Sau khi về nước, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn luôn ẩn náu, Lâm Thu Đồng cơ bản muốn tìm cũng không tìm được, hôm truyền hình trực tiếp coi như cũng thấy được người, nhưng chỉ được nhìn, chứ không được chạm vào, Lâm Thu Đồng cũng sắp điên mất. Gọi điện lại, hết nửa buổi Thẩm Cảnh Nhiên mới nhấc máy, chưa kịp cất lời, mặt đã liền đỏ ửng, vội vã nói.
"Vừa rồi em đang nghe máy, nên không nhận được cuộc gọi của chị, xin lỗi nhé!"
"Không sao, chị chỉ lo em xảy ra chuyện giữa đường thôi, đi tới đâu rồi?"
Giọng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn dịu dàng như cũ, không nghe ra sự dồn dập nào, khiến lòng cô rất vui thích. Lâm Thu Đồng quả thật thích chết, phu nhân thật dịu dàng, cô kích động hô to.
"Sắp tới rồi, em rất nhớ chị."
Thẩm Cảnh Nhiên ngược lại rất bình tĩnh, dặn dò cô từ từ mà đi.
Khi gặp được nhau sẽ thế nào Thẩm Cảnh Nhiên cũng đã dự đoán, nhưng không ngờ, biểu hiện của Lâm Thu Đồng còn khoa trương vượt xa dự đoán của cô, cả người liền ngã sấp trước mặt, tư thế nằm sát đất như thành kính cúng bái vậy. Lâm Thu Đồng vừa nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên liền kích động bước nhanh, chân trái đạp lên giây giày chân phải bị tuột, đừng nói Thẩm Cảnh Nhiên ở xa, dù là ở gần, cô cũng không tài nào đỡ kịp. Lần này, ngã không nhẹ, mắt cá chân đau thấu xương, Thẩm Cảnh Nhiên vừa đau lòng vừa giận, định xem thử mắt cá chân thế nào, Lâm Thu Đồng đã ôm chầm lấy không cho cô động đậy. Thẩm Cảnh Nhiên đành để tùy cô bé, Lâm Thu Đồng cứ thế yên tĩnh ôm một hồi, Thẩm Cảnh Nhiên sợ cô tự đứng làm mắt cá chân càng đau hơn, mới dìu cô tới ngồi lên giường, Lâm Thu Đồng cười xấu xa nói.
"Hì hì, ra nước ngoài một chuyến, phu nhân bạo dạn hơn hẳn."
Hai mắt sáng quắc nhìn giường lớn mềm mại thích ý, lại ý vị sâu xa nhìn Thẩm Cảnh Nhiên.
Thẩm Cảnh Nhiên không kềm được bật cười, vỗ nhẹ đầu Lâm Thu Đồng, cười nói.
"Cũng biết trêu chọc chị."
Lâm Thu Đồng nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay, lành lạnh nói.
"Thành thật xin lỗi."
"Đang tốt đẹp xin lỗi chuyện gì."
Thẩm Cảnh Nhiên giãy giụa, tính đứng lên.
"Cho chị xem mắt cá chân sao rồi."
Lâm Thu Đồng ôm chặt lấy cô, thấp giọng.
"Trong quá khứ em luôn kiếm chuyện với chị, chị đều chưa từng oán trách em, em cảm thấy thời điểm đó mình thật tiểu nhân, từ giờ về sau em sẽ đối xử với chị thật tốt, Thẩm Cảnh Nhiên, em yêu chị."
Thẩm Cảnh Nhiên cũng ngưng giãy giụa, ôm lại Lâm Thu Đồng, cuối cùng cũng có thể buông xuống những gánh nặng trong lòng, dùng tấm lòng thành của mình cất lời.
"Chị cũng yêu em, cô nương ngốc."
Thẩm Cảnh Nhiên chưa từng yêu ai, cũng không biết khi yêu thì nên thế nào, nhưng mỗi ngày ở nước ngoài cô luôn không ngừng suy nghĩ, trong đầu luôn hiện lên bóng hình một người, muốn biết em ấy đang làm gì, có nhớ cô không, thấy đồ ăn ngon sẽ tưởng tượng em ấy khi ăn có nét mặt thế nào, thấy quần áo đẹp sẽ muốn mua cho em ấy, thấy chuyện vui sẽ nhớ tới em ấy đầu tiên, nghe thấy em ấy hơi thân mật với người khác, trong lòng liền không được tự nhiên... cho nên, đây là đang yêu nhỉ? Trong lòng cô luôn chỉ có một người, Thẩm Cảnh Nhiên đã quên đi cả chính mình, chỉ biết nghĩ, Lâm Thu Đồng được vui vẻ mới là tốt nhất.
Theo sau cái ôm là nụ hôn nồng cháy, nhưng cũng không làm thuyên giảm tâm trạng đứng ngồi không yên mấy ngày qua của Lâm Thu Đồng, may là, người cô yêu rất cường đại, Lâm Thu Đồng cũng nghĩ từ sớm, Thẩm Cảnh Nhiên hẳn đã có kế hoạch, dù vậy không hiểu sao mà lòng vẫn không yên, cuối cùng thì một chiêu đoạt mạng tuyệt sắc khiến Quan Tư Thành phải thấy máu gần như trở về con số không. Gặp lại Quan Tư Thành, Lâm Thu Đồng không thấy đau lòng hay thương tiếc, vì hắn thật sự hiếp người quá đáng. Thanh âm cùng dáng hình mà Thẩm Cảnh Nhiên triển lộ, khiến Lâm Thu Đồng cảm thấy, trong trí tưởng tượng của cô Quan Tư Thành thua xa cả một người dưng nước lã, tại sao hắn ra đến nông nỗi này?
Cuối cùng, cả hai không thở được mới tách ra, Thẩm Cảnh Nhiên nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn Lâm Thu Đồng. Lâm Thu Đồng nằm ngửa, hơi nghiêng đầu qua, cả hai chạm mắt, Lâm Thu Đồng nhếch môi, cười rất vui vẻ, đôi mắt trong suốt thương yêu nhìn Thẩm Cảnh Nhiên như sắp tràn ra nước. Thẩm Cảnh Nhiên tinh tế hôn lên mi mắt cô, Lâm Thu Đồng nhắm mắt lại, cảm xúc ôn nhu đến cùng hơi thở ấm áp, khiến đáy lòng Lâm Thu Đồng không ức chế được sợ hãi.
"Phu nhân, sau này chị ở lại chỗ của em, đừng ở khách sạn nữa."
Lâm Thu Đồng nhìn quanh căn phòng khách sạn, luôn cảm thấy đây không phải nơi để ở lâu dài, không có cảm giác của nhà. Nhà mới của Thẩm Cảnh Nhiên đã làm xong, chỉ cần dọn vào là ở, Liễu Tịch bày tỏ toàn bộ nội thất đều là hàng thượng hạng, loại bỏ fomanđêhít gì đó cũng đã làm xong. Thẩm Cảnh Nhiên định trong vài ngày thì dọn vào, chỉ là công chuyện tới liên tục, nên không dọn được, cô cũng định cho Lâm Thu Đồng một sự ngạc nhiên mừng rỡ, nên khéo léo từ chối thỉnh cầu của cô bé.
"Không việc gì, chị cũng ở đây được vài ngày, xử lý chuyện công ty trước rồi tính tiếp."
Lâm Thu Đồng cũng không tiếp tục, liền chuyển đề tài sang người Quan Tư Thành. Quan Tư Thành vẫn nắm một nửa cổ phần tập đoàn Cảnh Trí, nhìn bộ dạng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn không gấp, nhưng Lâm Thu Đồng lại rất gấp, rất muốn chuyển hết cổ phần cho Thẩm Cảnh Nhiên. Nói tới cổ phần, Lâm Thu Đồng dường như nhớ ra chuyện gì mới nói.
"Phu nhân, không biết em có từng nói với chị, chuyện em đọc thấy trên Weibo có người nói đời trước của Cảnh Trí là truyền thông Thu Diệp, mà chị cũng từng nhắc tới trên tivi, chuyện này là thật hay giả?"
Sắc mặt Thẩm Cảnh Nhiên căng thẳng, đạm giọng.
"Là thật, sao vậy?"
Lâm Thu Đồng mừng rỡ.
"Đó là tên mẹ em a, có lẽ em có thể tìm được nguồn gốc của mẹ!"
Đã trôi qua nhiều năm, nhưng Lâm Thu Đồng vẫn nhớ mẹ, dù có hận, tất cả đều chỉ hận Quan Tư Thành, là hắn đã ép mẹ rời đi. Đương nhiên, không phải cô không hề oán hận mẹ chút nào, người mẹ nào lại có thể liều mạng bỏ lại con mình chứ? Nhưng mẹ cô thật sự chính là một đi không trở lại, nếu không phải nhà cậu đối xử tử tế, sợ rằng, cô đã không sống được đến hôm nay.
"Em... em muốn tìm lại mẹ sao?"
Thẩm Cảnh Nhiên do dự một lúc mới hỏi, Lâm Thu Đồng gật đầu.
"Muốn chứ, ít nhất cũng nhìn xem bà sống được tốt không."
"Vậy em có từng nghĩ, tại sao đã nhiều năm mà mẹ vẫn không đi tìm em?"
Thẩm Cảnh Nhiên không đành lòng nhắc tới, cũng không thể nhắc tới đề tài này, chưa từng nghĩ, Lâm Thu Đồng ngược lại lại có để ý.
Lâm Thu Đồng cong người, hướng tới Thẩm Cảnh Nhiên nói.
"Nhất định là bà không được khá khẩm, sợ em lo lắng, sau này em phải kiếm thật nhiều tiền cho bà dưỡng già."
Thẩm Cảnh Nhiên giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không nói ra, cô cảm thấy câu chuyện phía sau khẳng định không đơn giản như vậy, cứ để Lâm Thu Đồng từ từ phát hiện vậy. Vì đêm đó Lâm Thu Đồng gạt Quan Tư Thành ra ngoài, cho nên, tối đó Lâm Thu Đồng bị Thẩm Cảnh Nhiên đuổi về nhà.
Lâm Thu Đồng nói muốn tới tập đoàn Cảnh Trí làm việc, muốn làm một nửa chủ nhân của Cảnh Trí, Quan Tư Thành không đồng ý. Cô biết hắn đang cố kỵ chuyện gì, đáng tiếc, cố kỵ của hắn sớm đã vô dụng, cô bây giờ đã ở bên nhau với Thẩm Cảnh Nhiên. Chỉ là trước khi lấy được toàn bộ cổ phần, cô sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
"Một mình ông xử lý chuyện bên Kiến Nghiệp đã mệt mỏi, lẽ nào còn tâm tư lo cho Cảnh Trí ư?"
Lâm Thu Đồng thở dài, nói.
"Tôi biết, ở Cảnh Trí ông cơ bản không mua được lòng người, ở bên đó chẳng vui vẻ gì, tội gì phải tiếp tục."
Đúng vậy, tội gì phải vậy? Nhưng Quan Tư Thành không cam tâm, hắn chưa muốn buông tha, cho nên liều mạng níu lấy nửa số cổ phần, dù ở Cảnh Trí ai cũng xem hắn như kẻ thù. Bây giờ Quan Tư Thành đã cưỡi hổ khó xuống, hắn bức bách bản thân phải gặm nhắm Cảnh Trí, nhưng, trong lúc còn chưa nghĩ ra cách, thì nội bộ Kiến Nghiệp lại xảy ra vấn đề bị điều tra, khiến hắn cơ bản không còn lòng dạ nào để quản Cảnh Trí. Tài sản tập đoàn Kiến Nghiệp không được minh bạch, nói đúng hơn, đằng sau xí nghiệp lớn nào mà không có một chút phần đen tối? Nhưng cái hố của Kiến Nghiệp vừa vặn gặp phải thời điểm nghiêm khắc triển khai điều tra những vấn đề thuộc phạm vi cả nước, lúc này, có hơn trăm triệu số tiền không rõ nguồn gốc, Quan Tư Thành câm nín không nói được lời nào.
Ngay lúc Quan Tư Thành đang chóng mặt vụ Kiến Nghiệp bị điều tra, Lâm Thu Đồng đề cập lần nữa, cô muốn có nửa số cổ phần kia... lời chưa nói xong, Quan Tư Thành thì đang bận sứt đầu mẻ trán, liền phiền não nói cho cho cho! Thẩm Cảnh Nhiên khẳng định cố ý, ngày nào cũng tổ chức họp hành, buộc hắn phải tham dự, bây giờ Quan Tư Thành lấy đâu thời gian mà tham dự mấy cuộc họp ngổn ngang đó! Trần Phóng thì nghỉ việc, giám đốc tiêu thụ thì sớm chẳng biết chạy đâu, Cảnh Trí có thể nói không còn ai cho hắn tín nhiệm, con gái, hắn có thể tin tưởng, nhưng hắn vẫn không quên nhắc nhở.
"Đồng Đồng, đừng có quá nhiều tiếp xúc với Thẩm Cảnh Nhiên."
Lâm Thu Đồng không nói gì, cô mới sẽ không đồng ý!
Vào ngày Lâm Thu Đồng đón nhận số cổ phần, Thẩm Cảnh Nhiên công khai công bố tình hình mới của tập đoàn Cảnh Trí, cô và Lâm Thu Đồng cùng đồng thời quản lý Cảnh Trí. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều suy đoán, rốt cuộc Lâm Thu Đồng là nhân vật vào, có thể được Quan Tư Thành chuyển nhượng số cổ phần? Rất nhanh, thân phận thật của Lâm Thu Đồng liền bị phơi bày, khi Diệp Tu thấy bốn chữ quan hệ cha con, trong lòng nổi lên tư vị không thể diễn tả, haha, thế mà cô còn ngu ngơ giúp đỡ, cho nên, Lâm Thu Đồng đã biết từ sớm quan hệ tình nhân với Quan Tư Thành của mình sao? Thảo nào lúc đầu khinh bỉ mình như vậy. Nhưng mà, rốt cuộc làm sao Lâm Thu Đồng biết được? Diệp Tu nói chuyện này cho Quan Tư Thành, hắn thầm kêu không hay, dù chuyện hắn với Diệp Tu đã bị phanh phui, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ vẫn không chính diện trả lời. Quan Tư Thành không muốn lưu lại ấn tượng tồi tệ hơn với con gái, có mấy lời dù nói ra cũng chẳng mấy ai tin, giống như chuyện của hắn và Diệp Tu, bọn họ quen biết nhau ba năm, phát sinh quan hệ là chuyện ở năm thứ hai, cho đến năm rồi hắn từng nghĩ sẽ không liên lạc với Diệp Tu nữa, nhưng bối cảnh Diệp Tu lại có quá nhiều lợi ích, cho nên...
"Haha, tôi đúng là đồ ngốc, từ lúc nào mà em biết được, có thể nói cho tôi không?"
Diệp Tu chưa từ bỏ ý định, nhắn tin Lâm Thu Đồng. Lúc này Lâm Thu Đồng đang ở cùng Thẩm Cảnh Nhiên trong khách sạn, suy nghĩ nên trả lời ra sao, Thẩm Cảnh Nhiên ngồi bàn bên cạnh xử lý chuyện công ty, Lâm Thu Đồng ngồi dưới đất dựa người vào ghế, đầu tựa lên người Thẩm Cảnh Nhiên, cho nên Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấy được.
Cô cũng tò mò, làm sao Lâm Thu Đồng biết được, Diệp Tu là tình nhân Quan Tư Thành? Lâm Thu Đồng ngồi nửa buổi, mới bắt đầu trả lời, ngón tay thon dài linh loạt lướt trên bàn phím, câu trả lời rất nhanh xuất hiện: Còn nhớ Quan Tư Thành tặng chị túi xách và đồng hồ không? Đó là quà hắn mua cho tôi với Thẩm Cảnh Nhiên, bọn tôi đều không nhận, đều là phiên bản giới hạn, mới đầu nhìn thấy tôi vẫn chưa dám tin, về sau điều tra một chút, đúng là hàng mà Quan Tư Thành mua từ nước ngoài về, cho nên, tôi đã biết được từ đó.
Thẩm Cảnh Nhiên cũng bừng tỉnh đại ngộ, ra là vậy, nhắn xong dường như Lâm Thu Đồng còn muốn nói gì đó tiếp, tiếp tục gõ: Tôi không khinh bỉ, cũng không có căm ghét chị các loại, dù sao, yêu một người đâu phải là chuyện sai trái. Bây giờ điều tôi muốn nói là, liệu Quan Tư Thành có xứng đáng để chị giao phó cả đời không, chị phải suy nghĩ thật kỹ.
Thẩm Cảnh Nhiên cảm thấy đầu óc Lâm Thu Đồng thật kỳ lạ, lại thảo luận loại vấn đề này với tiểu tam của ba, đợi Lâm Thu Đồng nhắn xong, dường như lại nhàm chán, cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui trên đùi Thẩm Cảnh Nhiên, chơi đùa rất vui vẻ. Quả thật, Lâm Thu Đồng chiếm một nửa danh phận tổng giám đốc, nhưng toàn bộ công việc đều do một mình Thẩm Cảnh Nhiên làm, đương nhiên Lâm Thu Đồng vui chơi không cần phải e dè rồi.
Thẩm Cảnh Nhiên vẫn bố trí thêm cú chót cho nhà mới, vật dụng cơ bản cần mua thêm cũng đã xong, phần chi tiết còn lại, cô muốn tự mình làm, ví dụ như sơn tường trong phòng ngủ, cô muốn tự sơn, nhưng ngày nào Lâm Thu Đồng cũng lẽo đẽo theo sau, Thẩm Cảnh Nhiên cơ bản không có cơ hội đi làm. Thẩm Cảnh Nhiên còn đang suy nghĩ tìm chút việc cho Lâm Thu Đồng, cô bé đã a lên một tiếng, Thẩm Cảnh Nhiên hỏi chuyện gì, cô liền cười hì hì nói.
"Em tìm được manh mối rồi."