Duy Ngã Độc Tôn

Chương 821: Bóng người ở Tử Long cổ Khoáng!



Lâm Hoan yên lặng gật đầu, sau đó bỗng nhiên nói:

- Lý thúc thúc, Người quá xem thường ta, hơn nữa dã tâm của ngươi, sẽ chôn vùi ngươi.

- Ta xem thường cậu? Dã tâm của ta?

Lý Bình giống như nghe được một chuyện rất buồn cười, cười to ra tiếng, tiếp đó ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn Lâm Hoan nói:

- Hoan công tử, không còn sớm nữa, cậu nên trở về nghỉ ngơi đi. Ta có thể xem như hôm nay không xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không giết cậu, bởi vì dù thế nào thì cậu cũng là con trai của Đại Đế.

Lý Bình Nói rồi, phất tay như xua đuổi một con ruồi.

- Ta nói rồi...

Lâm Hoan vừa nói, toàn thân bồng chốc bộc phát ra một cỗ khí thế bàng bạc, càng kinh người là cỗ khí thế này bị hắn khống chế hoàn toàn ở trong phạm vi một thước quanh người, không lan tỏa ra ngoài chút nào. Năng lực khống chế năng lượng, đã đạt tới cảnh giới đãng phong tạo cực!

- Ngươi, quá xem thường ta rồi!

Lâm Hoan nói xong, thân thể đã như là một con chim ưng, đánh về phía Lý Bình, tay hóa thành đao, trực tiếp nhắm thẳng vị trí trái tim Lý Bình!

Trong nháy mắt này, xung quanh người Lý Bình hình thành một tấm màn sáng lóe ra những tia màu lam, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh khinh thường:

- Hoan công tử, ta nói rồi, ta sẽ không giết cậu. Mặc dù cậu làm cho ta thấy một chút kinh ngạc, nhưng cậu thất lễ với ta. Ta không giết cậu, nhưng phải cho cậu một bài học! Cậu...sau này không cần động võ nữa!

Lý Bình nói xong, phát sau tới trước, tay nắm thành quyền, căn bản không để ý tới chưởng đao của Lâm Hoan, hai tay đánh về phía đan điền Lâm Hoan, muốn một kích phế bỏ thực lực Lâm Hoan!

Phốc!

Lâm Hoan một chưởng trực tiếp đâm xuyên qua tấm màn ánh sáng màu lam, giống như chọc vào đậu hủ hung hăng đâm lên trên mặt trái tim Lý Bình. Hung hăng nắm chặt lại, lập tức chộp trái tim Lý Bình vào tay!

Nhìn vẻ cười lạnh cứng lại trên mặt Lý Bình cùng hai tay đặt ở trên đan điền của mình, vẻ mặt Lâm Hoan hiện lên một tia cười lạnh dữ tợn:

- Lý Bình. Lý thúc thúc, vốn là ta cũng muốn lưu cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại muốn phế thực lực của ta. Ha ha ha ha ha. dã tâm của ngươi đã hoàn toàn lộ ra trước mặt ta rồi, ngay cả ngụy trang ngươi cũng không cần nữa. Chẳng qua, sai lầm duy nhất của ngươi, đó là xem thường ta!

- Đây...không...thể...nào!

Trái tim Lý Bình bị Lâm Hoan nắm trong tay, đau đớn tới nổi khuôn mặt nho nhã đã trở nên vặn vẹo vô cùng dữ tợn, đứt đoạn nói. Trong ánh mắt, tràn ngập không thể nào tin được.

- Không có gì là không thể. Người chết, ta sống, chính là có thể!

Lâm Hoan nói xong, khẽ dùng chút lực, bóp nát trái tim Lý Bình.

Lý Bình lập tức chết oan chết uổng!

Sợ rằng sẽ không ai lại ngờ được, siêu cấp cường giả tồn tại gần với Đại Đế ở gia tộc Lâm thị, lại bị Lâm Hoan một kích chém giết. Cho dù là cố tính ám toán không phòng bị, nhưng tuyệt đối không có người tin được Lâm Hoan lại có thực lực này.

Nếu như Lâm Hoan sớm biểu hiện ra phần thực lực này, sợ rằng toàn Lâm thị sẽ không có ai dám trắng trợn phản đối hắn như thế.

Lâm Hoan hời hợt thu tay lại, rút ra một chiếc khắn lụa trắng, lau chùi kỹ càng máu tươi trên tay, nhìn Lý Bình nằm dưới đất, chết không nhắm mắt, nhàn nhạt nói:

- Quên nói cho ngươi. Nhất Thi Cửu Mệnh chẳng qua là một loại tu luyện mà ta cảm thấy thú vị...ừm, một loại mà người như ngươi coi là trò đùa mà thôi. Kỳ thật, bí thuật mà ta chân chính tu luyện là nháy mắt tăng lên gấp mười lần chiến lực! Cảnh giới của ta là Thần Vương nhất trọng, cảnh giới ngươi là Thần Vương ngũ trọng đại viên mãn, vốn đối mặt với ngươi, ta không hề có bất kỳ lòng tin nào, chẳng qua sau khi tăng gấp mười lần chiến lực. Ngươi lại không phải là đối thủ của ta. Ha ha, Lý thúc thúc, người đi yên tâm, chết là thoải mái nhất, không cần bận tâm nhiều chuyện nữa. Những điều đó...vốn cũng không phải do

Ngươi quan tâm, ngươi nghĩ nhiều lắm, không có ngươi, Lâm thị sẽ chỉ càng tốt hơn!

Lâm Hoan nói xong rồi, vươn ngón tay bắn ra một cơn sóng nhiệt dọa người, cắn nuốt Lý Bình. Trong nháy mắt, trên mặt đất chỉ còn lại có một đống tro tàn, trong phòng chỉ còn một mùi khét khó nói.

Lúc này, LamHoan nhàn nhạt nói:

- Vào đi.

Bên ngoài nối đuôi nhau đi vào mười mấy người, chính là những người gia tộc Lâm thị do mười mấy người Lý Bình cùng Lâm Hoan dẫn theo. Những người này nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều không che giấu được thần sắc hoảng sợ.

Mặc dù bọn họ đều là tâm phúc của Lâm Hoan, nhưng bọn họ chưa bao giờ ngờ tới công tử mình lại có được thực lực khủng bố như thế, phất tay liền tiêu diệt một Thần Vương đại thành.

Hơn nữa nói nghiêm túc, đây không tính là đánh lén. Dù là không phải đường đường chính chính, nhưng cũng là chém giết chính diện! Điều này cũng nói rõ sự mạnh mẽ của Lâm Hoan.

- Các ngươi đều thấy được, Lý tiên sinh hắn...ôi, hắn xông lầm vào cấm địa, không trở về được nữa. Thật là đáng tiếc, phụ vương ta đã tổn thất một viên đại tướng như vậy.

Lâm Hoan nhàn nhạt nói, lấy tay xoa trán, không biết là cảm thấy nhàm chán vì lời mình nói, hay là cảm thấy khinh thường Lý Bình.

Tiếp đó, Lâm Hoan lướt nhìn qua mười mấy người tiến vào, rồi nói tiếp:

- Các ngươi, đều sẽ trung thành tuyệt đối với ta chứ?

- Thề chết theo công tử!

Mười mấy người cùng hô to.

- Ừ ừ, như vậy mới tốt, vậy mới tốt.

Trên mặt Lâm Hoan lộ ra biểu tình vui mừng, nhưng lại bắn ra một đạo kình khí khủng bố, trực tiếp xuyên thủng trán một người. Thẳng đến khi máu trộn lẫn óc trắng chảy ra, mọi người mới phản ứng lại được, sắc mặt hoảng sợ cũng không thể hiểu được nhìn Lâm Hoan.

Người bị một chỉ giết chết, ầm một tiếng té lăn ra đất, đôi mắt còn mở to, giống như không thể tin được mình bị giết như thế.

- Cần gì chứ?

Lâm Hoan cũng không giải thích với người khác, đó không phải thói quen của hắn.

Chẳng qua, hắn vẫn nhàn nhạt nhìn thoáng qua những người khác đang ngậm chặt miệng, nói:

- Ta biết các ngươi rất trung thành với ta. Các ngươi yên tâm, ta luôn rất nhân từ với người một nhà. Người này...Thôi, quên đi, các ngươi tự tìm hiểu sẽ biết là chuyện như thế nào.

Mấy Ngươi còn lại nhìn nhau, bọn họ cũng không ngốc, tự nhiên biết người đồng bạn đã chết này hẵn đã làm điều gì có lỗi với công tử, có lẽ rõ ràng chính là gian tế, nói không chừng thậm chí có thể là người của Nhị phu nhân. Trên trán mấy người đều toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Lâm Hoan thấy vậy, mỉm cười nói:

- Đừng suy nghĩ bậy bạ. Nhị phu nhân rất thông minh, ta rất thích đệ đệ ta.

Những người đó không ai dám nói những lời này, chuyện liên quan tới vấn đề quyền lực nội bộ bộ tộc Lâm thị, không phải mấy người bọn họ có thể lên tiếng.

- Được rồi, các ngươi ra ngoài trước đi.

Lâm Hoan biết lập uy đã kết thúc, về phần ban ân, lúc nào cũng được.

Đợi những người này ra ngoài rồi, Lâm Hoan mới khẽ than một tiếng, lẩm bẩm:

- Tần Lập...Tần Lập...Ngươi nói ta có nên chém giết ngươi ngay bây giờ hay không? Cuối cùng ta cảm thấy ngươi mới là biến số lớn nhất Giới Thượng. Nhưng mà nếu ta giết ngươi ngay bây giờ, phụ vương hẳn sẽ không vui? Mặc kệ nói thế nào, vị trí gia chủ bộ tộc Lâm thị...vẫn phải nên lấy được trước tiên.

Tử Long Cổ Khoáng, trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh không hề có bóng một người nào, gần như ngay cả linh thú cũng không hề tồn tại, chỉ có một chút dã thú cùng chim chóc bình thường sống ở đây.

Lúc này trời vừa vào thu, khắp núi đồi tràn ngập các màu sắc tuyệt đẹp làm người ta hít thở không thông!

Màu đỏ, màu vàng, màu xanh lục, đỏ đậm, đỏ nhạt, vàng sậm, vàng nhạt...vẽ lên mặt đất thành một dải tranh vẽ tuyệt vời.

Xuyên qua rừng, làm cho người ta cảm giác tâm tình được thả lỏng, căn bản không có cảm giác như đang tới gần một vùng cấm địa khủng bố.

Nhất là hai cô nàng Nam Cung Tử Lăng cùng Ngọc Châu, không ngừng khen ngợi cảnh tượng tuyệt đẹp này.

Nam Cung Tử Lăng cảm thán nói:

- Nếu có thể vẫn luôn ở tại một chỗ như thế này, thật là tốt biết bao!

Ngọc Châu gật đầu, lại nghe Tần Lập cười nói:

- Sợ rằng lần này chúng ta phái ở đây mấy năm. Dù sao trước khi mọi người không đột phá đến cảnh giới Thánh Chủ đừng nghĩ tới việc rời đi.

Nam Cung Tử Lăng tận mắt thấy Tần Lập đào móc được một mảng lớn sườn núi siêu cổ, nhưng trong lòng vẫn còn có mấy phần nghi ngờ. Bởi vì thật là khó mà tin được. Thần Nguyên là tài nguyên vô cùng trân quý ở nơi Thần Vực, lại bị Tần Lập dễ dàng lấy được nhiều như thế.

Bởi vì tính toán sơ lượt, lần này Tần Lập đào bói được không có mười vạn cân, cũng phải có bảy tám vạn cân rồi...Đây còn là Nam Cung Tử Lăng đã trừ đi khả năng trọng lượng vách núi, sau đó tính ra một con số.

Nào không biết, đó vẫn là nàng chưa biết giá trị của Thần Nguyên. Nếu như có một ngày nàng biết được sản lượng Thần Nguyên trên toàn Giới Thượng, nhất định sẽ cả kinh trợn mắt há mồm, còn không bội phục Tần Lập sát đất không được!

Theo ngày càng xâm nhập sâu, mọi người cũng cảm giác được một tia không bình thường. Càng tới gần khu vực Tử Long cổ Khoáng, ngày càng hoang vắng, ngay cả chim thú bình thường cũng đã trở nên rất thưa thớt.

Một ngày, sau khi mọi người vượt qua một dãy núi rất lớn, xuất hiện trước mắt mọi người là một mảnh khu vực phủ đầy Tiên Thiên Tử Khí. Mảnh Tiên Thiên Tử Khí này nồng đậm đến mức làm người ta khó mà tin nổi, nếu bay ở trên bầu trời, có thể nhìn thấy một khu vực rộng mấy ngàn dặm đều phủ một mảnh ánh sáng tím mờ ảo.

Chẳng qua mấy người Tần Lập từ cách đó ba ngàn dặm đã không còn đạp không phi hành nữa. Thứ nhất là mục tiêu quá lớn, thứ hai là càng tới gần Tử Long Cổ Khoáng, nguyên lực trên người càng thêm không thông suốt, dù là Tần Lập cũng phi hành rất cố sức.

Cho nên, dứt khoát hạ xuống bước đi mặt đất, cảm giác chân đạp trên mặt đất này thì tốt hơn nhiều.

- Đây thật là một nơi thần kỳ mà!

Hạ Văn Vũ phong độ ngời ngời, vẻ mặt tán thưởng nói.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com

Tần Lập cảm giác được dường như có một tiếng gọi, đang không ngừng kêu gọi hắn, Tiên Thiên Tử Khí trong khu vực này, đang bị hắn điên cuồng hấp thu luyện hóa.

Tần Lập cảm thấy kinh hãi, bởi vì nếu như tiếp tục như thế này, hắn thậm chí có thể không cần bất Kỳ Thần Nguyên gì, là có thể dễ dàng đột phá Thánh Chủ tiến vào cảnh giới Thần Vương!

- Hắc! Nơi này thật đẹp, không biết có sinh mệnh nào chạy ra không.

Hô Diên Kiêu Dưởng tặc lưỡi, có chút tham lam nhìn từ khí nồng đậm ở phía trước nói.

Đối với bọn họ mà nói, Tiên Thiên Tử Khí cũng là một loại năng lượng vô cùng tinh khiết, ai mà không thích.

Mạc Bắc giọng ồm ồm nói:

- Người cả nơi Thần Vực hắn đều biết tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn, nhưng không ai dám tới, đã nói rõ nơi này nguy hiểm cỡ nào! Cho nên, đừng có ôm hy vọng quá lớn thì tốt hơn!

- Ai nói không có người, các ngươi nhìn bên kia!

Kiền Kính bỗng nhiên chỉ về phía tử khí dày đặc ở cực xa, một bóng người như ẩn như hiện ở đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv