Lupin vốn nên ẩn nấp bỗng nhiên giống như không có việc gì về hội Phượng Hoàng làm Albus đang dùng trà chiều bị nghẹn bởi một cái bánh.
“Albus, tin lớn, trang đề! A, Albus, đây là một bí mật lớn! Ngài phải đáp ứng tôi giữ kín.” Lupin xách Albus đến phòng giặt quần áo, hai người mặt đối mặt, mà trong cổ họng Albus còn có một cái bánh bao…
“Khụ, khụ!” Albus đáng thương cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Remus, trước khi nói cho tôi biết bí mật lớn của cậu thì có thể cho tôi một cốc nước trước không? Tôi sắp không được…”
Uống một ly hồng trà, Albus thoải mái thở phào một hơi.
“Được rồi, Remus, nói bí mật lớn của cậu đi, cậu sắp điên rồi sao?” Albus cười.
“Không! Tôi xác định thần trí mình rất bình thường, tin tưởng tôi, vì tôi có cái này rồi!” Lupin lấy một bình lang dược ra đặt ở trước mặt Albus.
“Nhìn, món quà đến từ quý tộc!”
“A, Remus, thì ra cậu phát tài.” Albus không biết khi nào mà Remus lại mua được thứ tốt này.
“Không, Albus, tôi còn là một tên nghèo kiết xác, nhưng hội Phượng Hoàng sắp phát tài.” Từ khi James mất tích, hội Phượng Hoàng đã đói một tháng.
“Ngài biết em trai Sirius không?” Lupin hỏi.
“Regulus, đứa bé kia cũng không tệ lắm, nếu như cậu ta không phải một tử thần thực tử thì còn tốt hơn.” Albus còn không hiểu ý Lupin.
“Ừ, hiện tại thì không còn tính.” Lupin gật gật đầu.
“Khụ, khụ!” Đáng thương, Albus lại nghẹn…
“Albus, chúng ta có nội ứng, tuy không thể tin được nhưng là Lily và Eso gặp nguy hiểm vì người giữ bí mật nhà Cervantes là Petter, mà vừa rồi Regulus lộ ra Petter đã vào bên chúa tể hắc ám rồi, cậu ta từng thấy Petter ở đó.” Cái này là tin Lupin vừa nghe được, cũng là món quà của Regulus.
Albus có chút sững sờ, chợt nhớ tới ngày hôm qua gặp Severus, đối phương từng nói qua một câu ông không hiểu: mặc kệ Remus Lupin nói gì không thể tưởng tượng nổi, mời ông tin tưởng.
“Tôi hiểu!” Albus cảm giác mình bắt được trọng điểm.
“Thì ra Regulus là bị cậu ta xúi giục…” Trách không được, Albus gật gật đầu.
“Nhanh! Truyền tin tức cho nhà Cervantes gọi bọn họ chuyển di.”
Snape xuất hiện ở một trấn nhỏ của Hà Lan, đứng đằng sau cối xay gió, anh thấy được người con gái tóc đỏ mình đã từng vô cùng ái mộ, hiện tại cũng vẫn thích. Hiện tại cô ấy đã là một người mẹ, bên cạnh có một người đàn ông cao lớn anh tuấn ôn hòa nhìn cô.
Nhưng giờ phút này, một nhà ba người thoạt nhìn hạnh phúc đang khẩn trương, bọn họ chờ ở cửa. Trong chốc lát sau có một người đàn ông cưỡi chổi mặc bộ cũ nát đồ vét trên mặt tràn đầy tàn nhang, mái tóc đỏ lộn xộn đến đón bọn họ. Bọn họ nhiệt tình ôm nhau, mỉm cười ân cần thăm hỏi rồi sau đó những phù thủy dũng cảm chính nghĩa lại bắt đầu một cuộc viễn chinh mới.
Snape cứ như vậy nhìn bọn họ, nhìn bọn họ bay lên trời xanh, bóng lưng dần mơ hồ… Theo Regulus bị xúi giục mãi cho đến Petter phản bội hội Phượng Hoàng rồi cho tới hôm nay Regulus mật báo, anh vẫn thủ hộ người nhà này. Hiện tại anh biết rõ bọn họ đã an toàn.
Snape không thể nghi ngờ là ác ma, mà Lily vĩnh viễn thiên sứ của anh.
Nhưng người ở cạnh ác ma cũng vĩnh viễn không phải là thiên sứ, có lẽ là một con rồng ác độc, có lẽ là tiểu quỷ nào đó từ tương lai không cách nào dự đoán không hiểu sao trở về địa ngục, nhưng, không phải là thiên sứ. Cho nên, Lily, tôi muốn chào tạm biệt, gặp lại sau, đồng thời tôi muốn nói thật có lỗi. Tôi từng yêu em, hơn nữa sẽ vẫn bảo vệ em, vẫn nhớ nụ cười ôn hòa, nhưng tha thứ tôi không thể tiếp tục yêu em. Vì, tôi đã tìm được một tiểu quỷ. Tiểu quỷ nói dù cho thân thể của tôi ở địa ngục, cậu ta cũng sẽ vĩnh viễn yêu tôi, tin tưởng tôi, cho tôi lực lượng. Tôi đã từng nói với tiểu quỷ đó, cái gọi là vĩnh viễn chỉ có thể là định luận che hòm quan tài. Mà bây giờ tiểu quỷ đó đã chết, cậu ta làm được hứa hẹn cho nên tôi cũng vậy nguyện ý cho cậu ta vĩnh viễn của mình.
Snape quay người đi, trên khuôn mặt nguội lạnh phảng phất lướt qua cái gì, dưới ánh mặt trời lóng lánh lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
Hãy cho tôi một điểm tựa và tôi sẽ nhấc bổng cả Trái Đất ——Archimedes
James ngồi nhìn chằm chằm vào giáo sư trên gương. Trước đây thật lâu, hoặc là có thể nói là từ khi Harry biến thành James đến nay, anh vẫn tồn tại một nghi hoặc là anh quay về quá khứ làm gì?
Không có quầng sáng chúa cứu thế, Harry đồng thời cũng là James lần thứ nhất sinh ra nghi hoặc với giá trị tồn tại của mình. Số phận cứu thế chủ, đối kháng Voldemort, những gì anh làm như là châu chấu đá xe, Albus và các thành viên hội Phượng Hoàng luôn phấn đấu nhưng lại không thể rung chuyển Voldemort. Anh cũng có thể nói là một lần nữa nhận thức Voldemort, Voldemort này với anh rất lạ lẫm. Không phải một kẻ điên đầu trọc không mũi mắt đỏ, vặn vẹo biến thái không lí trí, hiện tại, anh tuấn tiêu sái, thâm trầm cơ trí, phảng phất tên của hắn chính là ‘Hấp dẫn’.
Cho nên James luôn rất phiền muộn, anh không có cách nào đối phó Voldemort… Người khác có thể nói anh không đủ thông minh, anh thừa nhận thật sự là anh không đủ thông minh, lúc anh có thể đả bại Voldemort là dựa vào là dũng khí, quan trọng hơn, là vận mệnh! Vận mệnh đại biểu chính nghĩa! Nhưng bây giờ, vận mệnh kia không thuộc về anh cho nên, vận may của anh chấm dứt.
Trong một thời gian rất lâu, James mất đi mục tiêu phấn đấu, điều duy nhất anh có thể bắt lấy cũng chỉ có giáo sư Snape. Đúng vậy, anh không thể thay đổi lịch sử nhưng có thể thay đổi vận mệnh người nào đó, không phải sao! Cho nên anh đặt toàn bộ trọng tâm trong cuộc sống lên Severus, phảng phất cải biến cậu ta là có thể thay đổi thế giới này.
Mà bây giờ, James thấy mình đúng!
Anh cải biến vận mệnh giáo sư, mà giáo sư thay đổi vận mệnh Voldemort, vận mệnh Regulus, vận mệnh Lily, vận mệnh tất cả mọi người. Trải qua thực tế kiểm nghiệm, dù cho không có số mệnh chúa cứu thế, anh cũng có tác dụng. Hãy cho tôi một điểm tựa và tôi sẽ nhấc bổng cả Trái Đất. Giáo sư, chính là điểm tựa của anh! Anh cải biến giáo sư, mà giáo sư cải biến cái thế giới này!
James vô cùng kiêu ngạo và tự hào, Severus Snape là người anh yêu mến nhất, anh hùng, là thiên tài! Thân là người yêu ( tự phong ), anh cũng rất vinh dự.
James mỗi ngày nhìn gương giống như anh đang ở bên giáo sư. Vì độc dược, Voldemort không điên, hành vi còn thu liễm, cũng không đại quy mô giết hại làm xác chết ngổn ngang khắp nơi. Được giáo sư chỉ đạo, Regulus không chết, còn biến hóa nghiêng trời lệch đất, hiện tại đã bị xúi giục rồi, đều là công của giáo sư. Voldemort muốn giết đứa trẻ sinh tháng bảy nhưng giáo sư để lộ bí mật, những đứa bé sinh ra vào tháng bảy và cha mẹ đều dùng thần chú ‘Lòng son dạ sắt’, Voldemort hận nghiến răng ngứa cũng không làm được gì. Ngay cả Petter mật báo cũng vì Regulus đi mật báo mà mất đi uy lực vốn có, Lily và chồng, con, nhà Cervantes an toàn!
Điều duy nhất làm James bất mãn là giáo sư khóc, là vì thấy Lily sao? Giáo sư còn yêu Lily… James có chút thất bại nhưng rất nhanh anh lại đứng lên! Stop! Lily hiện tại tuy không phải mẹ nhưng cũng làm mẹ rồi, còn cái gì đáng sợ! Mình dũng cảm, tiếp tục hướng tới trước, như giáo sư đã từng nói qua, con mắt sư tử nên ở phía trước!
A! Cạn chén vì định luật Archimedes! Cho tôi một giáo sư, tôi có thể đảo loạn thế giới pháp thuật!
Ba tháng, thời gian từng ngày qua, nỗi nhớ mong của James cũng càng thêm nhiều, Snape trong thời gian mất đi James cũng không ngừng nghĩ lại và đã rõ, tuy cảm tình với James không nhất định là tình yêu đối phương chờ mong nhưng cảm tình đó cũng tuyệt đối không kém tình yêu, James là trụ cột tinh thần của anh, là động lực sống và hướng tới mục tiêu, dù cho James không ở bên cạnh, anh cũng có ảo giác kỳ thật James chưa từng đi xa. (Giáo sư, ngài đã đoán đúng! James mỗi ngày đều nhìn lén ngài! )
Voldemort gần nhất không thuận lợi tới cực điểm, hắn tỉnh táo phân tích rồi cảm thấy ngọn nguồn phiền não đều ở trên người một người —— nội ứng! Đúng vậy! Nội ứng chết tiệt! Sao hắn cái gì cũng biết? Vì sao hắn cái gì cũng biết? Hắn đã từng hoài nghi tới Severus là nội ứng cho nên hắn đưa nhiệm vụ điều tra cho Lucius, còn phái Regulus đi giúp, gạt Severus. Nhưng… Đáng chết! Lại để cho nhà Cervantes thần kỳ biết trước, biến mất trước tầm mắt của hắn!
Thở dài một tiếng, Voldemort chỉ có im lặng hỏi trời xanh, vì sao a!
Rốt cuộc ai là nội ứng? Voldemort bắt đầu trở nên thần kinh, nhìn ai cũng giống phản đồ. Vì thế Snape không thể không nghiên cứu chế tạo độc dược mới ức chế cảm xúc vô cùng kích động, thần kinh vô cùng khẩn trương của Voldemort, giúp hắn thả lỏng, bằng không thì tử thần thực tử sẽ biến mất sớm.
Đồng thời Snape cũng rất tò mò cứu thế chủ trong dự ngôn là ai? Trước kia anh có thể khẳng định nói đứa bé kia là con Lily tên Harry Potter! Bởi vì cái tên đáng chết kia ở bên cạnh anh, còn thường xuyên tới cọ giường nhà anh.
Nhưng hiện tại Snape mờ mịt… Con Lily tên Mariah Cervantes, còn là một cô bé, tuy tên là Mariah nhưng đó là thánh mẫu, không phải chúa cứu thế. Thật đáng buồn là nếu như cứu thế chủ không xuất hiện, Voldemort sẽ phải bị anh giải quyết. Snape còn nghĩ có lẽ sự thực giống nhe James một lần nào đó nói giỡn, cái gì giáo sư Trela lời tiên đoán bất quá là người có thói quen vung lời tiên đoán diệt vong mà thôi, về phần xác suất thành công, thỉnh tham chiếu mèo mù đụng chuột chết.
Thân thể Voldemort được Snape vô cùng dụng tâm chăm sóc ngày càng ‘Tốt’. Hiện tại Voldemort nhìn giống như không sao, mỗi ngày ngoại trừ tính khí táo bạo một chút thì cũng không ốm đau. Nhưng chỉ có Snape biết rõ đó chỉ là hiện tượng mặt ngoài mà thôi. Một khi ngừng không uống độc dược, tình huống Voldemort sẽ không có cách nào đánh giá, đúng vậy, ngay cả Snape cũng không biết Voldemort sẽ có biến hóa gì. Vì Snape chưa từng dùng người sống thí nghiệm, huống chi là phù thủy mạnh như Voldemort, khả năng của độc dược có liên quan đến năng lực phù thủy, chính là phù thủy càng mạnh, cắn trả sẽ càng thống khổ. Đây là Snape trả thù Voldemort vì Voldemort cướp đi người quan trọng nhất của anh, hai lần! Cho nên trả thù cũng phải nhân đôi!
Nhưng người không may đến một cảnh giới nhất định thì cũng sẽ vật cực tất phản, ví dụ như Voldemort. Thất bại lâu như vậy rốt cục có một việc làm hắn vui vẻ.
“Severus, có một tin tốt, ta tìm được hòn đá pháp thuật rồi.” Vì giờ phút này Voldemort rất vui nên ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng mang theo vui vẻ.
“Thật sự là quá tốt, Lord, thuộc hạ có thể bắt đầu làm độc dược trường sinh bất lão.” Không thể phủ nhận khi nghe tin này, Snape vui sướng đại bộ phận là giả vờ nhưng còn một phần nhỏ là thật! Vì ý định làm độc dược trường sinh bất lão không phải gạt Voldemort mà làm độc dược trường sinh bất lão vốn là một bộ phận trong kế hoạch của anh. Đây cũng là lí do lúc trước anh phối hợp Voldemort chỉ dùng một buổi tối để lấy điển tịch trường sinh bất lão.
“Gia tộc Potter thế nào rồi? Tình huống nhà bọn họ ngươi đã nắm rõ ràng rồi?” Voldemort cũng không biết là tâm huyết dâng trào hay là làm sao lại đột nhiên hỏi gia tộc Potter, dù sao James Potter cũng đã từng là nhân vật làm đầu hắn đau.
“Thuộc hạ đã khống chế được.” Tuy nói như vậy nhưng trên thực tế, Snape ẩn nấp tất cả thành viên trung tâm của gia tộc Potter, dùng rất nhiều cấm chú bảo vệ trang viên Potter. Đông lại đại bộ phận sản nghiệp của gia tộc Potter, chuyển dời đến Gringotts hoặc là đổi thành tiền Muggle, gửi vào ngân hàng Muggle giữ lại thực lực. Đối ngoại tuyên bố gia tộc Potter xuất hiện khủng hoảng kinh tế, không còn tiền luân chuyển, tạm thời phong bế sinh ý kết toán, cũng mời kế toán viên cao cấp Muggle làm giả sổ sách hoàn mỹ. Đương nhiên anh dám xử lý như vậy chính là định liệu Voldemort tuyệt đối không hiểu cái gì đông lại, các loại danh từ kinh tế Muggle, Lucius cũng sẽ không hiểu, bọn họ chỉ cần biết kết quả, nhưng những thứ bọn họ lấy được không đẹp bằng những gì trong tưởng tượng của họ…
“Rất tốt, ngươi có thể chuyển giao công việc còn lại cho Lucius sau đó chuyên tâm nghiên cứu chế tạo độc dược trường sinh bất lão.” Voldemort nói.
“Độc dược trường sinh bất lão quan trọng nhất, ngươi nhất định phải buông hết kinh tế làm tốt độc dược trường sinh bất lão.” Voldemort nói cùng lúc thật là để Snape bình tĩnh toàn tâm toàn ý nghiên cứu độc dược trường sinh bất lão. Cùng lúc suy yếu quyền lợi của Snape, làm Snape dần thoát ly trung tâm tử thần thực tử.
“Đúng vậy, Lord, mặc dù là ngài không nói thuộc hạ cũng đang định dỡ xuống hết chức vụ chuyên tâm nghiên cứu độc dược trường sinh bất lão.” Snape không nói sai, anh có quyết định này.
“Không chỉ là đối với ngài, đối với thuộc hạ, độc dược trường sinh bất lão cũng quá quan trọng. Đây là giấc mơ của thành viên gia tộc Prince, thậm chí là giấc mơ của mỗi độc dược sư, vô hạn hướng tới, không phải dùng ngôn ngữ có thể hình dung.” Snape nghĩ rồi, thứ nhất sau khi anh đi, người có năng lực tiếp được vị trí của anh chỉ có Regulus, mà Regulus cũng là gián điệp của hội Phượng Hoàng nên mặc dù không có Severus Snape, hội Phượng Hoàng cũng sẽ không có nguy hiểm. Thứ hai, Voldemort có hoài nghi anh, nếu anh không bỏ quyền lợi thì chỉ thu được hiệu quả ngược lại, nói không chừng còn liên lụy Regulus và thuộc hạ. Thứ ba, anh cần chú tâm nghiên cứu độc dược trường sinh bất lão nhưng không phải là vì Voldemort, anh muốn nhờ nhân lực tài lực cùng vật lực của Voldemort để hoàn thành thí nghiệm mà chỉ dựa vào chính anh thì không có khả năng hoàn thành! Đến lúc thí nghiệm thành công thì chính là lúc anh rời khỏi Voldemort.
Voldemort không hiểu nổi Snape, trước đây hắn từng lo lắng Snape sẽ phản đối đề nghị của mình, dù sao Snape hiện tại đã là người cùng một đẳng cấp với Lucius, hơn nữa Voldemort cho rằng trong suy nghĩ tử thần thực tử, Severus thần bí cường đại hơn cả Lucius, dù sao người luôn kính sợ với những gì mình không biết. Cho nên Voldemort lo lắng Snape không đáp ứng giao quyền lợi ra. Nhưng sự thật Snape lại lần nữa làm hắn kinh ngạc.
Hoàn toàn không giống giả vờ, là phát ra từ nội tâm.
“Severus, có lẽ… Ngươi vốn nên đi làm học giả trong tháp ngà voi.” Đây là lần thứ nhất Voldemort có cảm giác này, trước kia hắn cảm giác Snape quá mạnh mẽ cứng rắn quá hiệu quả và lợi ích, mà bây giờ… Buông hết thảy sau, Snape lại mềm mại ôn hòa.
“Lord, ngài là người thứ hai nói như vậy.” Snape khó được mỉm cười.
“Vậy người thứ nhất là ai?” Voldemort hỏi, từ trước đến nay hắn đều chỉ làm thứ nhất không làm thứ hai.
“Yên tâm, Lord, người đầu tiên đã chết.”
…
James biết GS nói mình vậy thì sẽ khóc ròng =))))))