuẩn bị cẩn thận, vẫn câu nói đấy, đừng để tôi bị lỗ tiền."

Khương Cửu Sênh cười khẽ, đổi chủ đề: "Chúc mừng."

Ý cô là chuyện Vũ Văn Thính đạt giải quán quân.

Ngữ khí trong giọng nói của Vũ Văn Xung Phong hơi uể oải: "Tôi sẽ chuyển lời."

Nói xong anh ta ngắt máy.

Anh ta luôn luôn ngắt máy trước, chẳng bao giờ nói lời tạm biệt.

Khương Cửu Sênh nhìn lịch sử cuộc gọi mà bật cười.

Thời Cẩn đi tới: "Ai gọi vậy?"

"Vũ Văn Xung Phong."

Anh ôm cô từ phía sau, giọng điệu không phân biệt được vui hay giận: "Sau này đừng nói cho anh biết." Anh thấp giọng, âm sắc đè nặng, "Anh sẽ ghen đấy."

Trên tấm kính cửa sổ ban công lờ mờ phản chiếu lại gương mặt anh, hình khối lập thể, lông mi cong lên giống như hai cái quạt nhỏ đang chuyển động.

Khương Cửu Sênh cười đồng ý: "Vâng." Cô lại nói, "Buổi diễn thứ tư của tour diễn ba tuần sắp bắt đầu, trong vòng một tháng tới em sẽ khá bận bịu, không thể thường xuyên ở bên cạnh anh được."

Thời Cẩn mỉm cười nhã nhặn, anh khẽ nói: "Không sao, anh có thể bớt chút thời gian đến thăm em."

Đã hơn sáu giờ rưỡi, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối hẳn, ánh sao vẫn chưa ló dạng, màu sắc nơi chân trời nồng đậm, giống như một tấm chăn lông ngỗng buông xuống. Ánh đèn neon sáng rực ở phía xa đan xen lẫn nhau.

Cảnh đêm rực rỡ mê say lòng người.

Khương Cửu Sênh quay người lại đối diện với Thời Cẩn: "Bên khách sạn và bệnh viện không bận à?"

Anh nói: "Tần Minh Lập vẫn chưa giải quyết xong hậu quả của vụ án giết người hàng loạt lần trước. Gần đây hắn rất an phận, bên khách sạn cũng không có quá nhiều việc cần anh phải tự mình giám sát. Còn bên bệnh viện, những ca phẫu thuật có độ khó không cao anh đều đẩy cho người khác, nếu không để các bác sĩ khoa Ngoại Tim mạch khác lâu ngày không mổ chính, sẽ không quen tay, rồi không theo kịp nữa."

Cô bật cười, bác sĩ Thời nhà cô lợi hại như vậy đấy!

Liên tục một tuần, Khương Cửu Sênh đều phải chuẩn bị cho buổi biểu diễn, phần lớn thời gian cô không ở trong phòng thu âm thì cũng trong phòng tập luyện.

Tối thứ Sáu, Mạc Băng tới đón cô đi tham dự một sự kiện, là bữa tiệc tối của thương hiệu Chanel. Trong những bữa tiệc sang trọng như thế này, ngoài người đại diện và đại sứ hình ảnh, họ cũng sẽ mời các tạp chí thời trang lớn. Thêm nữa, các tạp chí cùng các thương hiệu khác sẽ mời một số nghệ sĩ đến đại diện cho thương hiệu của mình.

Thư mời Khương Cửu Sênh là do trụ sở Chanel trực tiếp đưa tới, họ có thành ý, Mạc Băng cũng không tiện từ chối, dù sao họ cũng là thương hiệu lớn của thế giới.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc tối chỉ cách khu Ngự Cảnh Ngân Loan khoảng mười lăm phút lái xe. Tám giờ, xe bảo mẫu đã đến địa điểm tổ chức sự kiện.

Còn chưa xuống xe, Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ ra một việc: "Em quên khuyên tai ở nhà rồi."

Mạc Băng nhìn đồng hồ: "Sắp bắt đầu rồi, không kịp nữa đâu." Cô hỏi Khương Cửu Sênh, "Bác sĩ Thời có ở nhà không?"

"Thời Cẩn có ca phẫu thuật, đang ở bệnh viện."

Mạc Băng cân nhắc một chút: "Cô đi vào trước đi, chị về lấy giúp cô."

Cô vừa dứt lời, trợ lý Tiểu Kiều ngồi ở ghế lái bỗng lên tiếng: "Để em đi cho." Cô ta quay lại nhìn Khương Cửu Sênh, cười ngọt ngào. "Chị Sênh, chị đưa cho em chìa khóa nhà của bác sĩ Thời, em đi lấy cho chị."

Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi đưa chìa khóa cho Tiểu Kiều.

Ánh mắt Mạc Băng đảo nhẹ, cũng không nói gì, chờ sau khi cô và Khương Cửu Sênh xuống xe, cô mới nói ra nghi vấn của mình: "Sao cô lại đưa chìa khóa cho cô ta?"

Gần như có thể xác định Tiểu Kiều có ý đồ xấu xa. Mỗi lần Bác Mỹ gặp cô ta đều sủa nhặng xị, chuyện chất gây ảo giác lần trước chắc đến tám chín phần mười là có quan hệ với cô ta.

Giữ ở bên cạnh nhìn chằm chằm còn được, chứ chắc chắn là không dùng được.

Khuôn mặt Khương Cửu Sênh lộ vẻ đã có tính toán từ trước: "Em muốn biết rốt cuộc Tiểu Kiều muốn điều tra em hay điều tra Thời Cẩn."

Cô lập tức gọi cho Thời Cẩn, hỏi xem trong nhà có cái gì không thể để cho người khác biết hay không.

Thời Cẩn nói không có.

"Mạc Băng," Khương Cửu Sênh nói với cô ấy, "Làm phiền chị đi một chuyến rồi." Sau đó thì thầm vào tai Mạc Băng mấy câu.

Mạc Băng làm động tác OK.

Sau khi Mạc Băng đi rồi, Khương Cửu Sênh gọi một cuộc điện thoại: "Tổng giám đốc Lâm, là tôi, Khương Cửu Sênh."

Đây là tổng giám đốc của thương hiệu quần áo đã hợp tác với Khương Cửu Sênh rất nhiều lần, có mối quan hệ khá tốt với cô. Cô nói: "Chắc khoảng mười phút sau tôi sẽ nhờ trợ lý đến tiệm của anh lấy đồ trang sức tài trợ. Anh có thể giúp tôi giữ chân cô ấy khoảng mười lăm phút không?"

Đối phương vui vẻ đồng ý.

"Cảm ơn anh."

Nói xong, Khương Cửu Sênh ngắt điện thoại, đi vào sảnh triển lãm.

Đến tham dự sự kiện của thương hiệu cũng chẳng có chuyện gì để làm, Khương Cửu Sênh chờ đợi trong sự buồn chán, ước chừng hơn nửa tiếng sau Mạc Băng mới trở về.

Khương Cửu Sênh đưa một ly nước giải khát cho cô ấy.

Mạc Băng uống một hớp, hỏi: "Sênh Sênh, camera siêu nhỏ trong nhà cô ở đâu ra vậy?

Cô nói: "Thời Cẩn lắp."

Nhà dân bình thường có ai đi lắp camera siêu nhỏ không? Mạc Băng vô cùng thắc mắc.

Khương Cửu Sênh giải thích như chuyện đương nhiên: "Trước kia Thời Cẩn là fan cuồng biến thái của em, camera siêu nhỏ là dùng để ngắm em đấy."

Ngắm á?

Có mà nhìn lén ấy!

Mạc Băng lắc đầu buồn cười.

Khương Cửu Sênh lấy điện thoại di động ra, làm một số thao tác, Mạc Băng ngó qua nhìn màn hình điện thoại của cô: "Nhìn thấy được à?"

"Ừ."

Quả nhiên, trong điện thoại hiện lên đoạn ghi hình của nửa giờ trước, trong phòng làm việc của Thời Cẩn.

Khương Cửu Sênh nói: "Cẩm Vũ làm đấy."

Sau bữa tiệc sinh nhật ở nhà họ Ôn, Mạc Băng mới biết cậu nhóc kia có năng khiếu Hacker bẩm sinh. Người nào ở bên cạnh nghệ sĩ của cô cũng đều trâu bò cả, Thời Cẩn cất giấu camera siêu nhỏ, Khương Cẩm Vũ thì chỉ cần mấy phút là có thể cắt đoạn ghi hình giám sát ra.

Toàn là những đồng đội thần thánh cả.

Đương nhiên còn có chính cô nữa, tổng giám đốc Lâm giữ chân Tiểu Kiều mười lăm phút, cô tự chạy về đấy gắn camera, sau đó chờ Tiểu Kiều tự lộ ra đuôi ngựa.

Trong đoạn phim, Khương Bác Mỹ đang nằm phơi nắng ngoài ban công thì nghe thấy tiếng mở cửa, nó lập tức chạy tới trước cửa chờ. Vừa nhìn thấy là Tiểu Kiều, nó liền đuổi theo cắn cô ta, một con chó Pomeranian mà độ hung hãn có thể so với chó Caucasus.

Chắc có lẽ sợ bị lộ sơ hở nên Tiểu Kiều không dám làm gì Khương Bác Mỹ, bị nó đuổi theo đến mức chật vật. Sau đó Tiểu Kiều tiến vào phòng làm việc của Thời Cẩn, lục lọi ngăn kéo của anh ấy, vội vàng hấp tấp còn làm đổ cả ống đựng bút trên bàn.

Khương Cửu Sênh xác định: "Cô ta đến vì Thời Cẩn."

"Chị cũng đoán thế, cô ta làm trợ lý cho cô lâu như vậy mà cũng không có dấu hiệu gì, đến sau khi Thời Cẩn xuất hiện mới bắt đầu không bình tĩnh được nữa." Mạc Băng hỏi cô. "Cô có dự định gì không?"

Khương Cửu Sênh tắt điện thoại di động: "Thả một cái dây dài, để xem con cá lớn phía sau cô ta là ai."

Mạc Băng không phản đối, cũng không muốn nhúng tay vào, nghệ sĩ nhà cô đã nắm chắc thì chẳng cần gì phải lo lắng.

Lúc này, Tần Tiêu Dật đi tới.

"Tôi nghe nói cô mới chuyển qua mảng phim ảnh." Cô ta mặc một chiếc váy quây màu tím, làm nổi bật lên làn da rất trắng, khí chất tuyệt vời, ba phần nhanh nhẹn, bảy phần quyến rũ.

Khương Cửu Sênh hờ hững nói đúng vậy.

Cô cùng Tần Tiêu Dật không thân quen, nhưng cũng không trở mặt với nhau.

Tần Tiêu Dật nở nụ cười xinh đẹp với cô: "Thật là khéo, tôi cũng nhận bộ "Kế hoạch số ba" đó, tôi đóng vai Cẩm Hi."

Trình Cẩm Hi chính là nữ chính của bộ phim.

Khương Cửu Sênh nhận vai nữ phụ số hai, Thường Xuân.

Tần Tiêu Dật đưa tay ra: "Hợp tác vui vẻ."

Khương Cửu Sênh nắm chặt tay cô ta: "Hợp tác vui vẻ."

Tần Tiêu Dật nửa thật nửa đùa, cười nói: "Nếu như sau này cô để Tạ Đãng thường xuyên đến thăm trường quay, thì chúng ta hợp tác sẽ càng vui vẻ hơn đấy."

Khương Cửu Sênh cũng phải bật cười.

Tần Tiêu Dật đúng là rất cố chấp đối với Tạ Đãng, mặc dù hơi có phần ép buộc, nhưng tất cả đều quang minh chính đại cả. Khương Cửu Sênh có ấn tượng khá tốt với cô nàng này, có dã tâm, thanh cao kiêu ngạo, mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng xấu cũng là xấu đường hoàng.

"Tiêu Dật."

Là Mai Tuyết, quản lý của Tần Tiêu Dật, cô ấy đang ở phía xa gọi lại, Tần Tiêu Dật nói với Khương Cửu Sênh: "Xin lỗi không nói chuyện tiếp được."

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Lúc này Tần Tiêu Dật mới đi.

Mai Tuyết nói: "Đạo diễn của "Sơn Trang" đã trả lời lại, khách mời của kỳ tiếp theo đã được quyết định hết rồi."

Tần Tiêu Dật khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp: "Vậy chị mau nghĩ biện pháp lấy được một suất đi."

Người đi xa rồi nên Khương Cửu Sênh không nghe thấy rõ câu tiếp theo. "Sơn Trang" là một chương trình truyền hình thực tế, cô có nghe Tạ Đãng nói qua là gần đây cậu ta đang muốn tham gia chương trình này.

Nghĩ là biết, động cơ ngầm của Tần Tiêu Dật chính là Tạ Đãng.

Thương hiệu Chanel ở trong nước có hai đại sứ hình ảnh, một là Tần Tiêu Dật, còn một người nữa là Tô Khuynh, ở nơi điểm mù của camera, cô ấy đang bị một người dây dưa.

Gã đàn ông đưa tay ra, mấy lần có ý đồ muốn lôi kéo Tô Khuynh.

Tô Khuynh không kiên nhẫn được nữa, hất tay người kia ra, lùi về phía sau: "Chủ biên Quan, anh tự trọng một chút."

Quan Sùng Minh, chủ biên của tạp chí thời trang nam.

Gã khá nổi danh trong giới thời trang bởi khuynh hướng tình dục của mình. Gã giới tính nam, yêu thích đàn ông, mà còn hay thay đổi sở thích, bạn trai cứ vài ngày lại thay mới một lần.

"Tự trọng ư?" Quan Sùng Minh cười nhạo, mỉa mai không hề che giấu chút nào. "Tất cả mọi người đều trong giới LGBT* này cả, có gì mà phải giả vờ chứ."

* LGBT hoặc là GLBT là tên viết tắt của Cộng đồng những người đồng tính luyến ái nữ (Lesbian), đồng tính luyến ái nam (Gay), song tính luyến ái (Bisexual) và Hoán tính hay còn gọi là Người chuyển giới (Transgender).

Gã đàn ông cười lạnh, đôi mắt đục ngầu hơi vàng vọt, đáy mắt đầy ham muốn sắc dục.

Cái bản mặt này đúng là cay con mắt! Tô Khuynh cũng khách khí với gã nữa: "Thứ nhất, tôi không phải là người trong giới LGBT. Thứ hai, cho dù tôi có phải thì tiêu chuẩn của tôi cũng không thấp kém đến mức không đành lòng nhìn thẳng như thế."

Mặc dù Quan Sùng Minh là một gã háo sắc, nhưng dù sao gã cũng là chủ biên của tạp chí thời trang số một, số hai trong nước, có khối người đồng giới ôm ấp mơ mộng đối với gã. Cho dù có bị cự tuyệt thì cũng không ai dám làm gã mất mặt, có bao giờ gã phải nghe những lời khiêu khích như của Tô Khuynh. Gã trở mặt ngay lập tức, thẹn quá hóa giận: "Tô Khuynh, mày đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Tao chịu chơi với mày là để mắt tới mày đấy, đừng tự đề cao bản thân quá."

Tô Khuynh sa sầm mặt xuống, anh nở nụ cười quyến rũ xấu xa: "Không phải tôi tự đề cao bản thân, mà là tôi không coi anh ra cái thá gì cả."

Cái miệng này, đúng là không biết tốt xấu!

Quan Sùng Minh tức phát điên, gã níu lấy tay Tô Khuynh: "Tốt nhất là mày biết điều một chút cho tao, làm tao bực thì mày đừng mong còn tồn tại được trong cái giới thời trang này nữa."

Cách đó không xa, Khương Cửu Sênh nhìn thấy định đi tới, thì Mạc Băng chợt giữ cô lại và nói: "Hôm nay Từ Thanh Cửu cũng tới."

Quả nhiên cậu ta xuất hiện rất kịp thời

Từ Thanh Cửu gần như giận điên người: "Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ông ra."

Tô Khuynh hơi giật mình.

Tiếng hét này làm cho Quan Sùng Minh giật nảy mình, gã nhìn lại. Nhận ra người tới là ai, gã nở nụ cười, giọng điệu nửa khách khí, nửa đe dọa: "Cậu Từ, chuyện này không liên quan tới cậu, tốt nhất cậu không nên nhúng tay vào."

Từ Thanh Cửu trực tiếp ra tay, cậu ta đập bốp vào cái móng heo vẫn còn đang nắm lấy tay Tô Khuynh.

Quan Sùng Minh nghẹn lời.

Ô, đây là đánh người đấy hả? Gã đang định mở miệng.

Từ Thanh Cửu đã bắn ánh mắt lạnh lẽo sang gã: "Tôi đang theo đuổi Tô Khuynh đấy, ông không biết à?"

Với loại cậu chủ con của cán bộ cấp cao này, người trong giới chỉ nghĩ là cậu ta tùy hứng gây chuyện, chơi bời mà thôi, đương nhiên Quan Sùng Minh sẽ không coi đó là thật. Nhưng cũng bởi vì vậy mà gã biết Tô Khuynh chơi với đàn ông, tưởng cậu cũng là người trong giới đồng tính nên mới có ý nghĩ xấu xa.

Từ Thanh Cửu kéo Tô Khuynh ra sau lưng mình, cậu ta liếc mắt nhìn Quan Sùng Minh từ trên xuống dưới. "Ngay cả tôi mà cậu ta còn thấy chướng mắt, chẳng lẽ cậu ta lại thích cái loại bí ngô già đầu đến háng, háng đến vai như ông à?"

Bí ngô già đầu đến háng, háng đến vai…

Trong cái giới này ai mà chẳng biết dáng người chính là nỗi đau của chủ biên Quan.

Quan "bí ngô già" điên người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv