Trong đại sảnh, Âu Dương Húc không chớp mắt nhìn về phía trước.
Triển Kiều Mỹ nhấp một ngụm trà, buông cái chén, mắt nhìn thẳng nam tử đang an vị kia.
“Ta nói, Âu Dương ngự y, ngươi không ở Thái y viện của ngươi, lại đến nơi này bắt chuyện với ta, Thái y viện rảnh rỗi như vậy?” Nàng trào phúng nói.
“Thần cũng đúng lúc ở phủ của Tam vương gia, nghe nói công chúa đến đây, nên đặc biệt tới tiếp đón ngài.” Âu Dương Húc mặt không đỏ khí không suyễn, nói lời trái lương tâm.
“Âu Dương ngự y thật có tâm.”
“Đâu có đâu có, đây là điều nên làm.” Âu Dương Húc khiêm tốn nói, người nhà này, từ lão nhân đến tiểu nhân, không có ai dễ hầu hạ.
“Ta nói, Tam thúc đâu? Sao chưa thấy đến? Có phải ta tới không đúng lúc?” Nơi này là nhà của Tam thúc, dù nàng khóc lóc om sòm, vẫn phải giữ đúng mực.
“Không ngờ chất nữ của ta nhớ mong ta như vậy?” Lúc này, Triển Cảnh Nham từ ngoài đi vào.
“Tam thúc… ” Triển Kiều Mỹ vội vàng đứng dậy, đi đến bên cạnh Tam thúc, làm nũng, “Ta chờ thúc thật lâu… ”
“A? Chờ Tam thúc có việc gì?” Hiện tại Triển Cảnh Nham là “Trưởng bối” hiền lành, trên mặt treo tiếu dung, giọng nói tràn đầy từ ái, làm bộ không biết, hỏi.
“…. Kỳ thật cũng không phải chuyện gì lớn. Tam thúc cũng biết, mấy hôm trước phụ vương phong một người là thiên hạ đệ nhất thông minh a?” Triển Kiều Mỹ mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ, hỏi.
“Có nghe được.”
“Thúc cũng biết, nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, cũng không thể vì hắn phá được một đại án tử mà trở thành đệ nhất được?” Triển Kiều Mỹ không phục, nói ra suy nghĩ.
“Đây là một danh xưng, hơn nữa do phụ hoàng của ngươi phong, phải biết rằng ‘Quân vô hí ngôn.” Triển Cảnh Nham biết rõ mục đích của nàng, hiển nhiên sẽ không quên giáng một đao, đổ trách nhiệm lên đầu Hoàng thượng.
“Ta đương nhiên hiểu, cho nên ta cũng nguyện ý khiêu chiến ‘Thiên hạ đệ nhất thông minh’ này, nếu hắn thắng ta, ta liền tâm phục khẩu phục, nguyện làm thê tử của hắn; Nhưng nếu hắn thua, danh xưng ‘Thiên hạ đệ nhất’ không thể đặt trên đầu hắn.” Triển Kiều Mỹ khiêu khích. Nàng thấy, nếu có thể thắng nàng, không chỉ có danh xưng đệ nhất, lại có thể trở thành phò mã. Hấp dẫn lớn như vậy, nàng không tin hắn không động tâm. Nhưng, bây giờ nàng không tìm thấy người, theo nàng, hắn không tự tin có thể thắng nàng nên mới trốn tránh. Nói bị thương … Hẳn là để che dấu.
“Ngay cả nói ngươi cũng nói rồi, hôm nay đặc biệt tới thăm Tam thúc sao?” Triển Cảnh Nham giả bộ hồ đồ.
“Tam thúc….. ” Triển Kiều Mỹ cầm lấy cánh tay Tam thúc của nàng, nhìn trước ngó sau sau, hai chữ này nàng chỉ cần đảo mấy vòng, trực tiếp biến thành hờn dỗi.
“Nghe được hai chữ này, ta cũng không đoán ra mục đích đến của ngươi.” Triển Cảnh Nham chỉ rõ.
“Ai …. Ta nghe nói ‘Thiên hạ đệ nhất’ đang ở chỗ thúc…… ” Triển Kiều Mỹ nói một nửa, hẳn cũng đã rõ ràng. “Cho nên….. ”
“Cho nên ngươi tới chỗ ta tìm người?” Đương nhiên y không trông cậy vào mấy huynh đệ Cao gia, dù sao y rất hiểu tính tình của Triển Kiều Mỹ. Người ngoài đều nói công chúa tùy hứng ngang ngược kiêu ngạo, nhưng kỳ thật nàng rất thông minh, tùy hứng chỉ là cách bảo vệ mình của nàng, nếu không, sao có thể là nữ nhi Hoàng thượng thích nhất.
Xem thái độ của Tam thúc….. “Tam thúc, thúc rất quen thuộc với người nọ?”
“Xem như hiểu rõ.” Triển Cảnh Nham nói súc tích.
“Vậy hắn sợ ta nên trốn phải không?” Triển Kiều Mỹ bắt đầu khích tướng.
“Hắn bị thương, cho nên mới phải ở quý phủ của ta.” Triển Cảnh Nham bất vi sở động.
“Đúng vậy, vương gia còn mời ta đến xem bệnh.” Xem đi, hắn thật sự xem bệnh, đâu phải ăn no không có việc gì tới nơi này dạo.
Triển Kiều Mỹ liếc Âu Dương Húc, trầm mặc một lúc, lại tiếp tục nói, “Vậy vết thương của hắn thế nào, khi nào tốt lên thì tỉ thí với hắn, bây giờ mà thắng cũng không vẻ vang.”
Nghe được ngữ khí tràn đầy tự tin của nàng, Triển Cảnh Nham mỉm cười.
“Ngạch… Cái này… ” Âu Dương Húc nhìn Triển Cảnh Nham, cũng không ám chỉ gì, muốn hắn nói nhanh hay chậm chứ….
“Cái này với cái kia, bệnh nhân khi nào tốt lên, ngươi cũng đánh giá không được?” Triển Kiều Mỹ đứng trước mặt Âu Dương Húc, chặn tầm mắt của hắn, xem hắn thế nào.
Nhìn biểu tình đắc ý của công chúa, Âu Dương Húc vội vàng nói, “Bệnh này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ, điều dưỡng không tốt…..”
Triển Kiều Mỹ vội vàng nói tiếp, “Được ngươi điều trị, sao có thể điều dưỡng không tốt?”
“Ngạch…. Cái này không chỉ vấn đề điều dưỡng, còn có dược, hiện tại quý phủ không có… ”
“Ngươi cần dược gì, ta giúp ngươi tìm, tốt nhất là vào nội cung điều dưỡng.” Cần gì gọi một cái là được.
“Ngạch…. Dược rất tốt với ngỗ tác kia, nhưng…. ” Đột nhiên Âu Dương Húc lóe lên linh quang, “Nhưng, cần Tam vương gia hỗ trợ….. ”
“Hỗ trợ cái gì?”
“Cái này còn cần long khí của Tam vương gia định kỳ bổ dưỡng mới có thể khỏi hẳn.”
“Cái gì? Long khí gì?”
“Chính là chân khí của nam nhân mang huyết mạch hoàng gia.” Âu Dương Húc giải thích, “Chỉ Hoàng thượng và Tam vương gia mới có khả năng giúp đỡ…. Loại chuyện này không nên làm phiền Hoàng thượng, hơn nữa Vương gia và ngỗ tác kia quen nhau, cho nên, vì muốn giữ lại tính mạng của người này, mới để hắn ở tại quý phủ.” Ngọc hoàng đại đế, Vương mẫu nương nương, tha thứ cho con ăn nói lung tung, ‘Kê đơn’ lung tung a.
“Thật vậy sao?” Triển Kiều Mỹ có chút hoài nghi, “Sao ta chưa nghe đến long khí này.”
“Cái này là tân bí của Thái y viện chúng ta, không thể tùy ý nói với người ngoài, là nể mặt công chúa mới nói.” (^_^)
“….. Hảo, ta sẽ tin ngươi. Thân thể hắn khỏe lên thì nói cho ta biết.” Nói xong, công chúa xoay người lại, cáo từ Triển Cảnh Nham, rời đi.
Âu Dương Húc xoa mồ hôi trên trán.
“Hảo một cái long khí.” Triển Cảnh Nham nhàn nhạt cười nói.
“… Gia của ta, ngươi cũng đừng trêu chọc ta chứ.” Hắn nói dối là vì ai a.
“Không sai, từ nay về sau công chúa đến đều giao cho ngươi.” Nói xong, cũng đứng dậy, rời khỏi đại sảnh.
“Đừng nói giỡn a!” Lại đến lần nữa, muốn cái mạng nhỏ của hắn chắc, hắn tình nguyện đối mặt ngàn vạn địch nhân cũng không muốn đối mặt với nữ nhân kia.
————————————-
Công chúa rời đi, Cao Hành và Thổ Đậu trở lại tiểu viện.
Thổ Đậu ngồi trên ghế đá, ngơ ngác nhìn cửa chính, môi trề ra có thể cắt được hai đĩa thịt.
“Ngươi ngồi đây nhìn cái gì?” Hết công vụ, Cao Hành trở về thì thấy Thổ Đậu đang ngồi ngây ngốc.
“Khi nào sư phụ trở về?” Trước kia án tử lớn thế nào cũng không đi hẳn mấy ngày, hiện tại, đã bốn ngày nó không thấy sư phụ, tiên sinh cũng trở về nhà. Đương nhiên những điều này là do Cao Hành nói cho nó biết.
“Ngạch… Ngươi biết, hiện tại sư phụ ngươi là ‘Thiên hạ đệ nhất thông minh’, cho nên được một số đại quan mượn đến phá án, xong việc sẽ trở lại.” Nếu hắn biết rõ khi nào A Tài có thể trở về thì tốt rồi, mỗi ngày hắn đều phải dùng những lời này nói dối an ủi Thổ Đậu, nó vừa dưỡng được khuôn mặt tròn tròn, mấy ngày nay lại gầy đi.
“Sư phụ đã thu ta làm đồ đệ, vì sao có án tử lại không mang ta theo?” Có phải sư phụ cảm thấy nó quá ngốc, cho nên, cho nên tức giận bỏ đi…. Nghĩ đi nghĩ lại, Thổ Đậu đỏ hốc mắt.
“Ngươi, ngươi đừng khóc a…. ” Nước mắt rơi cũng quá nhanh.
“Có phải sư phụ không quan tâm ta nữa?” Thổ Đậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt chứa đầy nước, đáng thương hỏi.
“Đương nhiên không phải, sư phụ ngươi phải đi phá án, chỉ cần án tử kết thúc, sư phụ ngươi lập tức trở lại.” Cao Hành chỉ có thể đề cao âm lượng “Khai thông” cho Thổ Đậu.
Nhưng Thổ Đậu bị “Vứt bỏ” vẫn khăng khăng với ý nghĩ của mình, nước mắt lan tràn.
“Ngươi, ngươi đừng khóc… ” Cao Hành cầm ống tay áo xoa xoa cho nó, nhưng nước mắt vẫn tiếp tục chảy ra.
Cuối cùng hắn chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Thổ Đậu, để nó vùi đầu bên hông hắn [Một người ngồi một người đứng, đương nhiên chỉ có thể đến hông] ô ô khóc. Còn hắn vừa vỗ vừa nói, “Đừng khóc, ngày mai ta sẽ tìm sư phụ ngươi trở về…. Đừng khóc, đừng khóc….”
A Tài xác thực nên trở về. Cúi đầu nhìn y phục của hắn trở thành khăn lau nước mắt cho Thổ Đậu, thương tiếc tràn ngập.
Tại phủ Vương gia, A Tài cũng không dễ chịu gì, ‘Tình cảm mãnh liệt’ bị cắt ngang lúc trưa làm hắn một mực lo lắng đến tối sẽ tiếp diễn, lúc này vừa đến A đã nhảy sang D, có vẻ quá tùy tiện, hắn không phải người như vậy. Do đó, hắn quyết định chờ Triển Cảnh Nham trở về rồi nói với y.
Nhưng bắt đầu chủ đề như thế nào?
Là lúc y có hành động gì thì hô ngừng…. Không được, nam nhân đều dễ kích động, vạn nhất đến lúc đó hắn cũng ý loạn tình mê thì sao.
Do hắn chủ động nhắc tới…. Cũng không được, vạn nhất người ta không có ý định tiếp tục, hắn chủ động nhắc tới, như vậy rất xấu hổ.
Làm thế nào đây!
Lúc Triển Cảnh Nham trở lại thì thấy A Tài ghé đầu trên gối, mặt mũi xoắn xuýt như cái bánh bao.
“Đang nghĩ gì?” Thanh âm đột nhiên xen vào, liền làm rối loạn ý nghĩ của A Tài.
“Ta không hề nghĩ đến chuyện lúc trưa.” Phản ứng đầu tiên chính là phản bác vấn đề đang nghĩ trong đầu.
Triển Cảnh Nham tự tiếu phi tiếu, khiêu mi.
Lúc ý thức được, A Tài vội vàng dùng hai tay che miệng lại, hắn đã nói gì chứ.
Vụng trộm nhìn biểu tình của Triển Cảnh Nham, ảo não nghĩ, không chỉ có nữ nhân gặp được tình yêu thì chỉ số thông minh mới trở về 0 …..
“Chuyện lúc trưa….” Ba chữ, Triển Cảnh Nham rất nghiền ngẫm, chậm rãi nói.
“….. Đúng, chuyện uống dược lúc trưa. Ta vừa nghĩ, không cần uống thứ dược như khổ qua kia, ta sẽ vui vẻ … Vui vẻ ….” Hắn bị làm sao rồi?
“Vui vẻ mà xoắn xuýt như bánh bao?” Triển Cảnh Nham nói tiếp.
“…. ” A Tài cắn môi, “Đúng, ta càng vui vẻ, xoắn xuýt càng lợi hại.”
“… Nghỉ sớm một chút a.” Triển Cảnh Nham hảo tâm, không tiếp tục giễu cợt.
“… A… ” Cứ như vậy qua? Không hỏi nữa?
“Lui vào bên trong nằm sấp xuống.” Triển Cảnh Nham vừa cởi ngoại sam vừa nói.
“A?” Miệng A Tài mở to đến nỗi có thể nhét trứng gà vào.
Còn đang ngu ngơ, Triển Cảnh Nham đã cởi hết ngoại sam và giày, vén chăn lên, ôm hắn vào trong lòng, để hắn tựa trước ngực mình, “Ngươi đang thế này, ngươi nghĩ ta có thể làm cái gì?”
Nhìn Triển Cảnh Nham nhắm hai mắt, A Tài ngậm miệng lại, thu hồi trạng thái ngây ngốc, buông lỏng mình tựa vào ngực đối phương, nghe tiếng tim đập của y và của chính mình, cảm giác khoảng cách hai trái tim rất gần….