Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 20: Anh thích



Chuyện đứa bé cứ thế bị bỏ qua, đánh thắng một trận, địch tổn thất một nghìn, tôi cũng bị tổn hại đến tám trăm. Tôi mệt mỏi nằm trên giường bệnh, vừa nãy trước mặt bác sĩ anh ta còn đối xử dịu dàng với tôi, thề thốt sẽ làm một người chồng tốt hai mươi tư giờ nhưng chỉ vừa nhận một cuộc điện thoại, anh ta đã bỏ đi để tôi lại một mình.

Tuy Tiêu Lạc Thiên nói với tôi là công ty có việc gấp cần giải quyết, muốn tôi nghỉ ngơi thật tốt nhưng tôi không cần đoán cũng biết là điện thoại của ả tình nhân bé nhỏ kia. Nếu không thì sao anh ta lại có vẻ mặt vừa đau lòng vừa băn khoăn như thế được.

Tôi cố gắng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống cổng bệnh viện thấy Tiêu Lạc Thiên đang ôm một bóng người xinh đẹp từ từ rời đi. Đó không phải là Lý Mẫn nhưng tôi vẫn thấy có chút quen mắt, bỗng nhiên tôi nhớ lại một đoạn ký ức không vui vẻ cho lắm.

Sao lại thế được, người đó vẫn còn đang ở Mỹ, tại sao lại quay về? Tôi lắc đầu, cố xóa những ký ức trong đầu đi. Năm đó Nhan Như Ngọc ra đi một cách dứt khoát như vậy, nếu biết tôi và Tiêu Lạc Thiên còn chưa ly hôn, sao cô ta có thể hạ mình làm kẻ thứ ba chứ? Hơn nữa, bên cạnh Tiêu Lạc Thiên còn có một Lý Mẫn có quan hệ mập mờ nữa.

Tôi cuộn mình trong chăn, cố gắng co mình lại để cảm nhận một chút ấm áp trong chăn nhưng lại thất bại. Rõ ràng bây giờ là mùa hè nhưng tôi lại thấy lạnh thấu tim gan.

Bên ngoài trời mưa to như trút nước, từng hạt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ, phát ra những tiếng “lạch cạch”. Tôi cố chìm vào giấc ngủ sâu, trong lúc mơ màng tôi cảm giác có không khí ẩm ướt tràn vào khiến tôi thấy lạnh lẽo, cả người tôi run rẩy một lúc rồi tiếp tục cuộn mình vào trong chăn.

Sau đó dường như có thứ gì đó nóng hổi dán lại gần tôi, như một lò lửa, tôi không nhịn được áp người vào thứ ấm áp đó, ôm chặt lấy như một con bạch tuộc. Tôi khẽ phát ra một âm thanh hài lòng rồi dần chìm vào giấc ngủ say.

Trong mơ tôi nhìn thấy một lễ đường trắng tinh, Tiêu Lạc Thiên đang đứng trước mặt tôi, tay cầm nhẫn nghiêm túc cầu hôn tôi. Trong chốc lát trên mặt tôi toàn là nước mắt. Mãi đến khi cảm thấy hơi ngứa ở cổ, tôi mới bừng tỉnh từ trong giấc mơ.

Tôi tưởng có muỗi đang vo ve bên cạnh nên không thèm mở mắt mà dùng sức vỗ một cái. Sau đó, tôi cảm giác không đúng lắm, vội vàng mở mắt ra, mượn ánh đèn yếu ớt, tôi nhìn thấy Khưu Thiên Trường đang cầm thuốc mỡ bôi lên vết thương ở cổ cho tôi.

Đôi mắt của anh ấy lộ vẻ lo lắng và tự trách, thấy tôi tỉnh lại thì càng nhẹ nhàng hơn: “Đã nói với em là xảy ra việc gì thì phải gọi cho tôi, tại sao lại phải giấu tôi?”

Rõ ràng là giọng điệu trách cứ nhưng nó lại làm tôi thấy rất ấm áp. Tôi bị tình nhân của chồng đẩy ngã dẫn đến sảy thai nằm viện nhưng ban đêm, người đàn ông chăm sóc cho tôi lại không phải là chồng tôi mà là người tôi tìm đến để báo thù chồng mình. Tuy rằng nói Khưu Thiên Trường như vậy cũng không đúng lắm nhưng quan hệ của chúng tôi là vậy, trước mắt tôi bỗng hơi mờ đi.

“Sao lại khóc rồi, tôi không có mắng em, tôi chỉ giận em không biết tự bảo vệ bản thân thôi.” Người đàn ông thở dài, lau nước mắt cho tôi. Khi ngón tay lướt qua mắt tôi lại càng làm cho tôi khóc nhiều hơn nhưng tôi cảm thấy vui vẻ hơn, không sao dừng lại được.

“Em mà khóc nữa là tôi không khách sáo đâu đấy. Tôi thích nhìn em khóc do bị tôi đè hơn là khóc vì một chuyện ngốc nghếch như vậy!” Khưu Thiên Trường thấy anh ấy càng dỗ thì tôi càng khóc lớn hơn nên đã nói ra một câu không nghiêm túc.

Tôi không biết là nên khóc hay nên cười nữa, muốn khóc nhưng lại cảm thấy câu nói này rất buồn cười, không biết làm sao nên vẻ mặt vô cùng khó chịu. Cuối cùng tôi lựa chọn để Khưu Thiên Trường cùng khó chịu với tôi, tôi mở miệng cắn thật mạnh lên tay của anh ấy.

Khưu Thiên Trường không đẩy tôi ra mà để cho tôi cắn. Đợi đến khi tôi cắn xong thì anh ấy ôm chặt lấy tôi, kéo tay tôi đặt lên trên người anh ấy. Lồng ngực rắn chắc và ấm áp của anh ấy đem lại cho tôi cảm giác yên tâm, những khó chịu trong lòng cũng dần phai đi.

Tôi nói cám ơn với Khưu Thiên Trường. Khi tôi đang muốn xoay người đổi một tư thế dễ chịu hơn thì bỗng cơ thể tôi trở nên cứng đờ. Cái người này không mặc quần áo nằm xuống bên cạnh tôi, quá đáng hơn là anh ấy còn dám kéo tay tôi xuống đặt vào giữa hai chân của anh ấy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv