Hô hấp Thẩm Cảnh Nhiên chẳng qua chỉ nhanh hơn bình thường một chút, so với Lâm Thu Đồng, cô vẫn ung dung hơn nhiều, ánh mắt ấn định lên bờ môi Lâm Thu Đồng. Lâm Thu Đồng biết Thẩm Cảnh Nhiên đang say, nhưng say đến độ nào thì không biết, nhớ lại Thẩm Cảnh Nhiên vừa chủ động hôn, trong lòng Lâm Thu Đồng nhất thời như trăm mối tơ vò, nước mắt xém chút rơi xuống, cô liều mạng trợn to không dám chớp mắt, sợ nước mắt sẽ rơi. Giờ phút này, Lâm Thu Đồng rất muốn tỏ tình, lúc cả hai tỉnh táo, Lâm Thu Đồng không dám nói những lời như em thích chị, bởi vì không biết làm vậy sẽ mang lại hậu quả gì. Giờ phút này, có phải dưới tình huống Thẩm Cảnh Nhiên đang say cô sẽ nói ra được tiếng lòng hay không, nói ra lời nói đã cất giữ trong tim từ lâu? Nếu không, thật sự không biết sau này còn cơ hội nào để nói nữa không.
Thẩm Cảnh Nhiên rất hăng say đùa nghịch đôi môi Lâm Thu Đồng, giống như đứa nhỏ tìm được món đồ chơi mới vậy, liền yêu thích chơi đùa không buông tay. Lời tỏ tình của Lâm Thu Đồng cứ vậy từ kẽ hỡ vọt ra ngoài, do hình dạng môi bị Thẩm Cảnh Nhiên làm cho méo mó, nên câu tỏ tình cũng bị biến dạng theo: ẳm ản iên, e ích ị. Lâm Thu Đồng nói rất thâm tình, Thẩm Cảnh Nhiên nghe xong thoáng cúi đầu, Lâm Thu Đồng không nhìn được biểu tình, nhưng cô biết Thẩm Cảnh Nhiên khẳng định đã nghe thấy, bởi vì lúc đó chị ấy dùng sức véo môi mình mạnh hơn. Lâm Thu Đồng cũng vì thế mà thấy đau không nhịn được ah một tiếng, hơn nữa sinh lý con người xảy ra rất nhanh, nước mắt Lâm Thu Đồng lập tức rơi xuống. Mất mặt thật, đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Thu Đồng, bất chấp tất cả cô nghiêng đầu đi nhắm mắt lại che giấu. Thời gian tựa như ngừng lại ở khoảnh khắc này vậy, , xung quanh yên tĩnh đòi mạng, nếu không phải trên người vẫn cảm nhận được sức nặng, Lâm Thu Đồng đã hoài nghi Thẩm Cảnh Nhiên bỏ đi.
Rất muốn mở mắt nhìn Thẩm Cảnh Nhiên, nhưng Lâm Thu Đồng cảm thấy nước mắt còn đọng nơi khóe, cho nên cô vẫn nghiêng đầu như cũ bất động, Thẩm Cảnh Nhiên hình như có động tác, chị ấy định rời đi sao? Đáy lòng Lâm Thu Đồng đau xót. Mãi đến khi hơi thở ấm áp dừng bên tai, Lâm Thu Đồng mới biết, động tác của Thẩm Cảnh Nhiên là tiến lại gần cô, chứ không phải bỏ đi. Trong lòng đau nhức bắt đầu chuyển sang sợ hãi, nước mắt Lâm Thu Đồng gần như không ngừng được, mà mỗi lúc một nhiều hơn. Nụ hôn lần này của Thẩm Cảnh Nhiên rất nhẹ nhàng, hôn lên nước mắt của Lâm Thu Đồng, trên mắt cảm nhận cảm xúc ấp áp mềm mại của đôi môi không cách nào mở lên được, cơ mà hình như có nước mắt vừa lướt qua hàng mi, là của mình sao? Lâm Thu Đồng thật sự muốn mở mắt ra để xác nhận, nhưng Thẩm Cảnh Nhiên vẫn tiếp tục truyền nhiệt độ ấm áp sang khiến cô bất lực kháng cự.
Lúc này, di động Lâm Thu Đồng đột nhiên reo lên, Lâm Thu Đồng cảm thấy tiếng chuông giống như chồi lên từ địa ngục để đòi mạng vậy, lúc này Thẩm Cảnh Nhiên ngã người ra sau, trở mình, nằm lên salon. Lâm Thu Đồng cũng ngồi dậy, vội vàng lau những giọt nước mắt còn sót lại bên khóe mắt, giọng hơi khàn.
"Thẩm Cảnh Nhiên... chị ổn chứ?"
Thật ra, Lâm Thu Đồng không định hỏi câu này, cô định nói chuyện với cô ấy về chuyện giữa hai người.
"Ừhm... nhức đầu... quá..."
Thẩm Cảnh Nhiên nỉ non, lời nói ra cũng không liền mạch, nhìn bộ dạng, đã say quá rồi. Tình huống này, có thể nói được chuyện gì, Lâm Thu Đồng đành đi nghe máy, là Quan Tư Thành gọi.
Đợi Lâm Thu Đồng cúp máy, Thẩm Cảnh Nhiên đã làm ổ nằm ngủ trên salon. Đêm nay, Lâm Thu Đồng ôm Thẩm Cảnh Nhiên vào lòng, dù trong lòng vẫn bất an nhưng vẫn quật cường không chịu thua, sáng hôm sau Lâm Thu Đồng tỉnh lại cánh tay liền đau như bị rút gân mất hết cảm giác. Cô bỗng rụt tay về, Thẩm Cảnh Nhiên cũng vì vậy bị đánh thức, mở mắt xoay người nhìn Lâm Thu Đồng phía sau, biểu tình em ấy mông lung, hình như kèm theo đau đớn. Lâm Thu Đồng xoa cánh tay, không chú ý thấy bên cạnh có người đang nhìn mình, cho đến khi Thẩm Cảnh Nhiên ngồi dậy mò tới khuỷa tay cô bắt đầu nắn bóp với lực độ thích hợp, Lâm Thu Đồng vẫn nằm im lìm, cảm thụ thân thiết ấm áp đến từ Thẩm Cảnh Nhiên. Tất cả đều rất chân thật, ngay cả động tác Thẩm Cảnh Nhiên làm cũng rất ôn nhu, cho nên, chị ấy nhất định là thật lòng, Lâm Thu Đồng nghĩ vậy trong lòng nhưng không dám hỏi, sợ sẽ đánh tan bầu không khí ấm ấp hiếm có được lúc này. Nghĩ sâu hơn, phải chăng tình yêu có thể biến chiến sĩ dũng mãnh trở thành kẻ hèn nhát, Lâm Thu Đồng cảm thấy bản thân mình bây giờ rất xa lạ.
Quan Tư Thành gần như muốn gọi nát di động Thẩm Cảnh Nhiên, đáng tiếc, cuối cùng lại tắt máy, gọi cho Lâm Thu Đồng, dù Lâm Thu Đồng có nghe máy, nhưng Quan Tư Thành thủy chung vẫn không yên tâm. Nhịn hết một đêm, buổi sáng Quan Tư Thành lại gọi cho Lâm Thu Đồng, phá vỡ bầu không khí dè dặt vẫn đang duy trì. Lâm Thu Đồng nghe máy, Thẩm Cảnh Nhiên xuống giường thu dọn làm điểm tâm, làm một cách rất tự nhiên, di động cô hết pin nên sập nguồn, cũng không mang sạc theo, bỏ đi, về công ty lại sạc. Lâm Thu Đồng trấn an Quan Tư Thành xong, đã thấy trên bàn bày đồ ăn sáng, trong lòng lại bị khiêu khích, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự có yêu cô, cô tin chắc điều đó. Thẩm Cảnh Nhiên thấy Lâm Thu Đồng đứng ngẩn ra ở cửa, lên tiếng.
"Lại ăn sáng đi, một chút nữa sẽ trễ làm mất."
Lâm Thu Đồng buồn bực ăn sáng, bộ dạng không có tâm trạng, Thẩm Cảnh Nhiên nhìn cô mấy lần, cô vẫn chỉ chọt chọt đôi đũa lên bánh bao, từng cái lỗ nhỏ xuất hiện, dần trở nên dày đặt, rất rõ ràng, Lâm Thu Đồng có tâm sự. Thẩm Cảnh Nhiên không hỏi, Lâm Thu Đồng cũng không nói, lúc sắp đi làm, Thẩm Cảnh Nhiên lên tiếng.
"Em không cần chở chị đi làm, chị sẽ bắt xe."
"Cứ vậy đi."
Lần này Lâm Thu Đồng cũng không kiên quyết, chui vào xe rườm một tiếng liền vọt đi, Thẩm Cảnh Nhiên đứng đó xoa huyệt thái dương, hậu chứng sau say thật chẳng dễ chịu chút nào. Tối qua dự tiệc, mới đầu thì là phối hợp với ký giả, Quan Tư Thành rất nhiệt tình với cô, sau khi truyền thông rời đi, thì rượu mời liền ồ ạt tấn công Thẩm Cảnh Nhiên. Quan Tư Thành chẳng qua đứng ở vị trí cách cô không xa cũng không gần, vờ như không chú ý tình hình bên cô, nhưng, Thẩm Cảnh Nhiên mấy lần chú ý thấy, ánh mắt Quan Tư Thành đều nhìn về bên này, cũng chỉ trong chớp mắt, hắn sẽ đeo lên nụ cười tiếp tục trò chuyện với người khác, nhưng nụ cười kia không che giấu được đắc ý cùng xảo trá, ai không nhìn ra, chứ Thẩm Cảnh Nhiên nhìn thấu. Lúc trước, Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không để ý biểu tình Quan Tư Thành những khi tham dự yến tiệc, có lẽ lúc đó cô hoàn toàn tin tưởng hắn, hôm nay lơ đãng liếc nhìn, liền nhận ra phân ác ý, có phải phân ác ý này sớm đã tồn tại? Con người, thật đúng không thể tin tưởng.
Lâm Thu Đồng thật sự rất phiền, Quan Tư Thành xem trọng vụ báo thù của cô, suốt ngày cứ đeo theo hỏi quá trình, có gặp khó khăn, hay cần hắn giúp đỡ gì không. Lâm Thu Đồng không muốn nói dối, nhưng càng không thể nói thật, trong lúc quan hệ hôn nhân của họ vẫn hiệu lực, Lâm Thu Đồng không thể múa trống khua chiên tuyên thệ chủ quyền tình yêu được. Lâm Thu Đồng nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy Thẩm Cảnh Nhiên chủ động đề cập chuyện ly dị khả năng không thể được, dù quan hệ hai người họ từ đầu đã luôn quái dị nhưng vẫn duy trì tới giờ nhất định tồn tại cơ sở, mà cơ sở kiên định đó không phải mình cô là có thể phá vỡ. Thẩm Cảnh Nhiên vì muốn đạt được mục đích riêng mới khuất phục Quan Tư Thành, vậy thì, chỉ cần để Quan Tư Thành chủ động ly dị là được, Thẩm Cảnh Nhiên cũng không hẳn không còn đường sống, cho nên, phải làm sao để Quan Tư Thành chủ động ly dị đây?
Lâm Thu Đồng bị kẹt xe giờ cao điểm, tâm trạng đang hỏng bét nhìn hàng xe dài, trong lòng bế tắc đột nhiên lại nghĩ, hiệp ước người yêu 3 tháng, hết 3 tháng, phải chăng cô với chị ấy sẽ hoàn toàn xa rời nhau, Thẩm Cảnh Nhiên đạt được mục đích rồi sẽ lơ cô đi... đợi đã, rốt cuộc Thẩm Cảnh Nhiên có mục đích gì mà phải cần Quan Tư Thành giúp mới được? Lâm Thu Đồng nghĩ tới đây, gọi điện cho Quan Tư Thành, hắn trả lời.
"Đồng Đồng, đây là chuyện riêng giữa ba và cô ta, ba không thể nói với con, nhưng con có thể hỏi Thẩm Cảnh Nhiên, nếu cô ta không ngại, để cô ta tự nói."
Nếu đã vậy, Lâm Thu Đồng quyết định hỏi Thẩm Cảnh Nhiên, gọi điện không ai nghe máy, Lâm Thu Đồng gửi tin nhắn.
Mộc Hòa: Thẩm Cảnh Nhiên, mục đích của chị rốt cuộc là gì?
Lâm Thu Đồng đã có chuẩn bị Thẩm Cảnh Nhiên sẽ không trả lời ngay, nhắn xong liền cất điện thoại vào túi. Nhưng trong lòng cứ bị ý niệm phiền nhiễu giật dây, Lâm Thu Đồng không cam tâm lấy di động ra xem, không trả lời thật, có chút mất mát. Cứ vậy cô lặp đi lặp lại, Lâm Thu Đồng tới công ty, Thẩm Cảnh Nhiên vẫn chưa trả lời, haiz! Lâm Thu Đồng đang làm việc ở Kiến Nghiệp, dùng phương thức thấp nhất để bắt đầu, ngay cả người giới thiệu, cũng không phải Quan Tư Thành, cho nên, toàn bộ trong Kiến Nghiệp đều xem cô là thực tập viên. Có điều Lâm Thu Đồng cũng không tồi, tính cách sảng khoái, ngược lại chung sống với đồng nghiệp rất tốt, nhất là đồng nghiệp nữ. Mấy lần, Quan Tư Thành bắt gặp nữ đồng nghiệp có cử chỉ rất thân mật với Lâm Thu Đồng, híp mắt nhìn nửa ngày trời lại cảm thấy không ổn, giữa con gái với nhau vốn chính là khá gần gũi, Quan Tư Thành lắc đầu, đều cho rằng Thẩm Cảnh Nhiên làm hại.
(Tức cái lồng ngực ghê!?? Miệng nói thương con gái mà có bao giờ hành động đúng nghĩa như vậy, nào giờ có chịu quan sát nó thật lòng, biết nó là người như thế nào? Liệu sẽ có một ngày ông làm được điều mà người cha thực thụ nên làm hay không, tôi nghi ngờ điều đó đấy!!!)
Cho tới gần giờ cơm trưa, Thẩm Cảnh Nhiên mới trả lời.
Cảnh Nhiên: Xin lỗi nhé, chị không muốn nói, đây là chuyện cá nhân của chị.
Tràn đầy mong đợi lại đổi lấy câu trả lời như vậy, Lâm Thu Đồng đã đủ bức bối, cô rất muốn giúp đỡ Thẩm Cảnh Nhiên, đáng tiếc, người ta cũng không cảm kích.
Mộc Hòa: Chúng ta là người yêu, lẽ nào ngay cả chuyện cỏn con chị cũng không thể nói? Hay cơ bản chị không hề xem chúng ta là người yêu!
Lâm Thu Đồng nói những lời này thực sự là nghiêm túc mà nói, nhưng trên thực tế lại chỉ là giả, liên lụy đến trong lòng cũng thành giả, dù sao giữa cả hai cũng chỉ là hiệp ước, hơn nữa còn chỉ là hiệp ước đầu môi chót lưỡi... Thẩm Cảnh Nhiên có thể theo được như vậy, nói rõ chị ấy rất tôn trọng cô, bằng không chị ấy hoàn toàn có thể không cần phải để ý. Lâm Thu Đồng tự an ủi bản thân, nhưng ngược lại cũng suy nghĩ, trừ phi, đó là mục đích Thẩm Cảnh Nhiên nhất định phải có, mà đã nhất định phải có cho được, thì chị ấy sẽ nguyện ý trả bằng bất cứ giá nào.
Lâm Thu Đồng cúi đầu, tự phản biện chính suy nghĩ của mình mà thấy bế tắc, Thẩm Cảnh Nhiên thật sự như Quan Tư Thành đã nói? Vì để đạt mục đích không từ bất kỳ thủ đoạn? Hahaha! Lâm Thu Đồng cảm thấy mình sắp điên mất! Tại sao cô phải vì Thẩm Cảnh Nhiên mà tâm loạn tới mức này? Hiệp ước cũng đã có, nếu Thẩm Cảnh Nhiên đã đồng ý, cô cần gì sợ đầu sợ đuôi, chuyện người yêu nhau nên làm, cô đều muốn làm toàn bộ, không thì sau này tách ra thật sự, cô sẽ hối hận cả đời.
Cảnh Nhiên: Haha, giữa người yêu cũng cần có không gian riêng tư, chị tôn trọng tất cả của em, hy vọng em cũng có thể như vậy.
Lâm Thu Đồng đọc những lời này, không thể không phục, sự thật đúng là vậy, cho tới giờ Thẩm Cảnh Nhiên luôn không truy hỏi cô điều gì, càng không trách cứ này nọ... nhưng mà, cô vẫn không cam tâm.