Vốn nghĩ ở trên đường mướn một chiếc xe la trở về, không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy. Xem ra hôm nay không phải là ngày tốt, ở trong lòng Đông Vân cười khổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mấy người đang bao vây kia: “Các ngươi muốn làm cái gì?”
“Ngươi đừng sợ.” Tên đầy tớ hung ác kia cố gắng nhẹ giọng xuống.
Nhưng cái này không thể làm cho nàng an tâm chút nào, lần trước bị người này phi lễ có phúc tấn cứu giúp, mà khi đó còn có thị vệ Nhã Đồ và Huệ Anh cũng ở gần bên, hôm nay nàng chỉ có một thân một mình, không biết nói lên tên phủ Bối Tử có thể tránh được một kiếp hay không.
“Gia muốn hỏi ngươi mấy câu.” Có lẽ tên ác thiếu (thiếu niên hư hỏng) kia nhìn ra nàng đang phòng bị và sợ hãi, liền nói với tôi tớ: “Các ngươi lui ra.”
Hắn đuổi bọn nô bộc đi, làm cho nàng có chút kinh nghi, hắn nén tính khí xuống cười nói: “Kiếm một chỗ nói chuyện.”
Đông Vân cảnh giác nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng tới đây! Có chuyện mau nói.”
Ác thiếu kia dừng một chút, dường như cố đè cơn tức giận xuống, đuổi bọn nô bộc đi xa thêm một chút, sai bọn họ canh chừng đầu hẻm không cho người đến gần. Đông Vân chờ hắn mở miệng, lại thấy hắn xoa xoa tay đi tới đi lui, không nói lời nào. Không biết hắn giở trò gì, nàng không nhịn được nói: “Nếu ngươi không có việc gì, ta liền đi về.”
Hắn nhìn nàng vẻ mặt có chút xấu hổ, ngập ngừng nói: “Ta... Ngươi… tỷ tỷ ngươi tại sao không có đi cùng với ngươi?”
Đông Vân nhếch miệng, nhất thời không phản ứng kịp. Cứ tưởng rằng tên háo sắc này muốn cợt nhã nàng, không ngờ hắn lại muốn mạo phạm phúc tấn! Phi, chỉ bằng hắn, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Phát giác khinh bỉ trong ánh mắt của nàng, hắn vội vàng xua tay, lắp bắp nói: “Gia không phải ý kia! Hôm đó lỗ mãng, muốn giáp mặt nàng xin lỗi......”
“Không cần!” Đông Vân lạnh lùng với sự lấy lòng của hắn. Nhìn ác thiếu này, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc một bộ áo dài màu ngà, bên ngoài mặt một cái áo khoác ngắn, chính là phong cách của quý công tử đang lưu hành trong kinh. A, dạng con cháu bát kỳ như hắn, trong nhà không biết có mấy phòng thê thiếp, vậy mà còn đánh chủ ý lên Phúc tấn!
Hắn không hề hay biết, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Cần chứ cần chứ. Xin hỏi cô nương quý phủ ở nơi nào?”
Đông Vân cười lạnh hỏi ngược lại: “Vị gia này, lần trước ngài thấy tỷ tỷ ta, có lẽ cũng biết nàng đã thành gia?”
Hắn nghe vậy ỉu xìu xuống, lầm bầm nói: “Biết......” Nàng không để ý đến hắn nữa, lướt qua hắn muốn đi, lại bị hắn kéo lại. Hắn nắm cánh tay nàng vội la lên: “Đừng đi, ngươi còn chưa có nói cho ta biết!”
Đông Vân kinh sợ, dùng lực muốn hất tay hắn ra: “Buông tay! Ngươi vẫn còn không biết xấu hổ à?”
Hắn nắm chặt cổ tay của nàng, cắn răng nói: “Ngươi nói cho ta biết đi, ta chỉ muốn nhìn thấy nàng ấy!”
Mặt Đông Vân đỏ lên, chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy, cũng không biết sức mạnh ở đâu ra, đẩy hắn một cái lui lại mấy bước. Ác thiếu sững sờ nói: “Cô nương......”
“Gia không cần khách khí như thế!” Nàng đứng vững vàng, sửa lại tóc mai một chút nói: “ Nô tỳ không phải là thiên kim tiểu thư gì, bất quả cũng chỉ là một nha hoàn sai sử trong phủ Bối Tử của Thập Tứ a ca mà thôi. Người mà ngài hôm đó nhìn thấy, đương nhiên cũng không phải là tỷ tỷ của nô tỳ, mà là chủ tử của nô tỳ, Trắc Phúc Tấn của Thập Tứ gia.”
“Cái gì! Thập Tứ gia...... A, nàng là Lý Phúc tấn!” Hắn cả kinh nói.
Hắn làm sao biết được? Đông Vân kinh nghi, không biết hoàn khố công tử này có lai lịch gì.
“Thì ra là nàng. Không trách được......” Hắn tự lẩm bẩm, trên mặt âm tình bất định, một hồi lâu lại nói, “Ta tên là Khánh Thái. Còn chưa có hỏi qua phương danh của cô nương.”
“Tiện danh của nô tỳ, gia biết cũng không nhớ được.” Nàng đáp, phủi phủi nếp nhăn trên ống tay áo, cúi người thi lễ với hắn một cái liền đi về phía đầu hẻm. Lúc đi ngang qua bên cạnh hắn thì lại nghe được hắn thở dài nói khẽ: “Gia còn nhớ...... Khuê danh của nàng, chính là một chữ ‘ Hàm ’?”
Đông Vân nghe vậy toàn thân run lên, sau khi vượt qua hắn liền bước nhanh ra khỏi ngõ hẻm ——