Tô Kiên đặt Thanh Long xuống đất, toả ra thanh quang tràn về phía đám quỷ, lúc này long ngâm phát ra. Lục quang đánh đám quỷ văng xịt khói, Tô Kiên nhìn thấy có thể thở phào. Dù cấp độ này chưa tạo long ảnh được, ít ra có thể đánh ma da.
Đám Nịch Quỷ không biết chọn hướng nào, cuối cùng nhìn về vị tu sĩ. Ngoại trừ mất một con mắt thì tướng mạo rất hiền từ, đám quỷ men theo dòng nước trườn lên, nhất định phải kéo xuống sông.
Tiêu Sái kéo ra trong túi vải Hàng Ma xử. Nó được làm như cây đoản côn màu đen, có tay cầm như đao kiếm, phía trên khắc nổi đám mây uốn lượn. Hàng Ma xử đại diện cho hộ pháp, cho sự bảo vệ công lý. Hộ pháp Vi Đà trong Phật giáo cũng sử dụng thứ này.
Gương mặt Tiêu Sái không biến sắc, Hàng Ma xử trong tay vung một cái. Nịch Quỷ vừa đứng lên chưa kịp nhận dạng, toàn thân nổ ra bãi máu, trực tiếp hồn xiêu phách tán.
Tiêu Sái đặt bàn tay dọc ngực, khẽ than. "Thiện tai thiện tai!"
Mà đám quỷ phía sau cũng không ngốc, vội tuột xuống sông.
Hai bên, những Nịch Quỷ xót lại bắt vào thành cầu. Lúc này cái cầu khẽ rung rinh. Mọi người phía trên đều suýt bị nhào đến trước.
Đám quỷ đang tính phá cầu sao. Nếu như vậy ngày mai sẽ có bài báo đăng lên, một đám thanh niên đi ngang cây cầu sắp mục, kết quả sập cầu chết hết. Đúng là ngớ ngẩng.
Chính Trực dùng Xích Thiệt đập vào thành cầu, trúng một cái bàn tay quỷ khiến nó buông ra.
Bảo Châu một bên cũng cầm phất trần đánh tới tấp, đám Nịch Quỷ rên la, đều sợ hãi lùi về sau.
Tất cả mấy con quỷ này không dám phá nữa, dần chìm xuống nước mất dạng.
Chính Trực đứng trên cầu nhìn, đương nhiên không có nhảy xuống truy sát. Dưới nước là địa bàn của Nịch Quỷ, hơn nữa còn là một đám lệ quỷ.
Nghĩ đến lệ quỷ, hắn cảm thấy rất lạ, nói. "Đều là lệ quỷ làm sao yếu như vậy? Âm sào lệ quỷ vốn rất bá đạo mà?"
Cả đám tụ lại, không có ai bị thương, An Thủy bỏ kính Bát Chỉ vào túi, Miêu Yêu cũng tuột xuống nhìn Tô Kiên e thẹn.
Tiêu Sái nhìn về phía trước nói. "Có lẽ bị yêu vật hút một mớ quỷ khí, thế nên lệ quỷ mới yếu như vậy!"
An Thủy nghe có lý, gật gù nói. "Như vậy cái bọn này là được tha cho sống, dùng để hãm hại người gần đây, sau đó yêu vật thông qua bọn chúng tu luyện."
"Đúng đó! Như gã quỷ câu cá có thể là quỷ đầu của đám này, nhưng vẫn dưới yêu!" Bảo Châu thu lại phất trần nói.
Chính Trực còn điều khúc mắc. "Yêu thì sao hút quỷ khí chứ?"
Không ai lên tiếng, Tiêu Sái nói. "Chưa làm chứ không phải không làm! Bần tăng hỏi đại sư, bình thường không ăn thịt heo chỉ ăn thịt bò, đến lúc hết tiền đại sư còn cách mua thịt heo, vậy thí chủ có ăn không?"
Chính Trực đưa ngón cái. "Bần tăng, à không trưởng lão rất bá đạo!"
[Nịch Quỷ: Ma da hay quỷ nước cũng là nó. Người bị tai nạn chết dưới sông, linh hồn mang chấp niệm không thể rời bỏ.
Khả năng: Kéo chân người thế mạng.]
Đánh xong trận này cũng xụp xệ tối. Chính Trực phà ngụm khói, nghiền tàn thuốc dưới chân. Chia cho Tô Kiên một điếu, cùng nhau thư giãn ngắm lục bình trôi.
Mọi người cùng nhau phân phát thức ăn trên cầu, vừa ăn vừa dưỡng sức. Miêu Yêu ăn một con cá chưa đã, chạy đến Chính Trực, thấy hắn liếc một cái, nó chạy qua Tô Kiên.
"Mày nhảy lên nhảy xuống cũng đòi ăn?" Tô Kiên vẫn cay cú vụ nó đeo vào lưng, đương nhiên không cho.
Miêu Yêu chạy qua An Thủy, kết quả nhận được cái xương cá. Nó ngẹo đầu nhìn, tất nhiên không dám mắng. Nó có liêm sỉ của một con mèo, chạy qua Bảo Châu. Cuối cùng Bảo Châu cho nó, được ăn thêm một quận ngon lành.
Lúc này có thể nhìn gần hơn khu miếu, nhìn sơ có lẽ là năm cái. "Dựng miếu thế này biết có phải tiên yêu không? Nếu năm con tiên yêu..."
Hắn nhìn lại quân số, vừa đủ năm người. Nói không khoác lác, năm người họ không thể đánh ăn năm tiên yêu.
Tô Kiên lấy khăn giấy quẹt mỏ, nói. "Không cần lo, dân số vùng này trước đây rất thưa thớt! Cho dù bọn này làm mưa làm gió một thời gian... Em có biết thời gian hình thành miếu và lúc người dân di cư?"
Chính Trực lục điện thoại xem thông tin. "Một năm!"
"Cần ba nghìn hương hoả lên tiên yêu, một năm có thể đạt số lượng này, nhưng đã chia ra năm phần! Anh nghĩ chỉ là yêu linh thôi!"
Cũng mong là như vậy, tiên yêu xuất hiện, người ngẽo trước là Tô Kiên.
"Chưa chắc nha!" Bảo Châu hút hộp sữa cam. "Anh Sái nói yêu có thể hút quỷ khí tu luyện!"
Miêu Yêu ngồi bệt, lấy xương mèo xỉa răng. "Tu luyện như vậy rất lâu, một năm không thể đạt số lượng ba nghìn tinh phách, nhân năm là mười hai nghìn tinh phách!"
An Thủy kéo tai nó. "Mười lăm nghìn!"
"Meo, đúng đúng mười lăm! Mà thông qua quỷ khí thì trừ đi phân nửa, còn..." Miêu Yêu giật giật cái tai, nhìn qua Chính Trực cầu cứu.
"Bảy nghìn năm trăm." Chính Trực nhàn nhạt nói.
"Đúng đúng! Luyện tinh phách phải hứng chịu lôi kiếp, năm con yêu hút trực tiếp Ngũ Oanh lôi kiếp, bảy nghìn tinh phách đỡ không nổi, hồn xiêu phách tán ngay!"
"Con mèo nhìn vô dụng chứ nói đạo lý ghê!" Tô Kiên cười chọc quê nó.
Dù sao nó cũng là yêu, con đường tu luyện như thế nào nó phải hiểu.
Nghỉ ngơi một lát, tất cả ngồi dậy lên đường. Tô Kiên đem ra một đống tiền giấy đốt trên cầu. Nếu lần này thành công, đám Nịch Quỷ được giải thoát, xuống Địa Phủ có tiền xài với người ta.
Năm người một mèo đi qua cây cầu, thoát khỏi trận yêu khí phô trương, đến gần khu miếu. Chính Trực bật đèn pin lên dẫn đường, An Thủy thắp đèn Hoả Long soi sáng.
Qua cánh cổng là đến mặt sân, chính giữa là năm cái miếu dựng nên, kết cấu giống nhau. Năm ngôi miếu này có thế xây rất lạ. Ba ngôi miếu thấp bên dưới, hai ngôi miếu phía sau cao hơn.
Nói đến miếu đặt xen kẽ đằng sau, hai cây cột chống mái hiên, nhưng phía dưới cây cột đâm thẳng mái nhà của miếu bên dưới. Giống như bốn cánh tay người kia chống lên ba cái đầu người này.
Miếu có yêu khí lượn lờ, chuyện này không cần nói thêm. Phía sau lưng miếu có quả đồi nhỏ.
Tô Kiên xoa cằm nhìn đăm chiêu, hô. "Luyện ngũ yêu!"
Bảo Châu nhìn sang nói. "Em đã nghe về ngũ quỷ, còn có ngũ yêu sao?"
Tô Kiên giải thích. "Luyện ngũ yêu chính là dùng yêu khí thượng hạ bổ trợ cho nhau. Điểm quan trọng nhất là phần dưới mặt đất, phải có lượng dương khí cường đại chống đỡ, nếu không năm tầng yêu khí phía trên rất nặng, sẽ sập xuống.
Thế Toạ Hổ dựa núi nhìn sông, cái này gọi là Ngũ Hổ Toạ Mộ!"
Chính Trực vỗ tay một cái. "Đúng rồi, nhất định bên dưới là người đó!"
Cả bọn cùng nghĩ đến người Chính Trực nói, là pháp sư đã phong ấn thi địa. Nghĩ đến việc ngồi lên mộ người khác tu luyện, đúng là đáng ghét.
Tô Kiên cho biết thêm, bọn chúng đang luyện ngũ yêu, không thể bất chợt ra ngoài, nói chung là bế quan tu luyện.
Các cánh cửa đều đóng khép lại, chưa có động tĩnh xảy ra, mọi người tin là vậy, cùng nhau bàn bạc bày trận pháp.
Sắc trời khá tối, Chính Trực đem linh phù phóng ra Đích Ngư, toả sáng mặt sân dễ hành sự. Hôm nay thấy Đích Ngư sáng hơn bình thường, Chính Trực xoa đầu nó. Cứ như thế này mày sẽ tu luyện nhanh thôi.
Hắn cũng không rảnh tay, đi lên trước miếu, quan sát thì đúng là không ai đoái hoài. Thắp sáu ngọn nến Tống Linh giăng ngang ba cái cửa miếu.
Nến Tống Linh dù bên dưới mặt đất nhưng hoả xung thiên, cho dù yêu vật bay trên không vẫn có tác dụng.