- Kẻ nào?
Lâu Thành Phương kinh hô một tiếng, đồng thời thân thể lao lên trước, muốn né tránh cỗ sát khí bao phủ sau lưng lão.
Nhưng đối phương lại giống như đã tính trước lão sẽ có phản ứng như vậy, lại hai đạo kiếm khí hung ác phóng tới từ ngay trước mặt lão.
Lúc này Lâu Thành Phương cực kỳ hoảng sợ, lấy thực lực của lão, đã có không biết bao nhiêu năm chưa gặp phải tràng cảnh hung hiểm như thế này. Huyết mạch thuộc về Tử đồng sâu trong cơ thể nháy mắt thức tỉnh, hai tròng mắt đồng thời biến thành màu tím, trên người bùng nổ một cỗ hộ thể cương khí cực mạnh, hai tay vung lên, một cỗ lực lượng cực mạnh đánh về phía hai cỗ kiếm khí.
Hai cỗ kiếm khí hung mãnh bị Lâu Thành Phương đánh tan, nhưng Lâu Thành Phương biết đối phương cũng là một người rất mạnh, khẳnh định còn có chuẩn bị phía sau. Cho nên, thân người Lâu Thành Phương đột nhiên đảo hướng xuống mặt đất, sau đó bắn nhanh ra ngoài như một mũi tên.
Lâu Thành Phương phản ứng không thể nói không nhanh, thực lực của lão quyết không thể nói là yếu. Đáng tiếc, người lão đụng phải lại là Tần Lập!
Một cỗ đau đớn không thể nào chịu đựng nổi bỗng nhiên bùng phát giữa tinh thần thức hải của Lâu Thành Phương. Lâu Thành Phương không nhịn được hét thảm một tiếng, cả người trực tiếp rơi xuống mặt đất, lại mạnh mẽ lăn tròn, lăn vào trong rừng cây bên cạnh.
Tinh thần thức hải bị phá hoại, mang tới hậu quả nghiêm trọng vượt xa thân thể bị thương. Trong khoảnh khắc vừa rồi, Lâu Thành Phương gần như mất đi năng lực phản kháng.
Hơn nữa, lão cũng bị đả kích bất thình lình làm đờ ra. Đối phương là ai, làm sao lại đi tới ngọn núi này, lão có thù hận gì với hắn...Lão đã hoàn toàn không có tinh lực đi hỏi nữa.
Trong đầu, chỉ có thể nghĩ tới một chuyện duy nhất, chính là: chạy trốn!
Thời khắc này, bản năng sống của con người hoàn toàn bộc lộ ra. Mặc dù đan nguyên đã hóa anh có thể chạy trốn, nhưng không tới vạn bất đắc dĩ, ai sẽ chọn dùng phương thức này?
Nên biết rằng đan nguyên hóa anh dù bỏ chạy được, nhưng muốn khôi phục lại lần nữa thì không có thời gian mấy trăm năm, là một việc căn bản không có khả năng.
Hơn nữa, đây còn là dưới tình huống tìm được thân thể thích hợp.
Bằng không, cũng chỉ có thể tìm chỗ trốn tránh, đến cuối cùng hoặc là rơi vào miệng linh thú cường đại, hoặc là chán nản chờ chết.
Đan nguyên hóa anh nếu như không tìm được thân thể thích hợp, sẽ dần dần héo rũ từ vong.Bạn đang đọc truyện tại - http://thegioitruyen.com
Lâu Thành Phương hét lớn một tiếng, giống như tiếng sấm rền, chấn động rừng núi xung quanh run run, cả người hung hăng đâm xuống mặt đất bên dưới.
Lão muốn mượn lực ngũ hành, chạy ra bên ngoài.
Tần Lập cười lạnh một tiếng, Ẩm Huyết Kiếm trong tay chem. Ra một quầng sáng lửa đỏ hoa mỹ, hung hăng chém xuống vùng đất Lâu Thành Phương chui vào. Cả vùng rừng núi...lập tức bốc cháy.
Thế lửa nhanh chóng lan tràn ra ngoài, một đạo kiếm khí này của Tần Lập ẩn chưa nguyên tố thuộc tính hỏa cực kỳ tinh thuần. Cho nên, mặc kệ là đất đai hay đá tảng, toàn bộ đều bốc cháy.
Về phần hoa cỏ cây cối, càng thiêu đốt hừng hực.
Mặt đất lập tức bị nhiệt lượng kinh người nung nóng đỏ, thân thể Lâu Thành Phương đột nhiên bắn lên khỏi mặt đất, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng tím điên cuồng, trên người bộc phát ra khí thế mạnh mẽ.
Một lần nữa gầm to phẫn nộ, một kích hung hăng đánh về phía Tần Lập. Một kích này ẩn chứa toàn bộ lực lượng của một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa.
Cho dù là Tần Lập, cũng không dám đón đỡ một kích này. Cho nên, thân hình Tần Lập chợt lóe, tránh thoát một kích điên cuồng của Lâu Thành Phương sau đó lại một đạo kiếm khí đỏ lửa đánh về phía Lâu Thành Phương.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên trên ngọn núi, cỗ lực lượng khổng lồ lập tức san bằng cả ngọn núi này. Đất đá khu vực mấy trăm thước đều bay lên trời, tràng cảnh thật là dọa người.
Mười mấy bóng người từ trên các đỉnh núi khác lập tức phóng như chớp về bên này.
Hiển nhiên, tất cả các võ giả trên các ngọn núi kia, trong nháy mắt này đã bị kinh động.
Tần Lập nhìn Lâu Thành Phương, khóe miệng hiện một tia cười mỉa mai. Lâu Thành Phương bản năng cảm giác được một cỗ nguy hiểm kinh người, không đợi lão có dị động, chỉ thấy thân kiếm bắn ra một đạo kiếm khí màu tím giống như tròng mắt mình.
Một dãy ánh sáng màu tím hoa lệ này, dường như lão đã thấy qua ở nơi nào, trong nhất thời không nghĩ ra được. Lúc vừa mới cử động, đã không còn kịp nữa.
Kiếm khí trực tiếp xỏ xuyên qua đan điền Lâu Thành Phương, đánh lên đan nguyên hóa anh kia đến nát bấy.
Lúc này Lâu Thành Phương phun mạnh một ngụm máu tươi, hai mắt vô cùng hoảng sợ nhìn người thanh niên vừa hiển lộ thân hình trên bầu trời. Hắn đến chết cũng không nghĩ ra, vì sao thực lực người thanh niên này lại mạnh tới như vậy. Chẳng lẽ là một đại nhân vật vượt qua Lôi Kiếp? Nhưng trong ấn tượng, cả nơi cực Tây cũng không có tiền bối Lôi Kiếp trẻ tuổi như vậy mà?
Đan nguyên hóa anh bị hủy, cả người Lâu Thành Phương lập tức rơi xuống mặt đất đã bị lửa đỏ nuốt trọn. Lúc này, đột nhiên có một bóng người chộp lấy Lâu Thành Phương, phóng đi như chớp.
Trong lòng Lâu Thành Phương liền buông lỏng, thầm than cuối cùng cũng không bị chết cháy nữa.
Cho dù chết, cũng phải chọn kiểu chết cho thoải mái có mặt mũi hơn chứ =))
Các võ giả trên ngọn núi này, lập tức chuyển tất cả lực chú ý lên trên người Tần Lập, vẫn không nhìn kỹ người cứu đi Lâu Thành Phương.
Bởi vì nếu là kẻ thù, tại sao không lập tức đánh chết Lâu Thành Phương tại chỗ, cần gì phải lao lực cứu lão đi? Cho nên, mười mấy cường giả cảnh giới Phá Toái Hư Không đều xúm tới chỗ Tần Lập.
Trên mặt những người này đều mang theo vẻ tức giận không thể nén nổi. Không có một ai hỏi bất cứ vấn đề gì, vô số công kích sắc bén hung mãnh đánh về phía Tần Lập.
Ầm ầm ầm ầm!
Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Nơi Tần Lập vừa đứng bộc phát một đoàn ánh sáng cực kỳ chói mắt, một cỗ lực lượng dâng trào mãnh liệt lập tức phá hủy tất cả mọi thứ trong phương viên mấy trăm thước.
Người trên đỉnh núi chạy không kịp, cùng với những kiến trúc cổ xưa khí thế, toàn bộ bị một kích này hủy hoại trong khoảnh khắc.
Trên mặt đất lưu lại một cái hố tu sâu mấy chục thước, cỗ lực lượng này thiếu chút san bằng cả ngọn núi.
Những người kia sau khi đánh ra một kích này, toàn bộ đều dừng lại, sững sờ nhìn cái hố sâu kia. Một kích vừa rồi, chỉ là bản năng theo phẫn nộ sai khiến bọn họ đánh ra mà thôi.
Bọn họ cũng tin tưởng, không ai có thể chạy thoát được công kích kinh khủng như vậy.
Nhưng độ phá hoại bọn họ tạo ra lại quá đáng một chút, cho dù là Lâu Thành Phương không truy cứu chuyện này, nhưng sợ rằng Cung chủ cũng buộc bọn họ nói cho rõ.
Nhưng người kia đã bị bọn họ đánh thành cặn bã rồi, bọn họ làm sao nói rõ đây?
Nhưng người này hai mặt nhìn nhau, không có chủ ý ngay. Lúc này, đột nhiên có người nói:
- Nhanh đi tìm Lâu chấp sự!
Lúc này nhưng người kia mới phản ứng lại, xoay người đi về phái Lâu Thành Phương biến mất.
Đúng lúc này, dị biến xuất hiện.
Một quầng sáng hoa mỹ màu tím không chút dấu hiệu xuất hiện từ trên không trung, chém ngang chặn đường đám đệ tử Lãnh Thu Cung.
Đoàn người lập tức phát ra một trận kinh hô, có hơn phân nữa đoàn người vội vàng tránh né. Nhưng vẫn có mười mấy người lại bị một kiếm này chém đứt ngang eo.
- Người kia không chết!
Có người bi phẫn hét lớn.
Sau đó, mọi người đều vô cùng kinh hoàng đánh loạn xạ lên bầu trời, nhưng không đánh trúng cái gì, không có bất cứ ai xuất hiện ở trên đó.
Những người này thật sự bị dọa sợ, thực lực của đối phương hiển nhiên vượt xa bọn họ, xuất quỷ nhập thần. Hơn nữa dù là có chết, cũng quyết tâm phải chém giết tất cả bọn họ.
Nếu nói không sợ, vậy tuyệt đối là một việc không có khả năng. Huyết mạch tử đồng thì sao chứ? Lúc sống chết trước mắt, bọn họ cũng sẽ sợ hãi!
Trong đó một võ giả tử đồng Phá Toái Hư Không, vừa lớn tiếng rống giận, vừa vung kiếm chém loạn xạ, dùng tinh thần lực càn quét tìm kiếm tung tích địch nhân.
Ầm!
Thân thể võ giả tử đồng cảnh giới Phá Toái Hư Không này đột nhiên bị đánh thành cặn bã.
Hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Những người khác cũng chỉ thấy một tia sáng màu tím chợt lóe lên, nhưng căn bản không thấy được người kia ở nơi nào, thần thức càng không nhận thức đối phương tồn tại.
- Nhanh...nhanh đi cầu cứu! Có cường địch tấn công!
Có người gáo khóc thảm thiết điên cuồng hét lên.
Mắt thấy xa xa xung quanh có vô số bóng người phóng như chớp về phía này, khóe miệng Tần Lập nổi lên một tia cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Tào Hồng, kế tiếp phải xem ngươi, hy vọng ngươi có thể chịu được.
Nghĩ vậy, lại đánh chết một gã võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không, sau đó nhắm phương hướng ngọn núi chính Lãnh Thu Cung, thân người dán xuống mặt đất, lặng yên rời đi.
...
Lâu Thành Phương mơ mơ màng màng, cảm giác mình đi vào một sơn động. Lão có một loại trực giác, người cứu mình hết sức quen thuộc này, nhưng không phải là đệ tử Lãnh Thu Cung. Bởi vì đệ tử Lãnh Thu Cung cứu lão, khẳng định phải lập tức đưa lão đi núi chính tiến hành trị liệu.
Mà con đường này, lại không phải đi núi chính.
Lâu Thành Phương trong lòng hoảng hốt, cố ép mình mở mắt, nhưng lại nhìn thấy một bộ mặt xa lạ.
Đúng vậy, khuôn mặt này làm lão rất xa lạ...Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, hình như còn có chút quen thuộc, hình như thấy qua chỗ nào rồi. Đáng tiếc, tinh thần thức hải của lão vừa bị Tần Lập phá hoại nghiêm trọng, mỗi khi lão cố gắng nghĩ tới gì đó, liền cảm giác đầu đau muốn nứt ra.
Rốt cục, khi đối phương ném lão xuống mặt đất cứng trong sơn động, một tảng đá nhọn trực tiếp chọc trúng eo lão, cỗ đau đớn kia làm lão thiếu chút không thở nổi. Lúc này Lâu Thành Phương đột nhiên hiểu được, người này...tuyệt không phải đệ tử Lãnh Thu Cung.
Nhất định là kẻ thù!
- A! Ngươi...ngươi...là ngươi!
Trong đầu Lâu Thành Phương chợt lóe lên một chuyện, rốt cục nhận ra được người trước mắt là ai, trong lòng lập tức chìm xuống đáy cốc.
- Hắc hắc! Là ta. Thế nào, không nghĩ tới ta lại xuất hiện trước mặt ngươi phải không?
Tào Hồng cười thảm, lạnh lùng nhìn Lâu Thành Phương, trong mắt tràn ngập đau khổ cùng phẫn nộ.
- Ha ha ha ha! Hóa ra là tên phế vật này, bao nhiêu năm ngay cả ngọn núi của ta cũng không lên được. Hôm nay nếu không có trợ giúp mạnh mẽ, ngươi cho là bằng vào phế vật như ngươi có thể làm gì được ta?
Khóe miệng Lâu Thành Phương hiện vẻ khinh thường nồng đậm.
- Ngươi không cần cố làm ta tức giận, ta sẽ không cho ngươi chết dễ dàng như vậy đâu.
Thần sắc Tào Hồng nháy mắt bình tĩnh lại, nhàn nhạt nói:
- Ngươi nói không sai, không có chủ nhân hỗ trợ, ta vĩnh viễn cũng không làm gì được ngươi. Nhưng hiện giờ...Họ Lâu kia, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá...Ở đây có khoảng hơn một trăm loại phương pháp tra tấn ngươi, ta muốn thử từng cái một trên người ngươi. Trước đó ngươi phải nhịn xuống, ngàn vạn lần đứng chết nha!