Trên lãnh thổ Tân Tần quốc, quốc thái dân an căn bản không nhìn ra đang tiến hành chiến tranh kịch liệt với nước khác. Dân chúng Tân Tần quốc thoạt nhìn đều hết sức bình tĩnh, cuộc sống cũng không bị bất kì ảnh hưởng nào.
Bởi vì thời gian dư thừa cho nên tốc độ của Tần Lập cũng không nhanh, dọc đường cảm nhận đủ loại nhân sinh đối với sự kiên cố tâm tính của một võ giả có lợi rất nhiều.
Nếu không thì làm sao đám đệ tử trẻ tuổi trong các thế gia môn phải nơi thần bí làm sao lại tổ chức đi thế tục tiến hành rèn luyện. Cái gọi là rèn luyện, càng nhiều là tăng trưởng kiến thức, tôi luyện tâm tính.
Biên giới Tân Tần quốc là một mảnh cánh đồng hoang vu nhìn bao la bát ngát, cái loại cảnh tượng:
- Lạc hà dữ cô vụ tề phi
Thu thủy cộng trường thiên nhất sắc" (*)
Cũng là tùy ý có thể thấy được.
Ánh nắng chiều hồng nửa bầu trời, một người đi trên cánh đồng hoang vu này sẽ có loại cảm giác trời đất bao la mà con ngươi quá mức nhỏ bé.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Cảm ngộ về cuộc sống của Tần Lập cũng bởi vậy có một đề cao hoàn toàn mới.
Giữa tháng năm, buổi chiều ngày hôm nay Tần Lập đã tiến vào sâu trong cánh đồng hoang vu, lại hơn mười ngay là có thể đến nơi hẻm núi lớn kia. Trên đường đi không có bất kì nguy hiểm nào, tâm tình Tần Lập cũng hết sức thả lỏng.
Ở trên mảnh đất giáp cánh đồng hoang vu còn ngẫu nhiêu gặp được đội ngũ mạo hiểm, tới nơi này đã là khó gặp vết chân. Thân hình Tần Lập như nước chảy mây bay xẹt qua trên cỏ hoang mênh mông, giống như một làn khói nhẹ. Theo thời gian trôi qua, khinh công của hắn càng ngày càng nhuần nhuyễn.
Trên Thiên Nguyên Đại Lục, cho tới bây giờ Tần Lập chưa từng thấy có chiến kĩ khinh công, cho dù có cũng chỉ là bình thường không phải khinh công thân pháp chuyên môn. Cho nên khinh công của Tần Lập hẳn là xem như độc nhất trên Thiên Nguyên Đại Lục.
Mà chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn đồng dạng cũng có tính duy nhất, cái loại chiến kỹ mạnh mẽ đến cực điểm này khiến cho Tần Lập từ khi xuất đạo đến nay gần như chưa thua trận. Đây đối với một võ giả mà nói, vừa tốt lại vừa xấu.
Tốt chính là có thể bồi dưỡng ra tự tin cường đại. Cái gọi là "đường nhỏ gặp nhau ngươi mạnh thắng", một võ giả nếu ngay cả tin tưởng tất thắng cũng không có, như vậy hắn cũng không có tương lai gì.
Chỗ xấu chính là chưa gặp thất bại dễ dàng làm cho người ta sinh ra tính kiêu ngạo, cho rằng anh hùng trong thiên hạ cũng không hơn gì cả. Loại tâm tính này đối với võ giả mà nói quả thật đáng sợ hơn cả không có niềm tin chiến thắng.
Bởi vì nếu không có tín niệm tất thắng thì cũng có thể chỉ là không có tương lai. Mà kiêu ngạo quá mức có thể vì kiêu ngạo mà...mất mạng!
Cũng may là Tần Lập đã từng gặp cường giả chân chính, chớ nói cảnh giới Dung Thiên, cho dù võ giả cảnh giới Hợp Thiên đều có một thân thực lực khủng bố. Một đấu một còn có loại cảm giác khó khăn, nếu là đối mặt hai người vậy Tần Lập cũng chỉ có một con đường duy nhất. Đó là...chạy.
Tuy nhiên, ở trong lòng Tần Lập vẫn hết sức khát vọng có thể chiến đấu với cường giả bởi vì chỉ có trong loại chiến đấu sống chết này mới có thể tăng thực lực của hắn.
Phía trước bỗng nhiên truyền đến một cỗ doa động cực kì khổng lồ, khoảng cách đến nơi Tần Lập chừng mấy chục dặm. Tần Lập dừng bước, híp mắt nhìn sang bên đó.
Chỉ thấy bầu trời bên đó dường như có chút vặn vẹo, một cỗ khí tức nguy hiểm phả vào mặt!
Loại địa phương này sẽ là ai đang chiến đấu?
Hơn nữa lại vừa lúc chặn đường đi tới của Tần Lập. Hắn hơi chút do dự quyết định đi lên trước nhìn.
Bởi bì chiến đấu giữa loại cường giả này cũng là khó gặp.
Bước chân Tần Lập nhanh hơn, như một trận gió nhẹ thoảng qua. Thân hình như làn khói bay nhanh sang bên kia.
Ầm!
Một tiếng nổ rung trời đột nhiên vang lên.
Lúc này Tần Lập cách bên kia ít nhất còn khoảng ba, bốn dặm nhưng lại cảm giác có một cỗ năng lượng dao động giống như gợn sóng tản ra bên này. Không ngờ dư lực không tiêu tan, khuếch tán ra nơi càng xa hơn.
Tần Lập cả kinh trong lòng, nghĩ thầm:
- Xem ra hai người đang chiến đấu này, thực lực so ra đều mạnh hơn ta không ít! Chẳng lẽ cũng là người muốn đi vào Huyền Đảo?
Cũng không trách Tần Lập lại nghĩ như vậy, bởi vì qua nửa tháng nữa là lối vào Huyền Đảo sẽ mở ra, hắn chưa bao giờ cho rằng bí mật này chỉ có một người biết.
Nghĩ vậy, thân thể Tần Lập hạ xuống cỏ hoang, thu liễm khí tức chăm chú nhìn ra phía xa xa.
Ầm!
Lại một tiếng nổ vang lên, đồng thời theo tiếng nổ này có hai bóng người từ cỏ hoang trước mặt bay lên trời.
Tần Lập híp mắt, trong lòng có chút kinh ngạc bởi vì trong đó có một bóng người dĩ nhiên là một cô gái tuổi thanh xuân.
Từ rất xa chỉ thấy dáng người cô gái kia rất đẹp, mái tóc đón gió như thác đổ, mặc một bộ váy dài màu nước biển, bước trên hư không giống như tiên nữ vậy.
Đôi tay không binh khí công kích làm người ta run rẩy!
Đối diện cô gái là một đại hán giống như một tòa tháp đen, chỉ riêng hình thể cao lớn kia đã khiến người ta có loại cảm giác sợ hãi.
Hắc đại hán kia cao chừng hai thước rưỡi, nhìn hình thể nếu không được bốn trăm cân thì cũng phải ba trăm năm mươi cân. Toàn thân hắn cơ bắp cuồn cuộn làm cho người ta có một loại rung động về thị giác mãnh liệt, đồng dạng cũng là một đôi tay trần, đôi tay đó mỗi lần đánh ra một quyền đều nặng như vạn quân. Quyền phong tạo thành gió xoáy còn chớp lóe hào quang màu nâu đất làm cho người ta có một loại áp lực giống như núi cao sụp đổ.
Chiến kỹ thuộc tính? Tần Lập nhìn cuộc chiên, cũng không bởi vì hai người đánh nhau có bao nhiêu đặc sắc, mà ngược lại đơn giản cực kì.
Hoàn toàn chính là thuần túy nguyên lực va chạm.
Tần Lập nhìn một lúc cũng đã phán đoán ra. Theo bộ pháp của hai người thì bọn họ cũng không phải là không biết chiêu thức tinh diệu mà thật sự tới cảnh giới như bọn họ, chiêu thức tinh diệu thế nào cũng không có tác dụng bao nhiêu!
Trừ khi ngươi có thể nhanh đến mức khiến đối phương không phản ứng kịp.
Mà loại khả năng đó quả thực xa vời, gần như không có.
- Lại là cảnh giới Hợp Thiên!
Tần Lập cảm thán trong lòng, theo nguyên lực dao động của hai người này thì thực lực bọn họ ít nhất đã đạt tới cảnh giới Hợp Thiên, thậm chí còn có thể mạnh hơn.
- Tử Hùng, ngươi vì sao cản đường đi của ta. Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn bức ta, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi nữa!
Cô gái giận mắng, giọng nói như những hạt ngọc rơi xuống đất, trong trẻo êm tai.
- Hắc hắc! Tiểu hồ ly. Nếu đi vào địa bàn của ta, ngươi còn muốn rời đi sao? Liều lĩnh chạy loạn như ngươi vậy sớm muộn gì cũng bị người giết chết! Rèn luyện? Đừng nói giỡn, đó đều là việc chỉ có nhân loại ngu xuẩn mới làm. Linh thú chúng ta vốn sống trong núi cần phải rèn luyện cái gì? Ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời ta, ở lại làm phu nhân của ta. Bằng vào thực lực của chúng ta, cánh đồng hoang to lớn như vậy chính là lãnh địa của vợ chồng chúng ta. Như vậy chẳng phải quá sung sướng?
Hắc đại hán cười điên cuồng, giọng nói kiêu ngạo càn rỡ giống như sấm rền cuồn cuộn, chấn động khiến người đau màng nhĩ.
- Ngươi nằm mơ đi! Quỷ mới gả cho tên xấu xí như ngươi! Ta đi rèn luyện có liên quan gì đến ngươi. Tử Hùng, một khi đã như vậy chúng ta dựa vào thực lực phân cao thấp! Tuy nhiên, muốn ta gả cho ngươi? Nằm mơ đi! Ta có chết cũng không gả cho ngươi!
Cô gái phẫn nộ nói, đồng thời động tác trên tay cũng càng nhanh hơn, thân thể xinh đẹp càng lúc càng nhanh dần dần không nhìn ra bản thể ở đâu.
Tiếng "ầm ầm" không ngừng vang lên, trong phạm vị ngàn thước hai người chiến đấu cũng là một đống hỗn độn, trên cánh đồng hoang vu không ngừng xuất hiện từng hố to sâu mấy thước!
Mà đó cũng chỉ là dư ba năng lượng của hai người mà thôi.
Không trung vặn vẹo, mắt thường có thể nhìn rõ.
Tốc độ của hắc đại hán này không nhanh bằng cô gái, nhưng hắn da dày thịt béo, phòng ngự mạnh mẽ khiến người ta phát sợ. Rất nhiều lần Tần Lập đều nghĩ người này sẽ bị thương nặng, nhưng hắn chỉ bị đánh bay ra một khoảng, cũng không bị thương quá lớn.
- Tử Hùng? Tiểu hồ ly? Linh thú?
Ba từ này xuất hiện trong đầu Tần Lập, trong lòng hắn nổi lên sóng gió ngập trời, như vậy hai tên này không phải người mà là linh thú!
Trời ạ! Linh thú hóa hình không ngờ khiến ta gặp một lần hai con!
Tần Lập kinh hô trong lòng, theo lời nói hai bên đã nghe ra dường như một linh thú loại gấu, một linh thú loại hồ ly. Trong đầu Tần Lập không biết vì sao đột nhiên xuất hiện bóng dáng Bạch hồ ở hồ Phượng Hoàng năm xưa, lắc lắc đầu thầm nghĩ:
- Làm sao có thể? Hồ ly kia cho dù là linh thú cũng không có khả năng chạy đến nơi xa như này chứ?
- Chẳng lẽ linh thú cũng biết lối vào Huyền Đảo mở ra hay sao? Huống chi, lúc trước Bạch hồ kia chỉ là một động vật phổ thông nho nhỏ, làm sao lại là linh thú được!
Tần Lập vì ý tưởng hoang đường này của mình cảm thấy vài phần buồn cười, nghĩ thầm:
- Ta vẫn là bị Liêu Trai chí dị ảnh hưởng quá sâu!
Đang suy nghĩ, hai tên đánh nhau trên bầu trời không ngờ đánh tới trên đầu Tần Lập. Hắn kêu khổ trong lòng, thầm nghĩ:
- nơi này rộng như vậy các ngươi không có việc gì đi sang chỗ ta làm gì?
Ầm!
Lại là một tiếng nổ vang lên, một cỗ lực lượng thật lớn lan ra hướng Tần Lập. Trên cánh đồng hoang vu lập tức bùn đất bay tán loạn, đất đai từng mảng lớn bị nhấc lên, thân hình Tần Lập đang nấp rốt cục bị bại lộ.
Tần Lập thầm mắng một tiếng "xui xẻo" trong lòng, thân hình theo bùn đất cỏ hoang bay lên muốn xen lẫn vào trong để lừa gạt hai linh thú này. Trong lòng nói thầm:
- các ngươi đánh cứ đánh, ta chỉ là đi ngang qua. Chỉ là đi ngang qua thôi!
Mà thực lực hai linh thú này đã đạt tới một trình độ cực kì khủng bố thì làm sao có thể không phát hiện ra một người sống bay lên từ trong bụi cỏ?
- Ồ?
Cô gái kia trong nháy mắt thấy Tần Lập lập tức phát ra một tiếng kinh ngạc, con ngươi linh động tràn ngập vẻ khó tin.
Hắc đại hán tuy rằng không biết rõ ràng vì sao cô gái này đột nhiên thất thần, loại cơ hội này làm sao có thể bỏ qua. Hắn vung nắm tay thật lớn, phát ra một tiếng xé gió thê lương, một đạo năng lượng thật lớn đánh về phía cô gái.
Trong lúc vội vàng, cô gái phản ứng cực nhanh, cùng hắc đại hán chính diện va chạm một chưởng này, mượn cỗ lực lượng thân hình bay ngược phương hướng Tần Lập, xoay người bỏ chạy.
Ánh mắt hắc đại hán đầu tiên lộ vẻ hoài nghi, lập tức hừ lạnh một tiếng nhưng lại bỏ qua cô gái, xông tới Tần Lập, nổi giận mắng:
- Nhân loại đáng chết, dám xuất hiện trên địa bàn của ta. Ta muốn giết ngươi!
Cô gái đã chạy rất xa vừa nghe thấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ lo lăng, thân hình gập lại không ngờ lại quay lại, hơn nữa lại la lớn lên:
- Nhân loại kia, ngươi chạy mau đi! Ngươi đánh không lại hắn...