“Cái gì? Lại xuất hiện một cỗ thi thể?” Cao Hành hô to một tiếng. “Tranh thủ thời gian.”
Đoàn người nhanh chóng đến ngôi miếu đổ nát ở thành bắc, bị khung cảnh của hiện trường làm hoảng sợ.
Chỉ thấy máu trên mặt đất kéo dài từ cánh cửa vào trong miếu, trên tường cũng có máu bắn lên. Trong không khí tràn ngập mùi vị của tử vong. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa số phía sau tượng Bồ Tát, càng tăng thêm vài phần u ám.
“Đừng nhúc nhích.” A Tài đột nhiên gọi, tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ.
A Tài tránh đi vết máu trên mặt đất, ngồi xổm xuống cạnh cửa.
“Ngươi làm gì?”
“Nơi này có dấu chân máu, ai có giấy không?” Người đứng phía ngoài, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều lắc đầu.
“Ngươi, nhanh đi tìm giấy.” Cao Hành tùy tiện chỉ vào một nha dịch.
“Tìm thêm một mộc côn cho ta.” A Tài bổ sung. “Ngươi ở đây trông coi dấu chân này, đợi tí nữa giấy đến, dùng mộc côn ấn giấy xuống dấu chân, ta đi xem thi thể trước.”
“Uy, uy….” Hắn cũng muốn xem thi thể a, Cao Hành bĩu môi.
Thấy thi thể, dù đã có nhiều kinh nghiệm nhưng Cao Vấn không nén được mà thở hốc vì kinh ngạc, một số nha dịch chịu không được, chạy vội ra bên ngoài ói lên ói xuống.
Thấy thi thể, A Tài nhíu mày, tới nơi này gần một năm, chưa bao giờ gặp một thi thể “Nghệ thuật” như vậy.
“Ta muốn tẩy trừ thi thể trước, nếu ngươi không chịu được, đợi tí nữa ta tẩy sạch sẽ, ngươi hẵng đến.” A Tài nghiêm túc nhìn sắc mặt tái nhợt của Cao Hành.
“…..” Cao Hành mím miệng thật chặt, “Xong thì bảo ta.” Nói xong cũng chạy khỏi gian phòng. Mỗi khi nghiệm thi là lúc Cao Hành vô cùng bội phục A Tài, dù thi thể có dạng gì, hắn cũng dám xử lý.
Hai canh giờ sau, trong phòng truyền ra tiếng, “Vào đi.”
“Căn cứ vào độ cứng và thi ban của thi thể, người chết tử vong khoảng giờ Tuất tối hôm qua, chết vì mất máu quá nhiều. Đầu và tay chân của người chết đều bị chặt đứt, miệng vết thương chỉnh tề. Xem ra khí lực của hung thủ rất lớn, hoặc là thường xuyên dùng đao.”
Cao Hành đứng quay lưng về phía thi thể, chuyên chú ghi chép, tận lực khống chế không nhìn vào thi thể.
“Trên người có hơn mười vết đao cắt, không có vết thương trí mạng, xem ra trước khi chết hắn cũng phải chịu ngược đãi. Thân thể không có gì quá đặc biệt.”
“Cũng phải chịu ngược đãi? Có thể liên quan đến cái chết của Từ chưởng quỹ hay không?” Cao Hành hỏi.
“Không biết.” A Tài đi đến chậu nước bên cạnh, dùng “Xà phòng tẩy mùi thi thể” tự chế rửa tay. “Từ chưởng quỹ là bị giết sau đó đốt thi thể, còn thì thể vô danh này là bị giết sau đó chém đầu và tứ chi. Thủ pháp gây tội của hai người, ngoài trừ tàn nhẫn thì không có bất luận cái gì giống nhau.”
Lúc này Cao Vấn đi đến “Có kết quả chưa?”
A Tài gật đầu, Cao Hành giao bản ghi chép nghiệm thi cho đại ca.
————————————-
“Rốt cuộc hung thủ và người chết có hận thù gì mà tàn nhẫn như thế?” Cao Vấn nhớ lại những gì hôm nay chứng kiến trong miếu.
“Cái này chỉ có thể chờ bắt được hung thủ, sau đó hỏi hắn.” A Tài nói.
“Đại ca, án tử của Từ chưởng quỹ có tiến triển không?” Cao Hành hỏi.
“Chúng ta có nghe được quan hệ của Từ phu nhân và Chung quản sự trước khi nàng xuất giá, hai người thường lén lút gặp nhau, sau đó bị cha của Từ phu nhân phát hiện, liền đem Từ phu nhân gả cho Từ chưởng quỹ, lúc đó nhà của Từ chưởng quỹ bắt đầu sa sút, nhưng so với gả cho một hạ nhân vẫn tốt hơn. Có thể đó là lý do Chung quản sự giết người, nhưng lúc đó hắn đang ở đại sảnh, bọn tiểu nhị đều có thể làm chứng.” Cao Vấn cũng cảm thấy đi vào ngõ cụt. “Ta đi dán thông cáo, xem gần đây có nhà ai trong kinh thành có người mất tích không, hy vọng mau chóng tra ra thân phận của thi thể kia.”
“Chúng ta cũng ra ngoài.” A Tài nói.
“Đi đâu?”
“Nhất Phẩm Lâu.”
Cao Hành và A Tài ngồi ở một bàn trong góc của Nhất Phẩm Lâu, lấp đầy bụng xong, A Tài đề nghị tới hậu viện.
Vừa vặn lại gặp được Hạnh Hoa đưa cơm cho Mộc Đầu, “Đây là nương tử của ngươi a?” A Tài đột nhiên tiến đến hỏi thăm.
“Đúng… Đúng vậy.” Mộc Đầu trả lời.
“Nương tử đối với ngươi thật tốt, mỗi ngày đều đưa cơm cho ngươi.” A Tài cười nhìn về phía Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa trốn sau lưng Mộc Đầu.
“Chúng ta không phải người xấu, chúng ta là bộ khoái.” Cao Hành nhận thấy Hạnh Hoa sợ hãi, liền giải thích.
“Bái kiến quan gia.” Mộc Đầu và Hạnh Hoa cùng nói.
“Nghe nói trước kia ngươi là nha hoàn của Từ phu nhân?” A Tài hỏi.
“Vâng, trước khi xuất giá nô tỳ là thiếp thân nha hoàn của Từ phu nhân.” Hạnh Hoa nói.
“Vậy phu nhân nhà ngươi không tiếc khi gả ngươi ra ngoài sao?” A Tài nói tiếp.
“Phu nhân thấy nô tỳ tới tuổi, mới khai ân mới cho phép nô tỳ lập gia đình.” Hạnh Hoa nói, nhìn về phía Mộc Đầu, lấy khăn tay lau thức ăn nơi khóe miệng của hắn. “Ăn từ từ.”
Mộc Đầu cười nhẹ gật đầu.
A Tài nhìn động tác của hai người, “Theo ngươi, Từ chưởng quỹ có thể có cừu oán với người nào?”
Mộc Đầu và Hạnh Hoa vì lời của hắn mà sửng sốt một chút, lập tức khôi phục bình thường, “Ta không rõ.”
“Hạnh Hoa, đệ đệ của ta ở nhà chờ nàng, nàng mau trở về trông chừng nó a.” Mộc Đầu chen vào.
“Ân. Hai vị quan gia, không còn việc gì, ta đi trước.” Hạnh Hoa nói.
“Ân, đi thong thả.” A Tài mỉm cười đưa tiễn.
“Hai vị quan gia, ta cũng phải trở về làm việc.” Mộc Đầu áy náy.
“Ân.” Nhìn Mộc Đầu đi, A Tài lâm vào trầm tư. Sau đó nhanh chóng tiến lên phía trước, đứng ngoài nhà bếp, quan sát những việc Mộc Đầu làm, đầu tiên là đốn củi, sau đó rửa thức ăn, sắp xếp món ăn. Làm xong những cái này, Mộc Đầu đi đến tiền thính nói cái gì đó với Chung quản sự, sau đó cất tạp dề, rời khỏi Nhất Phẩm Lâu.
“Đi theo hắn.” A Tài vừa đi vừa nói.
“Đi theo Mộc Đầu? Đi theo hắn làm gì?” Cao Hành khó hiểu, “Hắn có liên quan gì tới án tử?”
“Ta chưa thể xác định, vừa rồi chúng ta hỏi Hạnh Hoa, Từ chưởng quỹ có thể có cừu oán với người nào thì phản ứng của nàng có chút lạ, có lẽ đi sẽ biết.”
Hai người đi theo Mộc Đầu tới trước cửa một ngôi nhà.
“Biết khinh công không? Tìm phòng bọn họ, đưa ta lên nóc nhà,” A Tài nói.
Vì vậy Cao Hành bay lên nóc nhà trước, xác định vị trí của hai ngươi, sau đó quay lại đưa A Tài lên nóc nhà, hai người dỡ một mảnh ngói, nghe được Mộc Đầu nói với Hạnh Hoa. “Nàng đừng tự dọa mình, bọn họ chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, trước kia mỗi tiểu nhị trong tiệm cũng bị hỏi như vậy, những việc chúng ta làm không có ai phát hiện, nàng yên tâm đi.”
“Có thể, nhưng thiếp sợ, vừa rồi, ánh mắt hai người kia nhìn thiếp tựa như biết gì đó, chúng ta vừa mới được yên ổn, thiếp, thiếp không muốn….” Hạnh Hoa nức nở.
Mộc Đầu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, “Nàng yên tâm đi, cây đuốc đã thiêu rụi tất cả, không có ai nghi ngờ chúng ta.”
Nghe thế, Cao Hành và A Tài nhìn nhau. Tiếp đến, Cao Hành mang A Tài phi thân vào trong nội viện, đẩy cửa phòng ra, hai người đang ôm nhau càng hoảng sợ, thấy hai người đến là quan gia, sắc mặt Hạnh Hoa thoáng cái trắng bệch.
“Lời các ngươi vừa nói chúng ta đều nghe được, hóa ra các ngươi chính là hung thủ sát hại Từ chưởng quỹ.” Cao Hành nói.
“Không phải, mọi việc đều là ta làm.” Mộc Đầu di chuyển về phía trước, đứng chắn trước mặt Hạnh Hoa.
“Không, không phải như thế….” Hạnh Hoa lắc đầu.
“Nàng hãy nghe ta nói, giúp ta chăm sóc đệ đệ của ta.” Mộc Đầu bắt lấy hai vai Hạnh Hoa, gắt gao nhìn nàng.
“Mộc Đầu…..” Lúc này Hạnh Hoa đã rơi lệ đầy mặt.
Mộc Đầu nhẹ gật đầu với nàng, sau đó nói với hai vị quan gia, “Ta và các ngươi đi.”
Bởi vì Từ chưởng quỹ chết thảm gây ảnh hưởng xấu trong kinh thành, lần này quyết định công khai thẩm tra xử lí.
Trên công đường là phủ doãn giả vờ nghiêm chỉnh. Mộc Đầu quỳ dưới công đường, Từ phu nhân ngồi một bên. Ngoài công đường có nhiều dân chúng đến xem, nhỏ giọng bàn luận.
Mộc Đầu thẳng thắn thú nhận việc sát hại Từ chưởng quỹ, hỏi nguyên nhân thì hắn nói: “Thảo dân nhìn không vừa mắt Từ chưởng qũy luôn hà khắc với mọi người, cho nên giết.” Loại lý do này, dù là phủ doãn nghe xong cũng không thật tin tưởng.
Phủ doãn quay sang hỏi, “Cao bộ đầu, ngươi thấy thế nào?”
“Đại nhân, thuộc hạ cảm thấy lý do này quá miễn cưỡng.”
“Ân, bổn quan cũng cảm thấy như vậy. Mộc Đầu, ngươi cần phải hiểu rõ, án tử này là tội mất đầu, chớ vì người khác mà đánh mất tính mạng của mình.” Phủ doãn khuyên bảo.
“Đại nhân, người là thảo dân giết, dù phán quyết như thế nào, thảo dân đều không dị nghị.” Mộc Đầu kiên trì.
Lúc này, A Tài tiến lên, “Đại nhân, hung khí của án tử vẫn chưa tìm được, như thế không cách nào xử án.”
“Đúng vậy, ngươi nói ngươi là hung thủ, hung khí đâu?” Được nhắc nhở, đại nhân vội hỏi.
“Ta, ta đặt phía dưới bếp lò trong nhà bếp.” Mộc Đầu có vẻ khẩn trương.
“Đại nhân, vậy không bằng đợi tìm được hung khí rồi tiếp tục thẩm tra xử lí.” Cao bộ đầu nói.
“Được, đi tìm hung khí trước.” “Ba” một tiếng, lần đầu tiên thẩm tra xử lí đã xong.
Nhóm người Cao Vấn xông vào nhà Mộc Đầu, xông vào phòng bếp, quả thật tìm được thanh chủy thủ khoảng năm tấc dưới bếp lò. Hạnh Hoa lo lắng đứng ở một bên.
Nhìn chủy thủ nguyên vẹn không sứt mẻ gì, trong lòng mọi người đều hiểu, cái này không phải hung khí.
A Tài đi đến bên cạnh Hạnh Hoa, cố ý nói, “Hung khí đã tìm được, như vậy thì có thể xử án.”
Hạnh Hoa nuốt nước miếng, “Tướng công nhà ta sẽ thế nào?”
“Còn hỏi, đương nhiên là mất đầu, giết người thì phải đền mạng.” A Tài nói.
“……” Hạnh Hoa cắn chặt môi, nhịn xuống tiếng khóc.
“Chúng ta tranh thủ thời gian, đừng để đại nhân đợi lâu.” ATài lớn tiếng nói với mọi người, trừng mắt nhìn Cao Vấn, Cao Vấn hiểu ra liền phụ họa, “Đúng vậy, chúng ta nhanh trở về, hôm nay thẩm tra xử lí hết, ngày mai có thể đem phạm nhân hành hình.” Nói xong, mang theo mấy người và “Hung khí” rời đi.
Hạnh Hoa nắm chặt khung cửa, hoàn toàn không nhận ra vì lực quá lớn mà móng tay đứt gãy.
Án tử tiếp tục thẩm tra xử lí, Cao Hành đứng ở một bên, thấp giọng hỏi A Tài, “Ngươi nói, Hạnh Hoa có tới không?”
“Không biết.” A Tài nói.
“A?” Hắn cho là người này đã nắm chắc, nếu cứ như vậy, hung khí….. Đang lúc hắn lo lắng, bên ngoài vang lên tiếng hô to.
“Đại nhân, Mộc Đầu oan uổng ….” Hạnh Hoa đã đi vào công đường, quỳ gối bên cạnh Mộc Đầu.
“Nàng tới làm gì?” Mộc Đầu tức giận nói.
“Thiếp không thể nhìn chàng bị chém đầu, thiếp không thể….” Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
“Dưới công đường là người nào?” Đại nhân vỗ mộc phách hỏi.
“Đại nhân, dân phụ tên là Hạnh Hoa, Từ chưởng quỹ là dân phụ giết.” Một câu của Hạnh Hoa, khiến dân chúng đều cả kinh, sao lại có thêm người đến nhận tội.
“Vì sao ngươi nói ngươi giết người?” Đại nhân hỏi.
“Dân phụ có hung khí.” Nói xong, lấy bao vải, móc ra một chủy thủ, là chủy thủ bị đứt lưỡi.
A Tài nhận lấy, gắn vào lưỡi đao, quả nhiên đồng nhất.
“Là hung khí chúng ta muốn tìm, đại nhân.” A Tài hài lòng nói.
“Không phải, người là thảo dân giết.” Mộc Đầu kích động kêu to, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống. “Ngài tin thảo dân, người là thảo dân giết, đại nhân”
Mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, sao còn có người tranh nhau nhận mình là hung thủ giết người chứ?
“Mộc Đầu….” Hạnh Hoa giữ chặt hắn, khóc, lắc đầu.
“Ba.”
“Công đương không phải là nơi các ngươi ồn ào, từng người nói, Hạnh Hoa, ngươi nói trước, vì sao ngươi nói ngươi là người giết Từ chưởng quỹ?”
“Từ Hữu Đức chết chưa hết tội, hắn không bằng cầm thú.” Trong giọng nói tràn đầy hận ý, “Trước kia dân phụ còn là thiếp thân nha hoàn của Từ phu nhân, mỗi lần phu nhân không có mặt, hắn luôn nghĩ cách sàm sỡ dân phụ, sau đó còn nói với phu nhân muốn nạp dân phụ làm thiếp, mặc dù Hạnh Hoa xuất thân nghèo hèn, nhưng phu nhân đối với dân phụ ân trọng như núi, năm đó nếu không có phu nhân, dân phụ đã sớm chết đói đầu đường, sao dân phụ có thể cùng phu nhân chung một phu, thương tổn phu nhân. Ai ngờ Từ Hữu Đức lại chủ động muốn gả dân phụ ra ngoài, chỉ cần không thương tổn phu nhân, thế nào dân phụ cũng đồng ý, sau đó dân phụ được gả cho Mộc Đầu.” Nói xong, nhìn Mộc Đầu, Mộc Đầu nắm chặt tay nàng.