Hơn nữa, càng chết người chính là giờ phút này Tần Lập không ngờ hoàn toàn không thể nghe được thanh âm bên kia tường đá.
Cho nên, Tần Lập đến hiện tại cũng không thể xác định lão đầu bếp cùng chưởng giáo chí tôn Thánh Nữ Hồ Lãnh Khinh Tuyết có phải là cùng một bọn hay không. Mặc dù Tần Lập nguyện ý tin tưởng hết thảy lão đầu bếp biểu hiện ra ngoài đều là sự thật, bao gồm dùng khí thế đè chết người của Thánh Nữ Hồ, nhưng loại chuyện này, ai cũng không biết được. Hơn nữa Tần Lập cảm giác được, Lãnh Khinh Tuyết này ngoài miệng ăn nói ác độc nhưng đối với lão đầu bếp lại dường như có một tia cảm tình làm người ta đoán không ra.
Tuy rằng Tần Lập bị nhốt ở chỗ này, nhưng trong lòng không chút kinh hoảng, mà là bình ôn tâm tình, đem Tiên Thiên Tử Khí xen lẫn vào trong thần thức, như thủy ngân từ tinh thần thức hải của hắn tràn ra, theo khe hở địa lao, chậm rãi, chậm rãi chảy ra ngoài.
Tới phía trước những cấm chế kia, lập tức bị ngăn cản lại, nhưng Tần Lập cũng không có nản lòng. Đây mới là hiện tượng bình thường. Nếu không thể ngăn cản thần thức, vậy không gọi là cấm chế, mà chỉ đan thuần là trận pháp nhốt người thôi.
Bất kỳ cấm chế gì đều có lỗ hổng nhất định, cũng giống như cái lý chứa nước, nhìn như không nhỏ ra một giọt bởi vì ở trong đó chứa là nước. Nếu đem nước đổi thành dung nham, cái ly sẽ lập tức bị hòa tan.
Cấm chế cũng là như vậy. Đối với loại Thái cổ đại thần pháp lực thông thiên mà nói, cấm chế trên tường đá này có khả năng còn không rắn chắc bằng một tầng giấy, vung tay lên liền có thể hóa nó thành tro tàn.
Nhưng đối với Địa Tiên mà nói lại là lồng giam không thể phá vỡ.
Cho nên, Địa Tiên giống như là nước trong chén, mà Thái cổ đại thần thì là dung nham có thể hòa tan vạn vật.
Tần Lập không có những thần thông thông thiên của Thái cổ đại thần, nhưng cũng không phải Địa Tiên tầm thường có thể so sánh, Tiên Thiên Tử Khí hắn tu luyện là thánh vật của tộc Tử đồng.
Cho nên, thần thức có xen lẫn Toàn Thiên kiếm rốt cục vẫn tìm được một nơi cấm chế lòng lẻo, thần thức lặng yên xuyên qua. Tới bên kia tường, lại nghe được thanh âm một cuộc đối thoại.
- Lãnh Khinh Tuyết. Ta đã làm như ngươi nói, thay ngươi vây khốn Tần Lập. Hừ, đây là chuyện đầu tiên trái với lòng mình mà lão tử làm trong đời này. Hiện tại ta đã nhốt người cho ngươi, ngươi có phải cũng nên trả lại Lãnh Khinh Mi cho ta hay không? về phần cừu hận giữa tiêu tử Tần Lập kia với ngươi, các ngươi tự tính với nhau. Ta làm chuyện trái với lòng mình, đã là cực hạn. Hơn nữa, ta nói cho ngươi, nếu Tần Lập thật sự bị các ngươi nhốt chết ở chỗ này, người thân và bằng hữu của hắn từ nay về sau liền tự ta bảo hộ. Ai dám động bọn họ một đầu ngón tay, cho dù góc biển chân trời, ta cũng sẽ đuổi giết...
Tần Lập có thể cảm giác được chân thành của lão đầu bếp lúc nói ra lời này, thầm nghĩ trong lòng quả nhiên là thế. Nếu không có lão đầu bếp hỗ trợ, Lãnh Khinh Tuyết muốn đột nhiên phát động cơ quan nhốt mình quả thực khó hơn lên trời.
Lãnh Khinh Tuyết cười khanh khách vài tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần ôn nhu hấp dẫn, nhẹ giọng nói:
- Vô Phong. Ta thật sự kém hơn tỷ tỷ ta sao? Vì cái gì...cho tới nay ngươi chỉ thích tỷ tỷ ta mà không thích ta? Đúng vậy, ta thừa nhận, lòng ta như rắn rết, ta độc ác. Nhưng ta đối với ngươi lại là một tấm chân tình chưa từng thay đổi, Lãnh Khinh Tuyết ta dám thề với trời, tình yêu của ta với ngươi, là thật tâm. Ngươi vì sao không chịu nhận ta?
- Bởi vì ta thích là tỷ tỷ ngươi, mà không phải ngươi.
Giọng nói lão đầu bếp bình tĩnh trước sau như một.
- Ngươi nói dối. Rõ ràng không phải như thế. Năm đó tỷ tỷ của ta, tiện nhân đó thậm chí đã nói với ngươi, có thể cùng với ta gả cho ngươi, vì sao ngươi không chịu đáp ứng. Ta kém nàng sao? Ta không đáng cho ngươi thích như vậy sao?
Lãnh Khinh Tuyết đầy kích động nói, hai mắt nhìn chằm chằm lão đầu bếp.
Quả nhiên là có vấn đề, Tần Lập bĩu môi, trong lòng nghĩ đến lão già này coi như có chút lương tâm. Tuy nhiên, cơ quan này cũng thật lợi hại, ngay cả Tần Lập thi triển thần thông Thái cổ bí quyết chữ Hành cũng không có cơ hội, giống như là bỗng dưng sinh ra, nhanh đến khó tin.
Sự kích động của Lãnh Khinh Tuyết đổi lấy trầm mặc thật lâu của lão đầu bếp. Thật lâu sau, giọng lão đầu bếp mới lại vang lên:
- Khinh Mi đâu, ngươi rốt cục nhốt nàng ở đâu rồi?
- Chu Vô Phong...Ngươi trước tiên trả lời ta vì sao...không muốn ta?
Giọng nói Lãnh Khinh Tuyết đã trở nên có chút điên cuồng.
- Không vì sao cả. Ta không có cảm giác với ngươi. Quá khứ, ta chỉ coi ngươi là một muội muội. Mà hiện tại...Ha ha!
Lão đầu bếp phát ra một tiếng cười lạnh:
- Hiện tại ngươi trong mắt ta chỉ là một nữ nhân ác độc tâm địa như rắn rết, nói, ngươi giấu Lãnh Khinh Mi ở đâu rồi?
- Không có cảm giác! Khách khách! Nữ nhân ác độc tâm địa như rắn rết...
Lãnh Khinh Tuyết thì thào lẩm bẩm. sau đó gằn từng tiếng:
- Chu Vô Phong, ngươi giết ta đi, Lãnh Khinh Mi đã sớm bị ta giết, nàng đã sớm bị ta vứt thây nơi hoang dã, xương cốt bụi bặm đều không còn. Ha ha, khẳng định là bị dã thú ăn. Ngươi...ngươi giết ta đi.
- Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?
Thân thể lão đầu bếp như tia chóp xông tới Lãnh Khinh Tuyết, tay chộp tới vết hầu nàng ta. Một cỗ khí tức thái cổ mênh mông từ trên người lão đầu bếp bộc phát ra, trong nháy mắt tràn ngập trong hành lang hẹp hòi.
Thần thức Tần Lập bị cỗ khí tức này đảo qua, tinh thần thức hải nổi lên từng đợt gợn sóng, đầu đau muốn vỡ ra, cố gắng chịu đựng cơn đau, Tần Lập tiếp tục chú ý chiến đấu giữa hai ngươi.
Thân thể Lãnh Khinh Tuyết giống như một mỹ nữ rắn trơn trượt, trong nháy mắt tránh thoát tay lão đầu bếp, thân hình đánh lên tường phía sau.
Thịch!
Một tiếng trầm vang, thân thể Lãnh Khinh Tuyết hung hắng đánh lên tường đá cấm chế. "Oa" một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.
Lão đầu bếp vốn tường rằng nàng muốn chạy trốn, lại không nghĩ tới như vậy, không kìm nổi hơi sửng sốt. Ngay khi sửng sốt, lão đầu bếp lại thấy trong mắt Lãnh Khinh Tuyết lộ ra một tia cười trào phúng.
- Không ổn!
Lão đầu bếp thầm nghĩ trong lòng, lập tức vung ống tay áo, một cổ lực lượng khủng bố đánh qua Lãnh Khinh Tuyết.
- Chậm rồi!
Lãnh Khinh Tuyết đã biến mất không thấy, chỉ để lại hai chữ này quanh quần trong không khí.
Ầm!
Một chưởng này của lão đầu bếp đánh lên tường đá đẩy cấm chế, phát ra một tiếng vang trầm, lại không đánh tới cái gì, có cảm giác toàn thân buồn bực như muốn hộc máu.
Chuyện trái với lòng mình lần đầu tiên làm trong đời, giúp đỡ Lãnh Khinh Tuyết mở cơ quan này, nhốt Tần Lập. Lại không nghĩ rằng báo ứng tới nhanh như vậy. Chẳng những không thể gặp Lãnh Khinh Mi, ngay cả bản thân cũng bị nhốt ở nơi này.
Lão đầu bếp nghiến răng nghiến lợi:
- Lãnh Khinh Tuyết. Nếu để ta thoát vây lần này, nếu không cho Thánh Nữ Hồ một phen long trời lỡ đất, ta quyết không bỏ qua.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tần Lập ở bên kia nhà đá trợn mắt khinh thường, thầm nghĩ:
- Lão già, ngươi trước đi ra ngoài rồi hãy nói lời độc đi!
Lúc này, Tần Lập đột nhiên nghe thấy trong nhà đá nơi mình truyền đến một động tĩnh, trong lòng khẽ động. Vừa mới tiến vào nơi này liền bị nhốt lại, cho nên Tần Lập căn bản không chú ý tới bên trong hai bên nhà đá có người hay không. Giờ phút này nghe thấy trong nhà đá bên trái phát ra một tràng tiếng vang.
Bởi vì trong nhà đá không có một tia ánh đèn. diện tích lại khá lớn, rất khó thấy rõ bên trong là cái gì. Tần Lập mở hai mắt, bắn ra hai đạo thần quang, lập tức thấy rõ người ở bên trái nhà đá, Tần Lập không kìm nổi nao nao. Nếu không phải vừa rồi thần thức cảm ứng không sai, Tần Lập thậm chí người trước mắt là Lãnh Khinh Tuyết đấy.
Nữ tử này mặc bộ váy dài màu đen, mái tóc đen dài đẹp. khuôn mặt trắng nõn như trẻ con, đôi mắt cục đẹp dường như có thể câu hồn hút vía. Dáng người nữ tử cực đẹp, hai chân thon dài, thắng tắp trơn nhẵn, nhìn qua hết sức cao gầy. Vòng eo mảnh khắnh dường như không được một tay ôm, bờ mông vểnh cao, đôi vú đầy đặn như muốn căng rách áo.
Nhìn qua nàng cực kỳ sạch sẽ, không có một chút dơ bẩn như những người trong tù mà Tần Lập nhìn thấy trước đó. Hơn nữa, ở trong này Tần Lập cũng không ngửi được bất kỳ mùi vị gì khó ngửi.
Ánh mắt Tần Lập đảo qua nàng kia, đảo qua trang trí trong nhà đều phát hiện nhà đá này trừ bỏ không ra được, không khác gì một căn phòng trống.
Có nơi nước vào và nơi nước ra, dòng nước vô thanh vô tức, cũng không biết nguồn từ nơi nào, chảy ở trong lòng núi đá lớn này.
Có giường đá bàn đá, ghế đá. Trên giường đá còn trải tấm chắn thật dầy. Trong phòng, rất nhiều bộ sách bày tán loạn, trên bàn đá còn có một quyển sách, bên cạnh có một cây đèn, tuy nhiên không đốt mà đã tắt, cho nên lúc Tần Lập vào căn bản không chú ý tới trong này có người.
Khi Tần Lập đánh giá nữ tử này, nàng ta cũng đồng dạng đánh giá Tần Lập, sắc mặt nàng hết sức bình tĩnh, hai mắt như giếng cô không dao động, đi tới trước song sắt nhà đá, qua sóng sắt thật to nhìn thoáng qua hai bức tường đá vây khốn Tần Lập. sâu kín nói:
- Ngươi là ai? Làm sao lại bị nàng ta nhốt vào đây?
Tần Lập không trả lời. mà hỏi ngược lại:
- Cô là Lãnh Khinh Mi?
Nữ tử lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Lập hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
Tần Lập khẽ cười:
- Chắng lẽ vừa rồi cô không nghe thấy tiếng nói chuyện của Chu Vô Phong sao?
- Ngươi nói cái gì? Ngươi...ngươi...ngươi rốt cục là ai? Làm sao ngươi biết hắn? Hắn đến đây? Ngươi nói bậy!
Nữ tử vốn hết sức bình tĩnh trấn định, sau khi nghe thấy tên này lập tức rối loạn, hai tay chộp vào song sắt, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Lập:
- Ngươi nói thật? Hắn thật sự vào đây? Vì sao ta không nghe thấy tiếng của hắn?
Tần Lập nhìn nữ tử hắc y này, cười khổ nói:
- Cô quá kích động rồi. Trước tiên bình tĩnh một chút, sau đó ta nói cho cô.
- À, được được. Ta bình tĩnh rồi, ngươi nói mau.
Tần Lập bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó đem chuyện mình muốn tới Thánh Nữ Hồ đòi giải thích, ngẫu nhiên gặp lão đầu bếp, sau đó cùng lão đầu bếp kết bạn cùng tới đây, đơn giản kể lại cho nàng ta một lần.
- Chuyện là như vậy. Hắn hiện tại ngay ở bên kia tường.
Tần Lập mở hai tay ra, nói:
- Cô không nghe thấy, đại khái vừa rồi cô còn đang ngủ. Hành lang này cách giường của cô hơn mười thước, mà hiện tại cô không có một chút xíu công lực nào, không khác gì người thường. Cho nên, cô không nghe thấy tiếng của hắn cùng là bình thường.
- Vậy sao? Là như vậy sao?
Nữ tử hắc y nhíu mày, sau đó nhìn Tần Lập, cả giận nói:
- Ngươi nói dối. Trên tường đá này có cấm chế, ngươi căn bản không biết hắn có ở bên kia hay không!
- Cấm chế này của các ngươi tính cái rắm!
Tần Lập cả giận nói:
- Nếu ta nguyện ý, hiện tại có thể cho các ngươi gặp mặt.
- Vậy...vậy ngươi nhanh...
- Vấn đề là...lão đầu bếp hãm hại ta, vì sao ta phải thỏa mãn các ngươi?
Tần Lập trợn mắt xem thường, bĩu môi nói.