Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 49: Không bao giờ thuộc về nhà tôi



Sau khi thu dọn mọi thứ, tôi gỡ tấm ảnh cưới xuống và nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.

Thật ra, khi cưới Tiêu Lạc Thiên, tôi chỉ mời họ hàng và bạn bè đi ăn tối, không tiệc tùng hoành tráng, không đám cưới vui vẻ và không chụp ảnh cưới, Tiêu Lạc Thiên nói rằng anh ta quá bận và không có thời gian nên tôi đã ngây thơ tin tưởng..

Bức ảnh này do chính tôi mặc váy cưới chụp, và tôi chỉ chụp một bức ảnh duy nhất. Nó giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi giơ cao bức ảnh cưới và ném xuống đất. Vỡ tan.

Cuối cùng, tôi lấy tấm ảnh cưới ra, xé ra từng mảnh, khi tôi giơ tay lên thì những mảnh giấy đã bay trong gió, xách va li, tôi bước từng bước về phía cửa, đi được nửa chừng, tôi không thể không nhìn lại vị trí trên tầng ba.

Rõ ràng đã trở thành như thế này, tôi vẫn sẽ miễn cưỡng từ bỏ, hai mắt co rút lại, một ít chất lỏng ấm áp sắp chảy ra, tôi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nuốt hết nước mắt vào trong bụng, không để mình khóc ra tiếng. Trái tim tôi nhỏ bé lắm, chỉ mong có một người chồng yêu thương mình, một gia đình êm ấm, ngày đầu chuyển đến tôi nghĩ vậy thôi, nhưng ước mơ giản dị như vậy sao lại xa vời.

Mang theo hành lý, tôi đến ngân hàng kiểm tra tiền, mấy ngày nay mọi người gom góp hết tiền chỉ có sáu mươi triệu, ở một nơi như thành phố A, tôi muốn thuê một căn phòng trọ tử tế cũng không đủ tiền, dường như tôi chỉ có thể chọn thuê một tầng hầm.

Không phải là tôi chưa từng sống ở tầng hầm. Khi tôi học đại học, tôi gần như chia tay với gia đình, không có tiền và chỉ có thể vừa học vừa làm. Lúc đó, tôi sống ở tầng hầm. Bây giờ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng hôm nay xui xẻo lắm, sang mấy bên trung gian thì cho thuê hết tầng hầm giá rẻ, nhà còn lại đắt quá không đủ sống, nếu không thì không có tiền tìm việc. để hỗ trợ bản thân.

Đứng trên đường lại thấy mình vô gia cư, rõ ràng đã có gia đình, có chồng, có cha mà còn không có chốn nương thân, buồn quá.

Hai ngày nay Trương Hân đang hẹn hò với một anh chàng đẹp trai, tôi thực sự không muốn làm phiền cô ấy, nhân tiện tôi đã làm một cái bóng đèn lớn, tôi đang suy nghĩ xem có nên đi khách sạn giá rẻ một đêm không. Nhưng trước cửa khách sạn xập xệ, tôi nhìn thấy một nhóm người, say rượu đi về, tôi không dám vào nữa.

Mấy người đó huýt sáo hỏi tôi mấy trăm nghìn một đêm. Tôi sao mà dám ở một nơi như vậy, trời vừa quang mây lại mưa, tôi đứng dưới mái hiên khách sạn hồi lâu, và mưa gió tạt vào mặt tôi.

Vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa bước vào bỏ ra sáu trăm nghìn hỏi phòng, người phục vụ hỏi cụ thể, phía trước không có người ở, liền dọn đến. Sau một ngày bận rộn, tôi còn chưa uống một ngụm nước, lấy cốc nước trong ấm định uống thì đột nhiên phát hiện trong ly có mấy màu lạ.

Tôi bật ấm nước lên thì thấy trong đó có nhiều giấy vệ sinh, bốc mùi khét lẹt, tôi chưa kịp nôn ra thì ném cái ấm đi, ủ rũ nằm trên giường, nhìn điện thoại. Quảng cáo tuyển dụng.

Tôi nghĩ điểm đại học của mình khá tốt. Tìm việc thì luôn ổn. Nhưng sau một thời gian dài xem xét, các công ty đó yêu cầu ba năm kinh nghiệm làm việc. Tôi cũng đã tham gia một lớp học một năm tại công ty. Sau khi gọi thử, không có ngoại lệ, tất cả đều bị từ chối.

Tôi hơi nản, chắc chưa đến lượt mình hoàn thành công việc, tôi mê man ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thấy khát và đói, cổ họng như muốn bốc khói, tôi vội đứng dậy mở ra đi mua nước, do đi quá nhanh nên đã vào người ở góc đường.

Người đàn ông đang say và chóng mặt, anh ta nắm lấy tay tôi và hỏi: “Một triệu rưỡi đã có một người đẹp như này. Nếu biết trước thì đã đến chỗ này từ lâu rồi.”

“Anh buông ra, tôi chỉ là người thuê phòng thôi.” Tôi đẩy cánh tay anh ta ra, nhưng anh ta rõ ràng là hoa mắt chóng mặt sau khi uống rượu, thấy tôi chật vật tưởng cũng vui, anh ra cười cười, đứng dậy. Đẩy tôi dựa vào tường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv