Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 22: Thư ký



Tất nhiên tôi sẽ không tin lời nói của Khưu Thiên Trường. Mặc dù chúng tôi có một mối quan hệ trên mức tình bạn nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi chỉ muốn lợi dụng anh ấy để trả đũa Tiêu Lạc Thiên. Nếu không phải vì đêm đó anh ấy uống say rồi cưỡng ép làm cho tôi không thể nào từ chối thì thực sự tôi sẽ không đi theo hướng đó.

Về việc tái hôn với Khưu Thiên Trường sau khi ly hôn thậm chí tôi còn không dám nghĩ đến. Tình yêu của tôi dường như đã cạn kiệt trên người Tiêu Lạc Thiên, bây giờ tất cả chỉ còn sự mệt mỏi và chán nản. Cho dù tôi có ấn tượng tốt với Khưu Thiên Trường thì cũng bởi vì tôi quá cô đơn và buồn bã, sau đó dần ỷ lại và lưu luyến sự dịu dàng của anh ấy.

Thấy tôi không trả lời, Khưu Thiên Trường cũng không ép tôi phải trả lời nữa, anh ấy ôm tôi ngủ tiếp. Mặc dù tôi đã cố từ chối nhưng Khưu Thiên Trường vẫn lột sạch quần áo của tôi, anh ấy nói rằng ngủ khỏa thân tốt cho sức khỏe. Vì biết anh ấy cũng sẽ không làm tổn thương tôi, hơn nữa, tôi đã quá mệt vì khóc nên sau đó tôi để mặc cho anh ấy giày vò, nằm trong lòng anh ấy rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật khó để tưởng tượng một ngày nào đó, một người đàn ông không phải là chồng tôi và tôi lại khỏa thân ngủ chung một giường và không làm gì cả. Cứ như thể tôi đang mơ vậy.

Khi chìm vào giấc ngủ sâu, tôi không hề mơ mà thay vào đó là tôi ngủ rất ngon. Lúc vừa tỉnh dậy, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của bác sĩ và y tá, tôi giật mình mở mắt ra, phát hiện Khưu Thiên Trường đã rời đi, hơn nữa còn giúp tôi mặc quần áo chỉnh tề.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thích Khưu Thiên Trường hơn một chút. Người đàn ông này dù xét trên phương diện nào thì anh ấy cũng vô cùng chu toàn, biết tôi lo lắng điều gì.

Các bác sĩ và y tá nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, nhất là khi họ nhìn thấy những vết hằn khó giấu trên cổ tôi thì điều đó càng rõ ràng hơn. Trước đó tôi còn không biết họ đang bàn luận về điều gì nhưng giờ thì tôi đã hiểu. Đó là một chủ đề thú vị.

Một mình tôi ở trong bệnh viện cả ngày, Tiêu Lạc Thiên không đến và cũng không gọi điện hỏi thăm. Thực sự tôi đã hết hy vọng và không chờ mong ở anh ta thêm bất kỳ điều gì. Vào buổi tối, anh ta đến thăm tôi, tôi không cho anh ta một sắc mặt tốt.

“Vân Vân, anh xin lỗi, hôm qua anh quá xúc động, em đừng tức giận nữa, được không? Anh mang cho em loại bánh ngọt mà em thích nhất này.” Tiêu Lạc Thiên đặt chiếc bánh lên bàn, mỉm cười dịu dàng, giống hệt như lúc trước.

Tôi cười lạnh, anh ta đánh vợ mình đến sảy thai, vết thương rách ra làm tôi bị mất máu quá nhiều. Bây giờ anh ta nói với tôi đây chỉ là sự xúc động nhất thời. Nếu trước kia anh ta nói chuyện dịu dàng như vậy với tôi, nhất định tôi sẽ cảm động đến phát khóc. Còn bây giờ, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tiêu Lạc Thiên trở nên đạo đức giả từ khi nào vậy? Có lẽ từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nhìn rõ người đàn ông này.

"Nào, em cắn một miếng đi, là vị dâu. Anh nhớ em thích nhất." Tiêu Lạc Thiên cầm nĩa đưa chiếc bánh lên miệng tôi, tôi quay đầu tránh đi, không muốn để ý đến anh ta một chút nào.

Tôi nhớ rõ từng câu từng chữ anh ta nói ngày hôm qua, không thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Tiêu Lạc Thiên không vui, anh ta ném cái nĩa đi, tức giận nói: "Anh đã xin lỗi rồi, em còn muốn thế nào?"

Đúng vậy, anh ta đã xin lỗi rồi. Trước đây, mỗi lần anh ta đối xử tệ với tôi, hai ngày sau anh ta sẽ nhẹ nhàng xin lỗi một tiếng rồi tôi sẽ mềm lòng mà tha thứ cho anh ta. Hiện giờ tôi chỉ mới không nhân nhượng mà anh ta đã không chịu được.

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, nghiêng đầu chỉ vào vết đỏ trên cổ áo anh ta, khẽ nói: "Lần sau khi xin lỗi mong anh nhớ lau sạch vết son môi do người phụ nữ khác để lại. Nếu vậy, có lẽ tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

Vẻ mặt của Tiêu Lạc Thiên trở nên khó coi, anh ta cởi áo khoác ra, phát hiện ra một dấu son đỏ tươi. Anh ta bối rối, khẽ ho một tiếng: "Anh và Lý Thiến thực sự không có gì, em đừng hiểu. Việc này là anh sai. "

Hai người họ đã lên giường rồi mà anh ta còn có thể nói không có chuyện gì xảy ra, người này còn biết xấu hổ hay không đây. Tôi im lặng nhìn Tiêu Lạc Thiên diễn trò. Đúng ra hôm qua chúng tôi đã xé rách bộ mặt thật của nhau, Tiêu Lạc Thiên sẽ không làm điều này. Biểu hiện của anh ta có thể nói lên một điều rằng anh ta đến đây là có mục đích.

"Cô ấy là nhân viên của công ty anh, là một thư ký, việc đi ăn tối và gặp gỡ khách hàng là chuyện bình thường."

“Vậy việc gì thư ký có thể làm, việc gì thư ký không thể làm?” Tôi nhướng mày ngắt lời Tiêu Lạc Thiên.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv