Dương Thư Mị Ảnh

Chương 45



“Ào” Bị nước lạnh dội xuống đầu, Sở Phi Dương mơ mơ màng màng cảm thấy mình đang chịu đựng cơn khổ sở như bị chết chìm trong nước, rồi sau đó một cơn đau đớn xông tới khiến ý thức hắn khôi phục trở lại. Hắn miễn cưỡng mở mắt, đầu hắn đau đến choáng váng.

“Tỉnh rồi à?” Bên tai hắn vang lên một âm thanh không kiên nhẫn. Sở Phi Dương cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cùng gương mặt chán ghét của y đang nhìn mình.

“Ngươi cười cái gì? Trông thật ngu ngốc.” Quân Thư Ảnh ngồi xổm bên người Sở Phi Dương, nói: “Ngươi không ngủ mấy ngày rồi? Ta không có cách nào để mang ngươi vào thành cả. Trời cũng sắp tối rồi, cửa thành sẽ sớm đóng lại.”

Sở Phi Dương gian nan ngồi lên, cơn đau đầu lại trỗi lên, y than nhẹ một tiếng: “Lâu rồi ta chưa chợp mắt, ngươi không thể nhân từ chút sao?”

Quân Thư Ảnh cười nhạo: “Người vừa mới giết sạch bọn thổ phỉ, chẳng lẽ lúc này lại chết vì thiếu ngủ.” Quân Thư Ảnh cầm túi nước ném vào người Sở Phi Dương, đứng dậy tới dắt ngựa.

Sở Phi Dương khẽ lắc đầu, hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Dưới chân núi.” Quân Thư Ảnh dắt con ngựa vừa uống nước bên dòng sông lại. “Sở Phi Dương, lần này ta cứu mạng ngươi, coi như ngươi nợ ta một chuyện. Ta có việc muốn nhờ ngươi làm…” Y nhìn lại, Sở Phi Dương đã ngủ say như chết.

Quân Thư Ảnh buông ngựa, đá đá Sở Phi Dương nhưng hắn vẫn không có chút phản ứng. Sở Phi Dương chỉ khẽ nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt, phía dưới hai mắt là quầng đen. Quân Thư Ảnh thở dài, kéo vạt áo Sở Phi Dương, đưa hắn dựa vào một gốc cây.

Sở Phi Dương bị mùi thịt nướng đánh thức. Hắn mở đôi mắt cay xè, cảm thấy dường như cách đó không xa có một đống lửa. Đêm mùa hạ không khí mát lạnh nên dù đống lửa ở gần bên cạnh, hắn cũng không thấy quá nóng bức.

Đống lửa thỉnh thoảng vang lên tiếng lách tách, còn có tiếng y phục sột soạt khẽ động. Sở Phi Dương ngồi dậy, liền nghe được âm thanh hờn giận của Quân Thư Ảnh. “Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh rồi? Nhờ phúc của ngươi mà chúng ta phải qua đêm bên ngoài. Trời thì lạnh mà khắp nơi toàn là muỗi.”

Sở Phi Dương đứng dậy co duỗi thân thể, cười nói: “Ngươi không có nội lực nên tất nhiên sẽ cảm thấy khổ sở.”

Nói xong nhưng không nghe được lời nói chua ngoa đáp lại, Sở Phi Dương nghiêng đầu sang bên – hành động này đã thành thói quen từ khi hắn bị mù – bỗng nhiên hắn cảm thấy một trận kình phong thổi tới, Sở Phi Dương nghiêng người tránh đi nhưng vẫn bị Quân Thư Ảnh mạnh mẽ ấn người vào thân cây.

“Cho dù không có nội lực, ta vẫn có thể giết ngươi dễ như trở bàn tay!” Giọng nói Quân Thư Ảnh bao hàm uất hận. Sở Phi Dương biết y tức giận đến nơi rồi, liền giơ hai tay lên cầu hòa: “Thực xin lỗi, ta không cố ý nói vậy.”

Quân Thư Ảnh buông tay, trở về bên cạnh đống lửa, cầm lấy hai con chim vừa nướng, ném một con cho Sở Phi Dương. Sở Phi Dương hơi kinh ngạc tiếp lấy, ngửi ngửi, khen: “Mùi vị không tệ.” Quân Thư Ảnh hừ lạnh, không thèm để ý tới.Nửa đêm Sở Phi Dương chợt bừng tỉnh, quần áo bị sương bám ướt sũng dính bết vào người thật khổ sở.

Hắn nghe từ phía Quân Thư Ảnh truyền đến tiếng thở dốc hỗn loạn, thanh âm thống khổ giống như y đang bị tra tấn cùng cực.

“Quân Thư Ảnh?!” Sở Phi Dương gọi, lần theo âm thanh mà đến bên người Quân Thư Ảnh, ngồi xổm xuống chạm vào bả vai y, nhưng lại bị y vùng vẫy giằng ra. Sở Phi Dương buông tay, nhíu mày hỏi: “Ngươi xảy ra chuyện gì? Hay lại đùa giỡn gì nữa.”

Không nghe tiếng trả lời. Hắn chỉ có thể nghe tiếng Quân Thư Ảnh lăn lộn trên mặt đất, tiếng thở dốc nặng nề mang theo sự đau đớn. Sở Phi Dương lại nắm chặt tay Quân Thư Ảnh, mặc kệ y giãy giụa ra sao, quát hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? “

Quân Thư Ảnh giãy không ra, liền vươn tay bám vào cánh tay Sở Phi Dương, cố nói: “Quân Thư Ảnh ta cả đời này chưa từng thất thố trước mặt người khác như thế này.”

Sở Phi Dương hơi sửng sốt, cười nói: “Ta biết.” Hắn im lặng một lúc rồi cẩn thận hỏi: “Có phải bụng của ngươi…”

“Ta nghĩ chất độc phát tác rồi.” Quân Thư Ảnh cắt ngang lời hắn.

“Độc phát?” Sở Phi Dương ngạc nhiên. Quân Thư Ảnh nén cơn đau, giọng nói đứt quãng kể lại giao dịch của mình với Thanh Lang cho hắn nghe, sau khi nói xong thì mồ hôi đầm đìa, thần trí đã không còn tỉnh táo nữa.

Sở Phi Dương cầm tay Quân Thư Ảnh, xem chừng trong người y không còn tí nội lực nào, liền truyền nội lực vào người y. Nhưng xem ra cũng không giúp y cảm thấy dễ chịu hơn.

“Vì vậy ngươi nhiều lần lẻn vào Mai gia chỉ vì viên Phẫn Tình châu kia?” Sở Phi Dương trầm thanh nói. “Tại sao ngươi không nói với ta sớm hơn.”

Quân Thư Ảnh đau đến nỗi muốn lăn lộn khắp nơi, lại bị Sở Phi Dương kèm chặt không thể động đậy. Y nghe vậy liền nhướng mắt, hơi thở mong manh, nói: “Lúc trước ngươi còn muốn giết ta, ta… ta điên rồi… mới có thể đem loại sự tình này nói cho ngươi biết. Hiện ngươi đang nợ ta một mạng, nên trả lại cho ta…”

Sở Phi Dương không muốn cùng y tranh luận về chuyện ai nợ ai, chỉ đưa tay vào ngực lấy ra một hạt châu trong suốt lấp lánh sắc màu, nói: “Khi Mai cô nương tặng cho ta dường như có nói qua đây là Phẫn Tình châu.”

Quân Thư Ảnh mở to mắt nhìn hạt châu trong tay Sở Phi Dương, hồi tưởng lại những khổ sở những ngày qua, cảm thấy những chuyện mình đã làm dường như chỉ là trò cười, sự phẫn hận ủy khuất bất chợt bùng phát. Những ngón tay bám trên cánh tay Sở Phi Dương tăng thêm lực đạo, y nghiến răng nghiến lợi, yếu ớt nói: “Ta… hao tổn bao tâm cơ… không ngờ là do các ngươi… cẩu nam nữ… liếc mắt đưa tình… dùng làm vật đính ước… các ngươi…” Thanh âm Quân Thư Ảnh dần suy yếu, cuối cùng y không thể thốt nên lời, bàn tay nắm chặt Sở Phi Dương cũng vô lực trượt xuống.

Sở Phi Dương căng thẳng, ôm chặt cơ thể lạnh lẽo kia hơn, run giọng kêu lên: “Quân Thư Ảnh?!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv