Trên biển tòa nhà dùng thể chữ rồng bay phượng múa mạ vàng, khắc ba chữ 'Hàn vương phủ'.
Tịch Tích Chi chớp chớp đôi mắt trong veo như nước, Hàn vương? Cũng đúng, trong tên An Hoằng Hàn cũng mang theo một chữ 'Hàn'. Nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng nhắc tới mình đã từng được phong vương.
"Chuyện này có gì kỳ lạ? Hễ là hoàng tử có chút năng lực thì ai cũng sẽ có thân phận vương gia sau khi trưởng thành, sau đó có tòa nhà ngoài cung?" Cảm thấy vẻ mặt Tịch Tích Chi quá mực ngạc nhiên, An Hoằng Hàn kéo tay nàng, bước về phía trước hai bước, ý bảo Lâm Ân nhanh gõ cửa, đừng làm chậm trễ thời gian.
Có lẽ Lâm Ân lâu chưa tới nơi này, nhìn cánh cửa tòa nhà đóng chặt, chỉ sợ bên trong không có ai trả lời. Có điều thấy bệ hạ như biết rõ tình trạng chỗ này, chỉ có thể nhắm mắt gõ cửa.
Cạch cạch cạch, tiếng động vang lên.
Tịch Tích Chi đứng sóng vai với An Hoằng Hàn, nhìn đại môn chằm chằm.
Hồi lâu sau, đại môn kẽo kẹt một tiếng, mở ra từ bên trong.
Người ra mở cửa là một ông cụ ăn mặc mộc mạc, tuổi chừng năm mươi, khóe mắt đầy nếp nhăn. Có lẽ là đã già nên mắt không dùng được. Ông cụ dụi dụi mắt, nói: "Gõ cửa làm gì? Chủ nhận không có nhà."
Hễ là người thông minh đều biết chủ nhân Hàn vương phủ là vua một nước.
Cho nên đừng thấy ông cụ này ăn mặc mộc mạc, ở chỗ này không ai dám cho ông nhìn sắc mặt.
Sau khi An Hoằng Hàn chuyển vào hoàng cung, tòa nhà này liền bỏ không, chỉ để lại vài người hầu trông chừng.
"Chu quản gia." Giọng nói không cao thấp truyền tới từ đàng xa.
Cho dù rất nhiều năm không nghe thấy giọng nói này nhưng ông cụ nhận ra ngay lập tức, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, khom lưng định hành lễ.
"Khấu kiến bệ..."
"Ở bên ngoài không cần đa lễ. Còn không nhanh mở cửa ra cho chúng ta đi vào?" An Hoằng Hàn không nhiều lời với ông, bước vài bước vào trong nhà.
Tịch Tích Chi theo sát phía sau, lấy tốc độ chạy bộ mà đuổi theo bước chân An Hoằng Hàn.
Đại môn lại khép lại, Chu quản gia thấy bốn bề vắng lặng, cuối cùng lấy dũng khí hỏi: "Khấu kiến bệ hạ. Không biết người về phủ vì chuyện gì?"
Chu quản gia trông nom ở chỗ này rất nhiều năm, vốn tưởng rằng lúc còn sống cũng không thể nhìn thấy bệ hạ lần nữa. Không ngờ hôm nay bệ hạ lại đột nhiên đến thăm.
"Sao? Chẳng lẽ Chu quản gia không hoan nghênh trẫm? Tòa nhà này thuộc sở hữu của trẫm, có chỗ nào không thích hợp à?" An Hoằng Hàn đi vào đại sảnh. Hắn vô cùng quen thuộc với cách bài trí trong này. Tuy đã cách nhiều năm nhưng ký ức vẫn hiện rõ.
Tịch Tích Chi có vẻ khá tò mò, kể từ khi vào cửa vẫn nhìn đông nhìn tây. Tuy tòa nhà này ít khi có khách nhưng lại quét dọn vô cùng sach sẽ, bụi hoa bên cạnh con đường nhỏ cũng được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề.
"Không...Nô tài không có ý này." Chu quản gia sợ An Hoằng Hàn tức giận, sợ tới mức hai đầu gối quỳ xuống lập tức.
Tuy rất nhiều năm không phục vụ An Hoằng Hàn nhưng tính cách hắn ra sao, Chu quản gia vẫn hiểu vô cùng rõ. Không chọc tới hắn thì hắn sẽ không can thiệp vào chuyện gì. Nhưng một khi chọc giận hắn thì đó chính là không thể không chết.
Trước kia hễ là người hầu nô tài nha hoàn vào Hàn vương phủ, ai cũng phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày.
"Không phải thì tốt."
An Hoằng Hàn lạnh mắt nhìn ông, hỏi tiếp: “Người kia có còn ở đó không?”
Người kia khiến Tịch Tích Chi sinh ra nghi ngờ.
Vì sao một người thu yêu hàng ma lại ở đây? Chẳng lẽ còn có nội tình gì?
Đang lúc nàng nghĩ lung tung thì bị người bên cạnh vỗ một cái lên vai.
“Nghĩ cái gì vậy? Tới lúc nàng nên biết thì sẽ biết thôi. Bây giờ đi theo trẫm.” Ôm vai tiểu hài tử, An Hoằng Hàn ra hiệu Chu quản gia dẫn đường.
Chu quản gia không kiềm được mà nhìn Tịch Tích Chi thêm vài lần. Lần đầu tiên thấy có người có thể tới gần bệ hạ như vậy, hơn nữa còn ở khoảng cách gần như thế. Nhìn hành động giữa hai người là biết không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhớ tới vị Tịch cô nương trong lời đồn gần đây, Chu quản gia đoán được tám chín phần mười.
Thảo nào bệ hạ thích hài tử này như vậy. Nhìn lông mày đôi mắt, chỗ nào không khiến người ta yêu mến?
Đi qua con đường tối vắng vẻ, đoàn người An Hoằng Hàn dừng trước một gian nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ đã có từ rất nhiều năm, gỗ xung quanh đã ngả màu vàng úa, cùng với rừng cây um tùm xung quanh cũng vô cùng hài hòa tốt đẹp.
Tịch Tích Chi cố gắng ngóng vào nhà gỗ, lòng nghĩ tới vị thế ngoại cao nhân theo lời An Hoằng Hàn. Vừa tới gần nơi này nàng đã cảm giác được một luồng linh khí dồi dào. Rất hiển nhiên có người bố trí trận pháp ở đây, tụ tập tất cả linh khí xung quanh lại một chỗ.
Chỉ riêng bản lĩnh này người trong nhà gỗ đã đủ để người khác nhìn bằng ánh mắt khác.
Nhớ năm đó, lúc Tịch Tích Chi vẫn còn trong núi sâu, sư phụ nàng cũng dùng chiêu này để thay đổi bố cục phong thủy ở chỗ ở khiến khá nhiều yêu tinh muốn tu luyện không ngừng luồn vào chỗ bọn họ. Nhưng không ai có thể thành công. Bởi vì sư phụ nàng không chỉ có bố trí trận pháp mà còn bố trí một mê trận khiến những yêu quái còn chưa tới gần đã chóng mặt mà chuyển hướng.
“Chẳng lẽ trẫm tới đây cũng không đủ tư cách để Phùng chân nhân ra ngoài đón giá à?” An Hoằng Hàn yên lặng bình tĩnh đứng trước nhà gỗ, vừa lên lời là những lời lạnh lẽo thấu xương.
Tịch Tích Chi nghe thấy giọng điệu này thì cảm thấy là lạ. Nếu An Hoằng Hàn muống hàng phụ hồ yêu thì chắc chắn sẽ nhờ vị Phùng chân nhân này giúp. Nhưng thái độ của hắn với Phùng chân nhân cũng không được coi là tốt.
Ngày nào Chu quản gia cũng đều vâng lệnh An Hoằng Hàn phân phó, cho người đưa thức ăn tới phòng này. Nhưng đến bây giờ cũng không từng nhìn thấy người bên trong ra ngoài. Mỗi lần lúc ông đưa thức ăn, tới trước cửa đều là kêu một tiếng. Sau đó đặt thức ăn xuống rồi rời đi.
Có một lần ông tò mò nên để thức ăn xuống, cố ý nấp sau cây đại thụ cách đó không xa, muốn thấy người trong nhà gỗ rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nhưng đợi lâu mà người bên trong như biết sự tồn tại của ông, cố ý không xuất hiện.
Sau đó Chu quản gia từng dò xét nhiều lần nhưng lần nào cũng kết thúc thất bại. Nếu không phải mỗi lần lúc tới thu bát đũa, thấy thức ăn bên trong đã hết, ông tuyệt đối không tin trong này có người ở.
“Phùng chân nhân còn làm bộ với trẫm? Chẳng lẽ là muốn cho trẫm chờ ngươi ba năm ngày mới ra ngoài tiếp giá?” An Hoằng Hàn nói chuyện đối lập khắp nơi.
Ít nhiều gì Tịch Tích Chi cũng biết tính tình của An Hoằng Hàn, rất ít nhìn thấy hắn có lúc bất đắc dĩ. Bất kể hắn nói những câu mang tính kích thích bao nhiêu, người trong nhà gỗ vẫn không hề động đậy. Xung quanh yên tĩnh như không có bất cứ thứ gì tồn tại.
“Sao không xông vào?” Với năng lực và thủ đoạn của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi tỏ vẻ không hiểu.
Giọng nói trong trẻo này như tiếng hoàng oanh ca hót. Giọng Tịch Tích Chi mang theo sự ngây thơ của trẻ con, tràn đầy hồn nhiên và trong sáng.
Chu quản gia cảm thán không ngừng, không chỉ bộ dạng đẹp mà ngay cả giọng nói cũng vô cùng bắt lòng người làm tù binh.
An Hoằng Hàn nhíu mày, dường như vô cùng không muốn trả lời vấn đề này, đưa tay chỉ về phía nhà gỗ, “Nàng nhìn kỹ đi, có lẽ nàng mới có thể nhìn ra được đầu mối.”
Nàng nhìn theo hướng tay hắn về phía cánh cửa nhà gỗ. Một tầng ánh sáng yếu ớt mắt thường không thể nhìn thấy được bao quanh nhà gỗ, nếu không nhìn kỹ rất dễ bị người ta coi thường. Nàng thầm than, đây rõ ràng là kết giới! Người bên trong này nhất định không đơn giản.
“Đây chính là nguyên nhân.” Trừ phi người bên trong tự nguyện ra ngoài, nếu không dù là chủ nhân một nước như An Hoằng Hàn cũng không có cách nào.
Tịch Tích Chi rất rõ ràng đạo hạnh của mình chắc chắn không bằng người bên trong. Muốn phá kết giới để xông vào có lẽ vẫn không thể.
Chẳng lẽ hôm nay đi không công một chuyến?
“Phùng chân nhân, hôm nay yêu ma lộng quyền, cũng là lúc để ngươi phát huy sở trường. Chẳng phải các ngươi luôn lo nghĩ cho người phàm sao? Chẳng lẽ cứ mặc cho yêu ma làm hại người phàm?”
An Hoằng Hàn nói lời khiêu khích rất có lỹ, chỉ cần là người có chút lương tâm chắc chắn bằng lòng giúp một tay.
Sau đó từng giây từng phút trôi qua, bên trong nhà vẫn không có động tĩnh gì.
Tịch Tích Chi vừa hóa hình không lâu nên phần lớn linh lực đều dùng để duy trì hình người. Linh lực để nàng có thể sử dụng trong cơ thể vô cùng ít. Nhưng vì An Hoằng Hàn, nàng vẫn ra một quyết định. Tuy hơi liều lĩnh nhưng dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết.
Một luồng linh lực vây quanh đầu ngón tay nàng, ánh sáng màu bạc mang hình một con gió lốc nho nhỏ. Bàn tay nhỏ của nàng vừa nhấc liền ném linh lực tới cửa gỗ. Nhìn như lộn xộn nhưng thực ra nàng nhìn ra kết giới không thể nào không có chỗ hở, tìm đúng khe hở này mới ném linh lực ra.
Tựa như cục đá rơi vào nước, tầng ánh sang hơi yếu bảo vệ kia như gợn sóng, rung lên không ngừng.
Bỗng, một kinh lực mạnh mẽ ập về phía Tịch Tích Chi. Nàng thầm than hỏng bét, vừa rồi chắc là đã bắn sai chỗ, nếu không sao kết giới có thể vô duyên vô cớ phát động công kích với nàng?
Sợ liên lụy với An Hoằng Hàn, nàng đẩy hắn ra, tránh sang bên cạnh.
Đúng lúc này, một giọng nói già nua truyền ra từ trong nhà gỗ, “Không có chút đạo hạnh mà dám xông vào chỗ này của ta, cẩn thận chết như thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.”
Làm ra vẻ lại mang theo chút nghiêm túc.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tịch Tích Chi về giọng nói này.
Nàng vận tất cả linh lực tạo thành một vòng bảo vệ, vây xung quanh mình thật chặt, mong có thể ngăn trở sức mạnh bắn ngược lại của kết giới.
Hành động này khiến người ở đây đều cảm thấy vô cùng giật mình.
Cái gọi là linh lực, An Hoằng Hàn là người phàm nên đương nhiên không cảm nhận được. Nhưng bọn hắn lại có thể cảm giác được một luồng gió rất mạnh...
An Hoằng Hàn phản ứng nhanh nhất, gần như là khoảnh khắc Tịch Tích Chi đẩy hắn ra đã hiều chuyện gì xảy ra. Hắn lãnh khốc quát: “Mấy năm không gặp, tính tình Phùng chân nhân ngày càng nóng nảy! Ngay cả người của trẫm cũng dám đả thương.”
Bên trong nhà gỗ phát ra tiếng cười ha ha, hình như cảm thấy vô cùng hứng thú với những lời này của An Hoằng Hàn.
“Vốn tưởng rằng ngươi là minh quân, không ngờ cũng là đồ ngu ngốc vô năng! Ngươi xác định thứ bên cạnh ngươi... Có phải...?” Người không?
Không đợi Phùng chân nhân nói xong, An Hoằng Hàn giơ tay bổ về phía cây bên cạnh. Răng rắc, cành cây to bằng cánh tay gãy ngay lập tức.
“Trẫm biết hay không không cần ngươi quan tâm.”