2
Ca ca thích đọc sách dưới mái hiên, ta không dám quấy rầy hắn, vậy nên ta tự mình lấy chổi ra quét dọn.
Hắn nghe thấy động tĩnh, giương mắt lên nhìn, thấy ta đang cầm cây chổi cao hơn mình nửa cái đầu, bất đắc dĩ nói: “Muội quét làm gì?”
Ta hơi luống cuống, ôm chổi nói: “Nãi nãi của muội nói, trong nhà không nuôi người nhàn rỗi.”
Hắn khẽ thở dài, đứng dậy đi tới trước mặt ta, bỏ chổi trên tay ta xuống, dắt ta vào trong phòng, rửa tay cho ta.
Những vết lấm lem trên bàn tay ta bị cuốn trôi bởi dòng nước ấm áp, hắn không ghét bỏ ta chút nào, cẩn thận lau sạch từng ngón tay cho ta.
Ta không kìm được mà bật khóc nức nở.
Hắn lau nước mắt cho ta, giọng nói dịu dàng đến kỳ cục: “Sao lại khóc?”
Ta cúi đầu không chịu hé răng, chỉ không ngừng rơi nước mắt.
Hắn uốn gối ngồi xuống trước mặt ta, ôm ta vào lòng rồi vỗ nhẹ vào lưng ta.
“Chiêu Chiêu, quên chuyện trước kia đi.”
“Bây giờ muội là Tiêu Thời Chiêu, muội có ca ca.”
“Có ca ca ở đây, sau này sẽ không để muội chịu nửa phần ủy khuất.”
Những ngày tháng bên cạnh ca ca là điều mà trước đây ta chưa từng dám nghĩ.
Ta có phòng riêng của mình, còn có rất nhiều y phục đẹp và đồ trang sức, bữa ăn nào ta cũng được ăn no, ca ca còn gắp thức ăn cho ta.
Trong phòng ta có một tỷ tỷ chuyên chăm sóc ta, tỷ ấy tên là A Tri, A Tri tỷ tỷ không biết nói, cũng không thích ra ngoài, mỗi ngày chỉ ở trong phòng thêu hoa.
Ta không giống A Tri tỷ tỷ, ta thích ở trong sân.
Kỳ thật, trong sân cũng chẳng có gì thú vị, chỉ là vì ta ở trong sân có thể nhìn thấy ca ca. Chỉ có nhìn thấy ca ca, ta mới cảm thấy an tâm.
Ca ca rất ít khi ra khỏi viện của mình, hằng ngày hắn chỉ đọc sách, uống trà, chơi cờ, đôi khi sẽ đ.ánh đàn, thỉnh thoảng hắn sẽ thẫn thờ nhìn những chú chim bay lượn ngoài cửa sổ.
Ta thích ngồi bên cạnh ca ca, nghe hắn đ.ánh đàn, ca ca đ.ánh đàn rất hay, khiến ta cảm thấy rất thoải mái.
“Ngày nào muội cũng ở cùng ta như vậy, không cảm thấy nhàm chán sao?”
Một khúc kết thúc, ca ca vuốt nhẹ những dây đàn run rẩy, ánh mắt dịu dàng rơi trên người ta.
Ta nhìn hắn lắc đầu, nhe răng cười với hắn, nói: “Muội cảm thấy an tâm khi ở bên cạnh ca ca.”
“Muội còn nhỏ tuổi, vậy mà cũng hiểu được an tâm.”
Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng đặt lên đầu ta, ta híp mắt lại, không nhịn được mà cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
3
“Chiêu Chiêu, muội phải học chữ rồi.”
Ca ca nhìn ta khẽ thở dài, vỗ nhẹ đỉnh đầu ta.
Ta chỉ vào chữ “Đình” trên sách, không phục nói: “Chữ này rõ ràng là giống với tên của ca ca.”
Ca ca nắm lấy tay ta, dạy ta viết tên hắn từng nét một: “Chiêu Chiêu ngốc, tên ca ca viết thế này.”
Mỗi ngày, ca ca không chỉ dạy ta đọc sách viết chữ, mà còn dạy ta chơi cờ và đ.ánh đàn.
Học vấn, cầm ca, kỳ nghệ của ca ca đều rất tốt, nhưng trong việc nuôi dạy hài tử lại có chút bất cẩn.
Khi ta mười hai tuổi, bị nhiễm bệnh đậu mùa, lúc đầu không có cảm giác gì, chỉ là toàn thân không có tinh thần, lờ đờ.
Khi ăn cơm ta cũng không ăn nhiều, lúc ấy ca ca còn cười trêu chọc ta nói, heo con biến thành mèo con rồi.
Cho đến khi trên mặt ta nổi mẩn đỏ, cả người sốt cao, nôn mửa, mơ màng không biết trời đất.
Ca ca lo lắng đến độ trực tiếp tự mình chạy ra ngoài, bắt lão thái y trong cung đến.
Sau đó A Tri tỷ tỷ cũng bị đuổi ra ngoài, ca ca ngồi ở bên giường ta, chưa từng rời khỏi ta một khắc.
Ta thật sự đau đến nỗi không thể chịu đựng được, liền trùm trong chăn lén khóc.
Ca ca thở dài, ôm ta và chăn vào lòng, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng ta, giọng nói ôn hòa trong trẻo.
“Chiêu Chiêu đừng sợ, ca ca ở đây rồi.”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta là tiểu cô nương dũng cảm nhất, đúng không nào?”
Ta nghẹn ngào rúc vào trong lòng hắn, mơ mơ màng màng đáp lại hắn một tiếng: “Vâng.”
Hắn ôm ta nhẹ nhàng lắc lư, đau đớn trên người ta dường như đã bị hắn đuổi đi, tiếng nức nở của ta dần dần dừng lại.
“Chiêu Chiêu...”
“Chiêu Chiêu nhà chúng ta không sợ đau...”
“Ca ca vẫn đang ở cạnh Chiêu Chiêu mà...”
Giọng hắn trầm thấp ôn hòa, ta đưa tay nắm chặt một ngón tay của hắn, chìm vào giấc ngủ.