Nhân lúc Medusa chưa hết quằn quại, Chính Trực thu Xích Thiệt về, móc ra thanh kiếm ngọc bích óng ánh từ ba lô.
Đất Thanh Hoá, có một ngư dân tên Thận, trong một lần đánh cá trúng lưỡi kiếm Thuận Thiên. Hắn vứt nó xuống sông, tiếp tục hành trình. Ngặt nỗi ba mẻ lưới đều vớt phải lưỡi kiếm, hắn nghĩ xui bà nó rồi, tay không vác lưới cùng lưỡi kiếm về.
Thời gian sau, Thận đầu quân cho Lam Sơn, đánh nhiều trận lớn được tiến vào hàng quân tinh nhuệ. Lê Lợi xem trọng, tìm một ngày thích hợp đến nhà hắn chơi. Lúc đi qua nhà, từ ngoài nhìn vào thấy ánh sáng loé lên. Đi vào mới phát hiện ra lưỡi kiếm nhưng không để ý nhiều.
Một lần bị truy kích, Lê Lợi đi ngang một thân bồ đề linh khí đậm đặc, từ phía dưới nhìn lên phát hiện khí quang toả ra đại hãn trên cành cây, nhảy lên lấy xuống một chuôi kiếm ngọc bích. Nhớ đến lưỡi kiếm, Lê Lợi gọi tên Thận đem ra. Lưỡi kiếm và chuôi kiếm đóng thử vào, khớp như khuôn như đúc.
Nghĩ là thiên mệnh, Thận quỳ xuống đưa kiếm quá đầu dâng tặng cho Lê Lợi. Đều nghĩ như vậy, Lê Lợi đặt tên là Thuận Thiên Kiếm. Sau này, lưỡi kiếm đi đến đâu thủ cấp giặc Minh rụng đến đó.
Thuận Thiên Kiếm hành thủy sinh mộc, có khả năng đẩy lùi yêu tà, là một trong ngũ đại thần binh giới pháp sư.
Chính Trực ném Thuận Thiên giữa không, hai bàn tay hiệp chưởng. Ngón tay tách ra chữ V, trái phải đan lại, lưng lòng nghịch nhau, tạo ra lỗ tròn chính giữa, kết bát quái ấn.
Chỉ hô mạnh "xuất!" Thuận Thiên kéo "roen..." rợn người, kiếm tuốt khỏi vỏ, lộ lưỡi kiếm bằng đồng đề "Thuận Thiên". Nó xoay một vòng thuần thục, tự bắn đến Medusa.
Thuận Thiên đâm xuyên yết hầu ả ta, theo bản năng ả nắm cán kiếm định rút ra. Chính Trực thét lên "phá!" Lưỡi kiếm miễn cưỡng mạnh hơn, đem nhiều yêu khí trào ra từng đợt.
Ả mang theo thanh kiếm trong cổ, cố xoay người chạy đi, trên lưng còn có bốn lá cờ khiến bộ dáng càng thêm chật vật.
Vảy rắn phủ lên toàn thân, không còn thấy đôi tay cùng tà áo cổ trang, tất cả đều gói trong thân rắn to lớn trườn đi. Chỉ còn cái đầu và mái tóc hay nguyên ổ rắn trên đó, gương mặt trở tạp nham có chút khó coi. Ban đầu là cô nương xinh đẹp, hiện tại trông như Nữ Oa trong Sơn Hải Kinh, khiến bao đấng nam nhi sụp đổ.
Bảo Châu theo một hướng cắt ngang, kiếm gỗ đào trong tay không hối cải đâm đến, đạo bào dập dìu có nét gợi cảm.
Medusa quay mặt qua hung ác, cặp mắt đã chuyển màu vàng, đồng tử tiêu biến giống rắn hơn. Ả ta đem cái đuôi rắn đã bị rách hất lên, lộ ra khoanh thịt và đốt xương.
Cũng nhờ ăn đòn khá nhiều, yêu lực giảm đi, Bảo Châu tiếp ứng được đòn vừa rồi. Kiếm gỗ đào đâm ngay đuôi rắn nhưng không thủng, ngược lại cái đuôi như sóng vỗ đến rất nặng.
Bảo Châu một mặt niệm khẩu quyết, hai ngón tay chỉ vào chuôi kiếm truyền pháp lực, đốt sáng phù văn trên giao long. Lưỡi kiếm rung lên như đồng cảm, đẩy văng cái đuôi, được đà cô ta huy động ánh kiếm lao đến.
Medusa nghiêng qua một bên, tạm thời xem như né được, ánh mắt nhìn vào lưỡi kiếm lướt qua chưa đến một gang tay. Bảo Châu ứng biến kiếm pháp, đem cánh tay tạt ngược lại. Chuôi kiếm đập vào một bên mắt, trực tiếp phá vỡ con ngươi. Sau đó giũ thêm một cái, tua rua quét mạnh ngang con mắt ấy.
Medusa kéo đuôi lùi về sau, cơ thể co giật, bên con mắt nhiễm chu sa với pháp lực dồn nén, nổ "bốc" văng ra dòng yêu huyết. Ả ta mở miệng định thét lên, phát ra âm thanh "khạc khạc".
Tua rua ở chuôi kiếm không những là chu sa khắc mọi yêu tà, còn mang pháp lực trong đó, chủ yếu giữ cho chu sa luôn mới.
Chính Trực từ sau nhảy lên, một tay cầm Miêu Yêu, một tay mang Xích Thiệt. Tung chân đạp một cái như Lý Tiểu Long tái thế, mang nhiều màu điện ảnh trong đó. Chân giẫm lên ngực, bây giờ là cái bụng trắng trắng của Medusa, đẩy ả ta hơi văng ra. Mà người đạp bị lùi ra đến năm bước chân. Hắn cũng không ngờ "mỹ nhân" này dai sức như vậy.
Kiếm gỗ đào rung lên trong gió, theo bàn tay trắng trẻo ủi đến. Medusa quay người, phía sau đã không còn đường chạy thoát. Đó là đối với người, ả ta bò xuống bên dưới sân thượng.
Bảo Châu nhận ra mặt đất trống trơn vội thu kiếm dừng lại. Vừa rồi bị rơi xuống sân thượng còn ám ảnh, dù sao cô là nữ, có thể chiến đấu tiếp đã là kiên cường hơn người khác.
Chính Trực chém vào cái đuôi nhỏ sót lại phía trên, cuối cùng đã có thể chặt đứt. Cái chót đuôi độ sợ dây thừng 20cm văng ra, phụt một ngụm yêu khí. Chính Trực lùi lại, tiếc nhìn cái đuôi rắn bò xuống dưới mất dạng, trong lòng tức tối.
Miêu Yêu tòn ten trên tay hắn không ngừng buồn rầu. Hôm qua đến nay chưa ăn con chuột nào, làm sao bị xui xẻo đến như vậy. Hết "chị" của nó bắt đến tên pháp sư này bắt, chạy trời không khỏi nắng, ngao...
Bảo Châu sựt nhớ, chạy đến vị trí pháp trận ban đầu, nhặt lên kính Chiếu Yêu. Kết quả khi chạy đến thì Medusa mất tích.
"Ả bò vào tầng dưới rồi!" Chính Trực nhìn xuống nói. "Đi thôi!"
Hắn lục trong ba lô tấm linh phù, đưa Đích Ngư vào nhà, xách theo Miêu Yêu cùng Bảo Châu quay ngược lại.
Đi ngang còn đưa Miêu Yêu xuống mặt đất, nhờ lấy hộ cái mũ lưỡi trai bị rơi. Nó ấm ức cầm lên, Chính Trực cứ liếc liếc, bắt nó phủi cho sạch mũ, đội lên đầu hắn.
"Đó là Thuận Thiên Kiếm?" Bảo Châu vừa rồi thấy một màn của Chính Trực, cô ta cũng rất biết nhìn hàng.
"Đúng rồi! Của thầy giao lại!" Hắn nhớ lại người thầy, ông ta xem trọng thanh kiếm này nhất. Không đơn thuần là ngũ đại binh khí, đúng ra là ngũ đại binh khí tổ truyền.
"Thì ra là Thuận Thiên Kiếm! Bảo sao vừa rồi hoành tráng như vậy, nhưng vẫn thiếu thiếu cái gì đó?" Miêu Yêu bừng tỉnh đại ngộ, nối ráp từng hình ảnh Thuận Thiên Kiếm, ngước đầu lên nói.
Nhưng Chính Trực không mấy vui vẻ. "Im miệng, tao nhổ râu mày đó!"
Miêu Yêu rung rung hàng ria mép cúi xuống, không dám chọc tiết hắn. Thì ra là như vậy, chưa đủ đạo hạnh, ngao...
Thuận Thiên Kiếm không phải ai muốn sử dụng đều được. Cho dù hắn phi thường hơn người cũng chưa phát huy tối đa hiệu quả. Thực lực hắn cũng rất khá, bởi vì lúc chưa xuất quan thầy nói chưa mở mệnh môn, ít khi đấu quỷ. Cho nên hắn chỉ là tu vi quỷ đồ.
Chứ không cỡ yêu tinh, Thuận Thiên Kiếm cấm vào liền nổ tung như pháo xuân.
Trong không gian tối như thế này, đi xuống dưới không thể đi nhanh, chỉ tựa theo đèn pin mà đi. Bảo Châu nấp sau vai nói. "Có khi nào Xà Tinh xuống dưới?"
Chính Trực nghĩ đúng ha, nếu như ả bò ra đến cổng thì mấy tay bảo vệ xem như xong. Hắn giơ Miêu Yêu lên. "Mày nghĩ ả có thể đi đâu?"
"Không thể đi quá xa yêu phủ!" Nó lãnh đạm đáp trả.
Bảo Châu sựt nhớ, lay Chính Trực nói. "Thuận Thiên Kiếm là thần kiếm, cùng với vỏ kiếm đáng lẽ tương thông, Trực dùng vỏ kiếm tìm Xà Tinh được không?"
Hắn lắc đầu. "Thuận Thiên Kiếm không có vỏ, chỉ tự chế thôi!"
Hai người một mèo tiến ra hành lang. Chính Trực có chút thất vọng, nếu ban ngày còn đỡ hơn, nhiều phòng như vậy thì mò kim đáy bể. Chợt hắn nhớ lại Bách Bộ Quỷ Đồng, haiz, đúng là sơ suất.
Hắn đem linh phù thả Bách Bộ Quỷ Đồng dưới đất. Nó nhìn lên Miêu Yêu thích thú.
"Được rồi, xong việc cho mày chơi với nó!" Chính Trực hiểu ý, tỏ ra rộng lượng nói. "Tao đang tìm một con rắn tinh, đánh hơi đi!"
Miêu Yêu cảm thấy trúng số rồi, tôi là mèo chứ không phải đồ chơi. Hơn nữa nhìn thằng bé kia không có tí thiện lương, ngao...