Đường Vân, Em Là Của Tôi

Chương 10: Gừng càng già càng cay



Nhưng Khưu Thiên Trường lại rất bình tĩnh, không hề ngẩng lên, anh ấy chỉ ngồi đó gắp một đũa thịt cá cho vào miệng, xong rồi mới thong thả ung dung nói: "Tôi đến lấy văn kiện giúp anh hai, vừa lúc thấy chị dâu đang nấu cơm nên tiện thể ăn ké một bữa".

Sau đó anh ấy vừa cười vừa nói đùa một câu: "Làm sao vậy, quy định của nhà họ Tiêu là không cho người ngoài đến ăn ké một bữa sao?"

Rõ ràng bà ta bị lời của anh ấy làm cho có chút nghẹn họng, thở phì phò quay đầu nói với tôi: “Nấu cá làm cái gì? Vừa tanh vừa nhiều xương, lỡ Lạc Thiên mắc xương cá thì làm sao?"

Đúng đúng đúng, anh ta sẽ bị bại não, bày đặt không ăn thịt bò mà đi ăn xương cá.

Đúng là tức mà, đây còn không phải là cố ý bắt bẻ sao?

Nhưng tôi tỏ ra khúm núm nghe lời thì rõ ràng cũng không khiến bà ta hài lòng, bà ta tiếp tục trò chơi bắt lỗi của

mình: "Cô xem cái món đơn giản như vậy mà cô làm thật khó coi lại còn nhiều dầu nữa, làm sao Lạc Thiên ăn được? Cô muốn để Lạc Thiên chịu đói đúng không?"

Nghe bà ta răn dạy như vậy, tôi cảm thấy rất tức giận, trên đời này sao lại có một người phụ nữ ác độc như vậy? Nhưng mà món đơn giản kia là ai làm chứ?

Tôi nhìn Khưu Thiên Trường, anh ấy còn nghịch ngợm nháy mắt với tôi, khó trách món ăn đó xấu như vậy, anh ấy không giấu mấy cái xương cá dưới cơm đã xem như nhân từ rồi.

"Nhìn cái gì? Đang hỏi cô đó?" Mẹ chồng diễn kịch một mình, có vẻ cũng cảm thấy có chút tức giận.

Đều là do tôi sai cả, tôi nên phối hợp diễn với bà ta mà không nên làm lơ bà ta như vậy.

"Con đi làm lại đây. Tôi bưng hộp cơm trên bàn đi, định mượn cớ này mà trốn đi nơi khác, biết rõ người tới không có ý tốt, tôi cũng nên tránh đi mới được.

Nhưng bà ta lại không cho tôi tránh, muốn ép tôi cãi nhau với bà ta: "Đi đâu chứ, tôi còn chưa nói xong mà, mới nói cô có hai câu thì cô đã không vui đúng không? Bây giờ cô còn đang chán ghét tôi làm phiền có đúng không?"

Tôi nhịn, nếu không sẽ cãi nhau không nhỏ đầu: "Mẹ à, con nào dám đâu" .

Bà ta chỉ cười lạnh lùng nói: "Cô không dám sao? Trên đời này còn chuyện gì mà cô không dám làm chứ? Nếu không phải tôi là mẹ chồng cô thì cô cũng dám đánh tôi luôn rồi đúng không?"

Gừng càng già càng cay. Bà ta còn đang muốn mắng, thì Khưu Thiên Trường đập mạnh đôi đũa xuống bàn phát ra một tiếng Trầm", khiến hai người chúng tôi giật mình kinh ngạc nhìn anh ấy.

Anh ấy ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngoan ngoãn nói: "Cá này nấu rất ngon, chị dâu làm cách nào mà còn ngon hơn nhiều so với người giúp việc trong nhà tôi"

Dừng một chút, anh ấy lại nói tiếp: "Tên nhóc Lạc Thiên này đúng là có phúc mà, cưới được một người phụ nữ hiền lương thực đức như vậy, không biết khi nào tôi mới được như vậy đây".

Mẹ chồng bên cạnh nghe vậy thì hơi ngây người một chút, sắc mặt bà ta không tốt lắm, cũng không tiếp tục lải

nhải nữa mà quay người bước lên lầu đi kiểm tra các phòng.

Lúc tôi đi theo sau bà ta lên lầu, thì lén liếc mắt nhìn anh ấy, lại thấy anh ấy đang nhướng mày nhìn tôi, còn tạo khẩu hình miệng nói: "Không cần cảm ơn, bồi thường bằng thịt là được"

Khoảnh khắc đó mặt tôi ửng đỏ lên, anh ấy thật là... Quá biết chọc ghẹo người khác mà.

Đương nhiên việc kiểm tra phòng cũng khiến bà ta không hài lòng, nhưng có Khưu Thiên Trường ở đây nên bà ta cũng không nói cái gì nữa, chỉ ngồi trên sô pha chờ Khưu Thiên Trường rời đi, cảm giác bà ta đang chuẩn bị một kế hoạch lớn nào đó.

Khưu Thiên Trường ngồi một hồi lâu, sau đó hình như anh ấy thực sự có việc gấp nên anh ấy ngồi không yên còn trộm hỏi tôi: "Hay là tìm một lý do cùng đi đi?"

Tôi suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu. Nếu đi rồi thì sau này vẫn phải cãi nhau.

Anh ấy không nói gì nữa, chỉ nói tôi có việc gì thì gọi điện thoại cho anh ấy.

Quả nhiên, Khưu Thiên Trường vừa đi, mặt bà ta lập tức trầm xuống: "Ồ, đủ lông đủ cánh rồi, bây giờ còn có người nói chuyện giúp nữa chứ!

Tôi cười đầy chế giễu, cái này không phải là do bà dạy tôi sao?

"Làm sao vậy, sao không nói gì đi chứ?" Bà ta liếc mắt nhìn tôi, bực tức nói: "Người ta cũng đi rồi, cô còn giả vờ vô tội cho ai xem? Đừng cho là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, trước mặt người khác thì làm bộ nhẫn nhục chịu đựng, còn không phải là cố ý cho người ta nghĩ rằng người mẹ chồng như tôi khắc nghiệt với cô sao?"

Sức tưởng tượng của bà ta thật khiến tôi nể phục.

Biết rõ có giải thích cũng vô dụng, nên tôi cũng không nói chen vào.

Bà ta thấy tôi như vậy, lại cảm giác như đang đánh vào bông mềm vậy, bà ta không hả giận: "Thất thần ở đó làm gì? Còn không mau đi mang đồ ăn ra đây, mẹ chồng của cô đến tư cách uống một ly nước cũng không có sao?"

Cái này, tôi... Không phải là không có cơ hội để làm sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv