7
Sau khi ca ca trở về, vương phủ lại khôi phục dáng vẻ yên bình trước kia.
Chỉ là ta không bao giờ gặp lại quản gia gia gia nữa, ta hỏi ca ca ông ấy đi đâu.
Ca ca xoa đầu ta, chỉ nói ông ấy lớn tuổi rồi, để ông ấy về nông thôn dưỡng lão.
Nói xong, hắn chuyển chủ đề, hỏi ta: “Muội muội của Cố Hành Chỉ mời muội tới vườn hoa mai, muốn đi không?”
Ta dời sự chú ý, nhìn phong thư kia, lại nhìn sắc mặt ca ca vẫn tái nhợt như trước, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Bệnh của ca ca còn chưa khỏi, muội muốn ở cùng ca ca.”
Ca ca cười, ánh mắt dần mềm mại.
“Chiêu Chiêu ngốc, ca ca không sao.”
Hắn nhéo má ta, ngữ điệu nhẹ nhàng.
“Ca ca là tấm lưng của Chiêu Chiêu, không phải gánh nặng của Chiêu Chiêu. Chiêu Chiêu muốn đi đâu thì đi, ca ca sẽ chăm sóc bản thân, chờ Chiêu Chiêu về nhà.”
Chữ “nhà” này, ấm áp đến mức khiến mũi ta chua xót.
Ta nắm tay ca ca lắc nhẹ, hắn cúi đầu nhướng mày nhìn ta.
Ta cười nói: “Chiêu Chiêu cũng chờ ca ca về nhà.”
Hắn sững sờ, mặt mày lập tức nhộn nhạo vài phần dịu dàng.
“Được.”
Mười tuổi ta đến Minh vương phủ, chỉ quen viết chữ đọc sách, đ.ánh đàn với ca ca.
Nếu không phải chuyện xảy ra trong cung được lộ ra ngoài, e là người trong kinh đô còn không biết trong Minh vương phủ có một người như ta.
Ta được ca ca đích thân đưa đến trước cửa Lâm An hầu phủ.
Cố Hành Chỉ nhìn ca ca buộc áo choàng cho ta, thở dài từng tiếng một.
“Bảo bối này của ngươi bị bọc thành cái dạng gì rồi, muội ấy còn đi đường được sao?”
Ca ca dừng tay.
Ta cử động chiếc cổ đang bị s.iết đến khó chịu, nhỏ giọng nói: “Không sao đâu.”
“Mặt đỏ bừng như này rồi, Chiêu Chiêu cũng chỉ đi có hai canh giờ, ngươi cứ làm như gả nữ nhi ấy.”
Cố Hành Chỉ nới lỏng áo choàng cho ta, ta thoáng chốc cảm thấy hô hấp nhẹ nhàng không ít.
“Mau đi vào đi, nha đầu nhà ta đang chờ muội.”
Ta giương mắt lên nhìn ca ca một chút, hắn cười gật đầu với ta, ta mới xoay người tiến vào Lâm An hầu phủ.
Loáng thoáng, ta nghe thấy Cố Hành Chỉ nói: “Sau này Chiêu Chiêu xuất giá thì ngươi phải làm sao? Ngươi cũng đâu thể ngày nào cũng đi theo phía sau trông chừng muội ấy?”
Xuất giá? Ta chỉ mới mười hai tuổi, vội gì chứ.
Ta ở Lâm An hầu phủ đến khuya, mãi đến hai bên đường phố treo hết đèn lồng, ta mới lưu luyến ngồi lên xe ngựa trở về Minh vương phủ.
Bầu trời rải rác tuyết nhỏ, ta nghĩ về người bằng hữu vừa mới quen hôm nay, bước chân bất giác nhẹ nhàng hơn một chút.
Cho đến khi ta đi đến trước cửa phòng của ca ca.
Đèn đuốc trong phòng ca ca sáng trưng, hắn khoác áo rộng, một mình ngồi ở bên cửa sổ, đối diện với ánh nến đọc sách, Tuyết Cầu chiếm một góc áo choàng của hắn, đang ngủ say.
Trong lòng ta không khỏi chua xót.
Ánh nến khẽ lay động, dường như hắn đã phát hiện ra, đảo mắt nhìn thấy ta ngây ngốc đứng ở cửa, nhíu mày nói: “Về rồi sao lại không vào, cẩn thận bị nhiễm lạnh.”
Ta để hắn cởi áo choàng và lau tóc cho ta.
“Uống chút trà nóng cho ấm người đi.”
Hắn định đi rót trà cho ta, ta bướng bỉnh kéo tay hắn lại, cả người nép vào lòng hắn.
“Sao cứ như tiểu hài tử vậy?”
Hắn có chút bất lực, nhưng ngón tay vẫn trìu mến vuốt mái tóc vụn bên tai ta.
“Chỉ muốn làm tiểu hài tử thôi.”
Ta ngẩng đầu lên, làm nũng trong vòng tay hắn.
Hắn cười, không nói lời nào, chỉ dùng áo bào rộng ngăn trở gió lạnh bên ngoài cho ta.