Dưỡng Nữ Vi Hoạn

Chương 72: - Phá đám





Vòng tay qua hông Lâm Thu Đồng, Thẩm Cảnh Nhiên ôm trọn lấy cô, cũng chôn mình thật chặt trong lồng ngực em ấy, mà Lâm Thu Đồng cũng gần như phản xạ có điều kiện ôm lại Thẩm Cảnh Nhiên. A, cảm giác này... không tài nào hình dung ra được, Thẩm Cảnh Nhiên chủ động ôm cô, cô giống như đang ôm trọn thế giới vào lòng vậy.


Em yêu chị, Thẩm Cảnh Nhiên.


Lời tỏ tình thầm lặng của Lâm Thu Đồng gần như muốn phóng thích. Chỉ là cái ôm này, không mang một chút hương vị của tình dục, chỉ có ấm áp vây quanh cả hai, dục hỏa trong lòng Lâm Thu Đồng nháy mắt được dập tắt, thân thể cũng hạ nhiệt, gần như đạt đến độ ấm vĩnh cữu, sưởi ấm cả con tim. Cả hai yên tĩnh ôm nhau, nỗi sợ hãi trong lòng Lâm Thu Đồng như được dòng nước mát mùa thu chảy qua, chậm rãi róc rách, xoa dịu thân thể khô khốc đã lâu. Hốc mắt cô đau nhức, môi dán bên tai Thẩm Cảnh Nhiên thủ thỉ rất rất nhẹ.


"Xin lỗi, em yêu chị."


Xin lỗi, cho những lần vô lễ và thô bạo với chị, vì sợ chị xem thường, nên em đã dùng mọi cách để mong được chị chú ý. Bây giờ nhìn lại, mới phát hiện mình đã vụng về biết bao, dù vậy, mà chị vẫn chấp nhận; em yêu chị, từ lần đầu tiên gặp mặt tim em đã đập rất nhanh ngay cả chính mình cũng không ý thức được, kể cả lần gặp lại sau, khi nghe chị liên quan tới một người khác, đứng cạnh người đó, em đã gần như điên lên vì ghen tuông, khi đó, em mới hiểu ra, Thẩm Cảnh Nhiên, em yêu chị.


Những lời này, Lâm Thu Đồng không cách nào nói ra được, chỉ biết gói gọn tất cả tâm tư trong năm chữ. Thẩm Cảnh Nhiên không có tiếng đáp lại, chỉ là hai cánh tay càng ghì chặt hơn, lần đầu tiên, cô có cảm giác an toàn, tựa như được em ấy ôm vào lòng, thì mọi lo âu buồn phiền đều tan biến, dù phía sau có là địa ngục. Ngày mai cần phải chiến đấu, cho nên chỉ lúc này thôi, em hãy cho chị được lấy năng lượng của em nhé! Thẩm Cảnh Nhiên chôn mình trong lòng Lâm Thu Đồng, hốc mắt tản mát ướt át.


Ngày hôm sau, Thẩm Cảnh Nhiên nhận được cuộc gọi của tổng giám đốc Tôn công ty A, bày tỏ có việc muốn nói. Điều kiện hợp tác đôi bên đã thỏa thuận, chỉ còn ký hợp đồng, lúc này lại đột nhiên sinh thêm chi tiết, Thẩm Cảnh Nhiên có linh tính xấu. Quả nhiên, ông ấy nói liên quan chuyện hợp tác có thể từ nay về sau sẽ kéo dài ra hơn.


"Có vấn đề gì, xin ngài nói thẳng."


Thẩm Cảnh Nhiên đang suy đoán, phải chăng Quan Tư Thành động tay động chân. Ông Tôn rất áy náy cười nói.


"Tổng giám đốc, thật xin lỗi, cô cũng biết, công ty chúng tôi, ngoại trừ tôi còn một vị tổng thanh pha nữa đúng không?"


Ông hơi dừng, lại nói tiếp.


"Quyết sách lúc đầu đưa ra, đều là ý của riêng tôi, vị tổng thanh tra nọ đã chỉ ra vài chi tiết mà tôi chưa cân nhắc đến, tôi muốn xem lại lần nữa, cô thấy..."


"Cân nhắc không phải không thể, ngài cần mấy ngày?"


Thẩm Cảnh Nhiên nhượng bộ lần nữa, toàn thể công ty, chén cơm của họ đều phải dựa vào cô, dù rất thạo việc nhưng hiện nay công ty vẫn chưa khởi sắc, đã phải giảm biên chế không ít. Sắc mặt tổng giám đốc Tôn càng áy náy.


"Chuyện này, cô ấy chưa mở lời, cho nên, hôm nay tôi gọi điện thứ nhất là xin lỗi, thứ hai là muốn nói tổng giám đốc hãy tạm gác hạng mục này qua một bên để tập trung vào hạng mục khác, nếu có hạng mục mới không cần phải để ý chúng tôi đâu."


Ý chính trong lời nói đã rõ ràng, Thẩm Cảnh Nhiên sau khi nói chuyện với tổng giám đốc Tôn thì mở máy tính thăm dò công ty A, tra được vị tổng thanh tra khác của công ty, mang họ Diệp. Ừm, cái họ này, nghe quen quen, rốt cuộc là tình cờ hay có nguyên do? Thẩm Cảnh Nhiên gọi Khang Mạc đi thăm dò vị Diệp tổng này có quan hệ gì với Diệp Tu, đồng thời hỏi một chút tình hình Kiến Nghiệp có gì mới. Khang Mạc nói.


"Gần đây Kiến Nghiệp không có động tĩnh mới."


Thế nhưng, buổi chiều, lại có tin tức, tập đoàn Cảnh Trí lúc mới hình thành đã lấy hợp đồng làm ăn của Kiến Nghiệp mới có được như hôm nay, trong tin tức còn nói có chứng cớ xác thực. Thẩm Cảnh Nhiên cười khổ, cái gọi là lấy hợp đồng làm ăn, chẳng phải ban đầu chính là cô đứng ra, mà Quan Tư Thành chỉ đồng ý ở cương vị giám sát, sao bây giờ lại biến thành người ký kết là Quan Tư Thành. Xem ra, Quan Tư Thành tên tiểu nhân này muốn chơi tới cùng, chơi lớn như vậy, ngay cả báo chí cũng động tay động chân, Khang Mạc sao sẽ phát hiện được.


Ăn cắp xưa nay là cấm kỵ trong mọi ngành nghề, huống hồ Cảnh Trí còn là một công ty lớn, chưa tan làm mà Thẩm Cảnh Nhiên đã thấy cửa công ty chật kín người xe của báo giới. Lúc này di động gọi tới, là dãy số lạ, nhưng cô nhận ra là Quan Tư Thành.


"Sao hả, Cảnh Nhiên."


Giọng vẫn ôn nhu như thường lệ, nhưng nghe qua chẳng chút thân thiết, mà như đang đâm chọt hơn.


"Tổng giám đốc Quan đúng là đã lao tâm khổ tứ, lôi chuyện ngày xưa của chúng ta ra có ý nghĩa lắm sao?"


Thẩm Cảnh Nhiên hỏi châm biếm, Quan Tư Thành bên kia đầu dây cười to trả lời.


"Với tôi rất có ý nghĩa."


"Hợp đồng đó rõ ràng do tôi mang về, anh chẳng qua chỉ đứng ra xem xét lại, chiếm đoạt thành quả của tôi còn nhân tiện bêu xấu anh cảm thấy làm vậy vui lắm à, tuổi thực của tổng giám đốc Quan thì ra ấu trĩ như thế."


Thẩm Cảnh Nhiên biết Quan Tư Thành muốn chọc tức cô, nhưng cô sẽ không cho hắn như ý. Quan Tư Thành cười lớn.


"Haha, Thẩm Cảnh Nhiên, tôi nên bảo cô đơn thuần hay ngu si đây? Chuyện năm đó, cô không có chứng cớ, ai có thể chứng minh hợp đồng do cô mang về chứ?"


"Không thể chứng minh, anh đã thích tôi xem như bố thí cho anh, tôi hỏi anh, phía công ty A có phải do anh động tay động chân?"


Thẩm Cảnh Nhiên tâm bình khí hòa nói, cô chưa tra ra kết quả, nhưng trong lòng đã chắc chắn. Quan Tư Thành yên lặng, một hồi sau, trầm thấp nói.


"Đúng thì sao? Không đúng thì thế nào? Tôi nói rồi, tôi cho cô tất cả, thì cũng có thể lấy lại tất cả, Thẩm Cảnh Nhiên, cô là thép cứng, nhưng, tôi là cây kéo bén nhọn."


Trong lời nói tràn đầy uy hiếp, càng về sau càng thâm.


"Nếu cô vẫn không nghe lời, cô sẽ mất trắng tay, cả gia đình, sự nghiệp lẫn danh tiếng... Tôi cho cô một ngày quyết định."


Thẩm Cảnh Nhiên trầm tư, đột nhiên hỏi.


"Tại sao bỗng dưng anh đổi số điện thoại?"


Quan Tư Thành không trả lời, nói tiếp.


"Cảnh Nhiên, lòng tốt của tôi chỉ đến đây thôi, một ngày sau nếu cô không đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ cho cô hối hận cả đời."


"Tổng giám đốc Quan, phiền anh lặp lại yêu cầu của mình."


Thẩm Cảnh Nhiên trong giọng lại có chút ôn thuận, Quan Tư Thành hơi không tin được.


"Cô nghĩ kỹ nhanh như vậy? Haha! Sáng suốt lắm!"


Sau khi cười xong Quan Tư Thành nói.


"Yêu cầu tôi là, cô phải hoàn toàn tránh xa con tôi, nếu được, tôi hy vọng cô hãy rời khỏi thành phố này một thời gian, Cảnh Trí tôi sẽ cho cô giữ lại, điểm này cô có thể yên tâm. Đương nhiên, giấy ly hôn tôi cũng sẽ ký giao tận tay cho cô, cô thấy sao?"


"Tổng giám đốc Quan, anh đang uy hiếp tôi đấy, có biết không?"


Giọng Thẩm Cảnh Nhiên cũng trầm xuống, Quan Tư Thành hơi sững sốt, Thẩm Cảnh Nhiên nói tiếp.


"Tổng giám đốc không chỉ uy hiếp tôi, còn phỉ báng danh dự tôi, đây đều là việc phạm pháp. Ngoại trừ chuyện này ra, tổng giám đốc phải chăng nên nghĩ kỹ lại, có phải anh còn làm những chuyện phạm pháp khác?"


Thẩm Cảnh nhiên vừa dứt lời, Quan Tư Thành bên kia liền cúp máy.


Thẩm Cảnh Nhiên ghi nhớ dãy số này, tính cho người điều tra, gọi Khang Mạc vào, nhìn mặt Khang Mạc, Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên đổi đề tài, hỏi.


"Khang Mạc, cô theo tôi bao lâu rồi?"


Khang Mạc cũng lộ ra thần sắc bất ngờ, chân mày hơi nhỉnh lên như đang suy nghĩ thời gian, nói.


"Tôi đã theo tổng giám đốc từ khi chị thành lập Cảnh Trí."


Thẩm Cảnh Nhiên nhấp mím môi, thở dài nói.


"Đúng vậy, từ lúc bắt đầu, tôi đã không xem cô như người ngoài."


Khang Mạc cúi đầu, thấp giọng nói.


"Cảm ơn tổng giám đốc."


Thẩm Cảnh Nhiên đột nhiên bật cười, trêu chọc nói.


"Sắc mặt nghiêm trọng vậy làm gì, tôi cũng đâu phải đang sa thải cô."


Khang Mạc vẫn không ngẩng đầu, ngược lại nói.


"Nếu tôi đã làm sai chuyện gì, xin tổng giám đốc trực tiếp chỉ bảo."


"Liên quan quan hệ giữa Diệp Tu và tổng thanh tra cô điều tra tới đâu rồi?"


Thẩm Cảnh Nhiên lại đổi đề tài, Khang Mạc cũng phản ứng rất nhanh.


"Hiện tại có khả năng nhất là quan hệ thân thích, nhưng chưa có chứng cứ xác minh, dù sao họ Diệp cũng rất phổ biến."


Ngón tay Thẩm Cảnh Nhiên vuốt cằm, nói tiếp.


"Còn gì khác không?"


Khang Mạc lắc đầu, Thẩm Cảnh Nhiên cho cô rời khỏi, gọi cho Liễu Tịch, giao phó xong, gần như cũng tới giờ tan làm.


Dưới lầu báo giới vẫn bu quanh, bây giờ cô mà ra ngoài, nhất định sẽ bị chặn lại, thật sự không có tâm trạng qua loa bọn họ. Thẩm Cảnh Nhiên còn bận suy nghĩ làm sao để tránh ký giả, thì Lâm Thu Đồng gọi tới, kèm theo là một trận thở gấp, đứa nhỏ này hình như đang chạy.


"Thẩm Cảnh Nhiên, cửa sau công ty chị cũng có ký giả, bây giờ chị trước đừng ra ngoài, đợi đến lúc được em sẽ gọi điện!"


Điện thoại bỗng cúp máy, tâm trạng phiền muộn của Thẩm Cảnh Nhiên được xua tan không ít, vẫn còn một người cam tâm tình nguyện bôn ba vì cô, mà người này vừa vặn cũng là người cô nhớ nhung nhất trong lòng.


Phần tình cảm này bắt đầu rất đột ngột, nó đã mọc rễ ở thời điểm mà Thẩm Cảnh Nhiên chưa kịp nhận thức, khi Lâm Thu Đồng bày tỏ tình cảm chân thật nhất ra, dù lúc đó Thẩm Cảnh Nhiên có giật mình nhưng trong lòng cũng có loại cảm giác sớm đã dự liệu. Từng rất bài xích loại tình cảm này, càng bài xích tiếp xúc thân thể, nhưng nếu đến từ phía Lâm Thu Đồng thì cô lại... Để hợp lý hóa điều vô lý, chẳng phải nên đặt câu hỏi vì sao cô tiếp nhận toàn bộ, hay nên nói, mình đối với em ấy, có phải cũng đã nảy nở cảm giác tương tự từ đầu chẳng qua bản thân không ý thức được.


Trong lúc Thẩm Cảnh Nhiên mãi miên man suy nghĩ, Lâm Thu Đồng gọi điện tới, bộ dạng y như ăn trộm nói.


"Chị xuống đây đi, em đợi chị ở cửa sau."


Lúc Thẩm Cảnh Nhiên xuống tới nơi, Lâm Thu Đồng cũng không lái xe tới, mà là bắt xe tới đón. Thẩm Cảnh Nhiên muốn ngồi ghế trước, nhưng Lâm Thu Đồng bắt lấy cổ tay cô.


"Ngồi ghế sau với em!"


Dù là đề nghị, nhưng ý tứ lại không thể không vâng lời. Thẩm Cảnh Nhiên thuận theo ngồi vào trong, Lâm Thu Đồng cũng ngồi vào theo, xe không lái về nhà, mà lái về hướng căn phòng thuê của Lâm Thu Đồng.


Mối quan hệ hiện tại giữa các cô khá vi diệu, trước việc Lâm Thu Đồng tỏ tình nhiều lần, dù lần nào Thẩm Cảnh Nhiên cũng phản ứng im lặng, nhưng hành động, thì gần như đã công nhận quan hệ yêu đương của các cô. 3 tháng đã qua, tình yêu chân chính mới gần như nảy mầm, không phải hiệp ước người yêu mà là tình yêu thật sự, trong lòng Lâm Thu Đồng đã xem Thẩm Cảnh Nhiên là bạn gái của mình, cô không cần Thẩm Cảnh Nhiên nói ra, chỉ cần Thẩm Cảnh Nhiên không từ chối, cũng tức nghĩa đã công nhận.


Lúc sắp tới nơi, Thẩm Cảnh Nhiên mới phát hiện, không phải về căn nhà kia, dù cô thật không muốn trở về đó, nhưng giờ phút này tới nơi này cũng không phải lựa chọn tốt. Vào tới phòng, toàn thân Thẩm Cảnh Nhiên lập tức mệt mỏi rũ rượi, ngã lưng lên salon nhắm mắt lại nói.


"Em như vậy, chỉ sợ ba em tức hộc máu chết."


***


*bò bò vào chăn, ta cũng rũ rượi*


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv