Chính Trực vẫy tay chào Bảo Châu, ôm Miêu Yêu bước qua cánh cổng.
"Đại sư, đừng kẹp vào mông tôi mãi như thế! Anh bị cấn cấn sao?"
"Con mẹ mày có đến hai cái đuôi, muốn bị người ta đem vào phòng thí nghiệm sao?"
Miêu Yêu mở cao mắt, rớt hàm nói. "Thí nghiệm? Vậy... Tôi sẽ trở thành người mèo sao?"
"Bỏ ý tưởng đó đi! Nhìn mày từ trong làn khói bước ra phòng thí nghiệm, nếu không mặc đồ tao sẽ ói chết!"
Chính Trực bước vào trong chợt có âm thanh ngọt ngào kéo lại.
"Emmm!"
Chị Mỹ bước ra, vuốt tóc lên vành tai, nhìn xuống Miêu Yêu. "Ôi con mèo dễ thương quá, cho chị nựng một xíu!"
Chính Trực cản tay cô ta lại. "Chị Mỹ, con mèo này đang bị bệnh lỡ mồm, mới từ thú y bước ra!"
Miêu Yêu ngước lên nhìn oán độc.
"Xin lỗi chị Mỹ nha, hôm qua em bận quá, chưa có mua lẩu hải sản?"
Chị Mỹ tiếc rẻ nở nụ cười. "Không sao đâu em! Đợi chị, hôm nay có bên bưu điện gửi hàng!"
Chính Trực nhìn cô ta vào nhà, nhớ lại, ba ngày trước có nhờ bác Lâm gửi lên ít đồ dùng.
Cô rất nhanh bước ra, trong tay là một thùng giấy, giao lại cho hắn.
"Cảm ơn chị Mỹ, thôi em vào nhà trước đây!"
Chị Mỹ nói vọng theo sau lưng. "Khi nào muốn ăn hải sản cứ qua nhà chị, có rất nhiều đồ tươi sống nha!"
Chính Trực ôm thùng giấy đi vừa thở dài. Miêu Yêu nói. "Sao lại kiềm chế như vậy? Cách tu luyện của đại sư rất dễ tẩu hoả nhập ma!"
Chính Trực đã gặp qua nhiều phụ nữ, thế nhưng mười tám năm của hắn không phải vậy. Mặc dù đại pháo có hắc khí quấn cuồn cuộn, nhưng lại chưa nã được phát nào. Thầy nói nếu khai hoả sẽ chậm tiến độ tu luyện.
Hắn muốn để dành lần đầu cho cô Bảo Châu cơ.
Vào phòng, đặt thùng giấy và Miêu Yêu xuống, dùng linh phù thả ra Bách Bộ Quỷ Đồng.
"Tao giữ lời hứa với mày rồi đó! Chơi với mèo con đi!"
Theo ngón tay của Chính Trực, Bách Bộ Quỷ Đồng phấn khởi nhìn qua, thế nhưng Miêu Yêu đã nấp vào góc tường run bần bật. "Đại sư, tha cho tôi!"
Bách Bộ Quỷ Đồng bò lại, tiếp theo chỉ còn tiếng mèo kêu và cào tường.
Chính Trực khui thùng giấy, bên trong là một số nến Tống Linh, tiền đồng Cổ Phù, hai cuộn Âm Dương Tuyến. Bác Lâm đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng có.
Mà chỗ khu nhà của bác Lâm rất vắng vẻ, Chính Trực mỗi lần đi qua đều sởn gai ốc. Hắn hay đến mua một số thứ, bác Lâm bán tạp hoá đã năm mươi năm, dạo gần đây nghe nói dưỡng lão rồi.
Mỗi lần đi qua mua đồ, hắn chỉ cần gọi tên món đồ đó, sau đó bác Lâm sẽ giao qua cánh cửa sổ đóng bằng tre. Hắn chỉ thấy được cánh tay thô kệch, ngoài ra chỉ thầy của hắn hay qua đó chơi mới thấy rõ mặt.
Còn những thứ này thầy sẽ chi cho hắn, trước đến giờ đều như vậy.
Cầm chổi quét nhà, lau nhà sạch sẽ. Nhìn qua Bách Bộ Quỷ Đồng đang ngồi ngoan ngoãn, Miêu Yêu xụ mặt bên trong lòng nó.
"Nhìn tụi mày chơi vui vẻ như vậy, ở nhà đi! Tao về rồi mua đồ ăn!"
Chính Trực khoá cửa phòng, vừa đi vừa moi móc cái ví. Thầy nói lo cái ăn cái mặc, không biết có giở trò lừa gạt không.
Đi đến ngoài cổng, gọi chú Thành đến đón, chạy thẳng qua chỗ của Thanh Hà.
Chính Trực muốn tạo sự bất ngờ, vòng từ cửa sau đi vào. Hắn xách ba lô đi vòng quanh tìm mãi nhưng không thấy. Đột nhiên cửa nhà tắm mở ra, Thanh Hà trong làn da cùng những giọt nước đọng phía trên, toàn thân nóng bỏng.
Chính Trực thất kinh quay người lại, mặt đập vào vách tường, bộ não đánh ông một cái, ngã xuống đất. Mở mắt ra, hắn thấy xung quanh quay như chong chóng, nhìn trên đầu còn có ba ngôi sao.
Một tiếng thét thất thanh phát ra, mái nhà khẽ rung rinh.
"Có sao không?" Thanh Hà cầm quả trứng gà luộc, lăn lăn trên trán Chính Trực.
"Lỗi của em, xin lỗi!"
Chính Trực nghĩ kịch bản theo chiều hướng khác. Thanh Hà đang nấu đồ ăn, hắn từ đằng sau vòng đến bịt mắt hỏi biết ai không. Thanh Hà giật mình kéo tay hắn, xoay người lại, hắn mỉm cười một cái. Con mẹ nó lãng mạn như phim.
Thế nhưng hiện thực hắn lãnh một cục u trên trán, ngoài đời thật khác trong phim. Ai ngờ vào lúc cô ta vừa tắm xong.
Bù lại hắn cũng đứng đối diện, hắn cố nhớ lại, như thế này thế này, khoé mũi nhỏ giọt máu.
"Vậy em bắt đền anh!" Thanh Hà cười hì hì.
Chính Trực chợt chụp cổ tay cô ta lại, nhìn từ trên xuống dưới, toả ra một làn âm khí.
"Anh Trực... Có gì sao?"
"Chị Hà, hôm qua đến giờ chị có đi đâu không? Xung quanh người toàn là âm khí!" Chính Trực ngẩn ra. "Âm khí này nhạt thật, nếu em không để ý sẽ không thấy!"
Thanh Hà rụt tay lại hoảng sợ. "Anh nói gì mà âm khí? Trên đời này có âm khí sao? Không lẽ thằng Sơn nói anh là pháp sư cũng là thật?"
"Có dương phải có âm, chỗ nào cũng có âm khí! Quan trọng là có những nơi âm khí vượt quá so với dương khí, không tốt! Chuyện đó nói sau đi! Chị đã đi đến những chỗ nào, lúc em rời đi trong nhà có gì bất thường hay không?"
Thanh Hà cố hồi tưởng. "Em toàn ở nhà! À, sáng nay có qua khách sạn rồi về!"
"Chị có nhớ tiếp xúc bao nhiêu người?"
"Không có, qua hỏi thăm anh lễ tân rồi về!"
Chính Trực chống cằm nghĩ. Tiếp tân khách sạn một ngày gặp biết bao nhiêu người chứ. Có những chuyện nếu không thể kéo lại thì xem như không có duyên.
Hắn thò cái đầu ra hít hít. "Mùi quế?"
Thanh Hà ngượng ngùng nhưng không có ý cản lại. "Sữa tắm hương quế."
Hắn đã hiểu ra, mùi quế giúp cô tỉnh táo, không bị tà khí quấy phá, cộng thêm trận âm khí nhạt càng khẳng định là qua trung gian.
"Chị dẫn em đến đó đi, dù sao phải cứu anh lễ tân trước đã!"
"Em tin anh! Nhưng anh nói sợ người ta không tin đâu?"
Chính Trực chở Thanh Hà bằng xe máy của cô, theo hướng dẫn đến khách sạn. Cả hai bước vào trong.
"Chào chị Hà! Chào anh!" Anh chàng tiếp tân cúi chào.
"Chào anh, em đến xem một lát!" Thanh Hà nói.
Chính Trực nhìn anh ta, lực lượng âm khí xung quanh rất hùng hậu, khó mà tự tiêu tán. Hắn đi đến bắt kim cang ấn, chỉ vào ấn đường anh ta.
"Đi lên lầu!" Chính Trực gọi Thanh Hà. Cô ta e ngại nhìn qua lễ tân, còn anh cũng hơi ngu muội một trận.
Chính Trực di chuyển lên, hướng mắt nhìn về hành lang, xuất ra một phong linh phù, thả Cổ Địa Linh cho nó tìm nguồn âm khí kia.
Có hai trường hợp. Một là nguồn âm khí kia trong khách sạn. Hai là do khách quan đem đến, mà khách sạn thì việc thay đổi khách là liên tục. Cho nên nếu như vậy thì xem như không có duyên, Chính Trực hắn không thể phục vụ cả thế giới. Hắn giúp đến đây là đã tốt.
Cổ Địa Linh lúc trước ăn nhiều dưỡng chất nên rất mập, ưỡn bụng chống tay cảm nhận.
"Tầng bốn, phòng đầu, không xác định!"
Chính Trực hơi bất ngờ. "Là thứ gì mà không thể xác định?"
Cổ Địa Linh sờ đầu nói. "Nếu em biết là thứ gì sẽ không nói như thế!"
Thanh Hà đưa mặt ra nhìn vào Chính Trực. "Anh đang nói chuyện với ai đó?"
Xì... "Á! Anh xịt cái gì vào mắt em vậy?" Thanh Hà hung hăng dụi mắt rên rỉ.
Chính Trực cầm trong tay một lọ sứ trắng nhỏ hơn nắm tay, ngón trỏ vừa nhấn cái đầu xịt. "Đây là Thanh Phong Lệ! Hỗn hợp nước ép lá liễu và tro linh phù, mở âm dương nhãn hai giờ đồng hồ."
Lọ Thanh Phong Lệ này hắn chưa bao giờ sửa dụng, cũng không biết nó hết hạn chưa.
Sau đó hắn nâng gương mặt của Thanh Hà, xoay xuống dưới. Cổ Địa Linh đang móc gỉ mũi, ngón tay bắn ra hạt đất.
Á!!!