Tùy Hân vô cùng mừng rỡ khi thấy Ngữ Ca đến thăm mình, dẫu cho chân trái đang bị băng một lớp bột dày lại còn bị treo lơ lửng, cũng không làm trở ngại việc cô tươi cười giang tay muốn Cận Ngữ Ca cho mình một cái ôm.
“Sao lại rảnh rỗi đến đây thế? Mình có đọc báo, thấy ông già lại kêu bạn về quản lý công ty rồi mà?”
Ngữ Ca cười cười, “Hôm nay không có việc gì nên đến thăm cô. Thấy đỡ hơn chưa?”
“Ừm, ban đêm vẫn còn rất đau, nhưng chắc là không có gì đáng lo ngại.”
“Bác sĩ nói phải tịnh dưỡng, cô cứ nằm yên trên giường nghỉ ngơi là được.”
“Những ba tháng đấy ~~” Tùy Hân chu môi, nói bằng giọng nhõng nhẽo. Cận Ngữ Ca không quen với thái độ này nên đã hơi chau mày, song cũng không để bị phát giác.
“Xem như nghỉ giải lao thôi, chẳng phải cô nói công việc rất bận rộn sao?”
“Không biết sau này trời mưa trời bão có bị đau không nữa, bác sĩ nói phải nẹp đinh nội tủy trong đó một năm.” Tùy Hân khõ khõ vào cái chân băng bột của mình.
“Ngữ Ca, bạn phải đến thăm mình thường xuyên đấy nhé, nếu không mình sẽ buồn đến chết thôi.”
“Ừm.” Ngữ Ca cười bất lực.
“Ngữ Ca, có thể hỏi bạn một câu hỏi không?”
“Cứ nói.”
“Cô cảnh sát tối hôm đó, có phải chính là….” Nói đến đây thì cô ngưng lại, làm sao mà Cận Ngữ Ca không hiểu cô muốn hỏi gì, suy nghĩ giây lát, cô khẽ gật đầu.
“Ồ…”
Tùy Hân chợt trở nên im lặng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Ngữ Ca thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi, “Sao thế?”
“Không có gì….”
“Thật ra lúc ấy….” Cận Ngữ Ca tìm kiếm ngữ điệu thích hợp, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tùy Hân cười cười, nhưng nụ cười này tuyệt đối không xuất phát từ nội tâm, cô nói bằng giọng điệu quái lạ: “Tính tình của cô ấy không dễ chút nào….”
Sắc mặt Cận Ngữ Ca trầm xuống, vừa định nói gì thì đã nghe tiếng gõ cửa, ngay sau đó, hai viên cảnh sát mặc quân phục bước vào.
“Xin hỏi có phải là ký giả Tùy, Tùy Hân không?”
“À, là tôi.” Tùy Hân ngước lên đáp lại.
“Chúng tôi thuộc Sở Pháp Chế của Bộ Công an Thành phố, đây là thẻ công tác của chúng tôi.”
Vừa nói, vị cảnh quan vừa trình giấy tờ đến trước mặt Tùy Hân, “Chúng tôi nhận được thư khiếu nại nên đến đây gặp cô để tìm hiểu về việc phó đội trưởng Kiều Hiểu Kiều – cảnh sát hình sự của Bộ Công an chúng tôi đã có hành vi tổn hại đến cô trong quá trình thi hành công vụ.”
Một tia sáng kinh ngạc vút qua trong mắt Cận Ngữ Ca, tuy nhiên cô không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi phản ứng của Tùy Hân.
Ánh mắt của Tùy Hân hơi lãng tránh, cô vờ như nhìn lướt qua Ngữ Ca, sau đó mở miệng với vẻ miễn cưỡng.
“Ồ….”
“Xin hỏi hiện giờ cô có thể trả lời vài câu hỏi của chúng tôi không?”
“Ừm.”
Giọng của Tùy Hân nhẹ tênh, Cận Ngữ Ca nhường qua một bên, hai vị cảnh sát bèn kéo ghế ngồi xuống rồi lật sổ ghi chép ra.
“Tối ngày 26 tháng 5, cũng tức là đêm xảy ra vụ việc, Kiều Hiểu Kiều trong lúc xử lý vụ án bắt cóc con tin và kích hoạt cháy nổ tại Phượng Hoàng Sơn Trang, đã có hành vi đẩy cô xuống đất từ tầng hai của biệt thự, khiến cô bị gãy chân, có chuyện như thế không?”
Hiển nhiên là Cận Ngữ Ca rất kinh hoàng với cách nói này, nhưng cô vẫn giữ im lặng, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt của Tùy Hân.
Tùy Hân nghĩ ngợi, nhoẻn môi một cái rồi đáp, “Hình như không phải… tôi cảm thấy, cô ấy chắc là… không phải cố ý…”
Ngữ điệu phiêu phất không rõ ràng, cách nói thật thật hư hư này dường như càng thêm chứng thực cho lời cáo buộc ấy, hai viên cảnh sát trao đổi nhau một ánh nhìn, sau đó tiếp tục hỏi:
“Vì sao lúc ấy cô lại có mặt tại hiện trường?”
“Tôi đến để phỏng vấn.”
“Lúc ấy mọi người đã bị cách ly khỏi hiện trường một ki-lô-mét, cô đã vào đó bằng cách nào?”
“Ờ…” Tùy Hân cứng họng, cô nhìn Ngữ Ca, “Đó là nhà của Cận gia, tôi và Cận tổng tài là bạn bè, cho nên…”
“Trên dưới Cận gia đều được đưa ra khỏi vùng cách ly để chờ tin, vì sao cô lại được cho phép đến gần?”
Tùy Hân không thể biện cãi thêm nữa, một lúc sau cô mới giải thích với vẻ ngượng ngùng,
“Tôi đã lẻn vào trong trước khi hiện trường bị cách ly.”
“Bất kể là xuất phát từ động cơ nào, Kiểu Hiểu Kiều đích thật đã đẩy cô xuống lầu, đúng vậy không?”
“Ừm…”
“Nó xảy ra ở trước hay sau vụ nổ?”
Tùy Hân lại nhìn Cận Ngữ Ca, nét mặt của Cận Ngữ Ca không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
“Ở… ở trước…”
“Đại khái là trước bao lâu?”
“Năm phút… Tôi không nhớ rõ lắm, lúc ấy quá hỗn loạn, chắc là…cũng tầm năm phút thôi.”
“Cũng có nghĩa là, khi ấy Kiều Hiểu Kiều hoàn toàn có thời gian nói rõ với cô tình hình trước mắt, và bảo vệ cô đi cầu thang ra khỏi hiện trường cháy nổ, nhưng cô ấy đã lựa chọn cách đẩy cô xuống lầu, đúng không?”
“À… có lẽ, có lẽ Kiều cảnh quan chỉ là quá nôn nóng….”
“Sau khi đưa cô ra khỏi hiện trường, Kiều Hiểu Kiều đã có cử chỉ thô bạo đối với cô, đúng không?”
“Cũng không có gì, chỉ là bị nhào té.”
“Cô còn muốn bổ sung thêm tình huống nào khác không?”
Tùy Hân lại nhìn sang Ngữ Ca, “Hết rồi.”
“Vậy được, chúng tôi tạm ghi nhận những vấn đề này.” Hai vị cảnh sát đẩy ghế đứng dậy, “Sau này có lẽ sẽ còn cần cô phối hợp, nếu như cô còn nhớ ra việc gì thì có thể liên lạc với chúng tôi qua thông tin này.” Liền đó, một trong hai người đưa qua tấm danh thiếp, Tùy Hân nhanh tay nhận lấy.
“Vậy chúng tôi xin phép, tạm biệt.”
Nói xong, hai vị cảnh sát khẽ cúi chào rồi rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi cảnh sát đã đi khỏi, Tùy Hân quay lại muốn nói gì đó với Cận Ngữ Ca thì bị đối phương giành trước quyền phát ngôn, Ngữ Ca nói bằng giọng nhàn nhạt:
“Bất kể lúc ấy Hiểu Kiều đã vì lý do gì mà đối xử với cô như vậy, tôi cũng thay cậu ấy xin lỗi cô. Chi phí điều trị và tất cả những tổn thất kinh tế do việc này dẫn đến, tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho cô. Tôi về trước đây, khi khác có thời gian sẽ đến thăm cô.”
Dứt lời, Cận Ngữ Ca cầm túi xách của mình lên rồi đi thẳng ra ngoài.
“Ngữ Ca….” Tùy Hân muốn gọi cô lại, nhưng vừa bật thành tiếng thì giọng đã hạ xuống, nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng cũng không biết phải nói gì.
Chờ Cận Ngữ Ca rời khỏi được một lúc thì Tùy Hân cầm điện thoại lên gọi vào dãy số mà vị cảnh sát lúc nãy để lại cho cô.
“A lô? Cảnh quan Trương phải không? Tôi là Tùy Hân, tôi chợt nhớ ra, khi Kiều Hiểu Kiều đẩy tôi là trước thời gian phát nổ 15 giây…. đúng đúng đúng, là vậy đấy…. được…. tạm biệt….”
Cận Ngữ Ca trở về xe trong thần sắc bình tĩnh, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho Kiều Hiểu Kiều.
Chờ rất lâu, không ai bắt máy. Ngữ Ca chau mày, song động tác trên tay không hề ngưng, lại một cuộc gọi, lần này, chuông chỉ mới reo hai lần đã bị ấn tắt. Cận Ngữ Ca sững người, nghĩ ngợi gì đó, quyết định gọi lần nữa. Cũng trong lúc này, Kiều Hiểu Kiều gửi đến một tin nhắn.
—- “Có việc phải làm không thể bắt máy. 2 giờ chiều nay, gặp nhau tại chỗ cũ.”
Ngữ Ca nắm chặt điện thoại kê dưới cằm, một cảm giác kỳ lạ không rõ là xuất phát từ đâu xông thẳng vào trái tim cô. Cũng không còn cách khác, đành chờ gặp được Hiểu Kiều mới tính tiếp vậy.
Khi Ngữ Ca đến quán cà phê thì Kiều Hiểu Kiều đã có mặt. Cô lấy kính mát xuống, bước đến ngồi vào chỗ đối diện với Hiểu Kiều, gọi cho mình một tách cà phê xong, cô cho phục vụ rời khỏi.
Trán của Kiều Hiểu Kiều dán một miếng băng keo cá nhân, cô nhìn Ngữ Ca với thần tình lạnh nhạt, ánh mắt có hơi xa rời. Cô không nói gì, cũng không có biểu thị gì.
Đôi mắt của Ngữ Ca trái lại không hề rời khỏi cô, nhìn vào gương mặt trắng bệch ấy, tim cô chợt nhói đau. Sau một lúc bình tâm, cô mở lời:
“Vết thương có đau không?”
Hiểu Kiều quay mặt nhìn sang hướng khác, không rõ là đang nhìn gì, cũng không trả lời câu hỏi của Ngữ Ca.
“Trên người… còn chỗ nào bị thương không?” Ngữ Ca biết cô bị va chạm là chuyện cơm bữa, nhìn thấy được thì còn biết, những nơi không thấy thì khó nói, vì vậy không khỏi lo lắng.
“Có chuyện gì không?” Sự lạnh lùng của Hiểu Kiều là nằm ngoài dự đoán.
Cận Ngữ Ca nghe ra được cảm xúc của cô, tim chùn xuống, nhưng vẫn giữ thái độ dịu dàng.
“Có. Mình có vài lời muốn nói với cậu.”
Cô ngước lên nhìn Hiểu Kiều, thấy đối phương không có biểu hiện gì đặc biệt. Hít sâu một hơi, Ngữ Ca chậm rãi nói:
“Mình nói chia tay với cậu, là vì gặp phải một số việc. Khương Quỳ lấy được một vài thứ uy hiếp chúng ta, ông nội cũng gây áp lực với mình, vì vậy mình mới đưa ra quyết định đó. Mình biết làm thế là không công bằng với cậu nhưng.. mình không phải thật lòng muốn chia tay. Không nói ra là vì mình đã lo ngại quá nhiều, nhưng, bấy lâu nay mình…”
Ngữ Ca hơi khựng lại, cô chưa bao giờ nói những lời như thế, dẫu rằng người nghe là Kiều Hiểu Kiều, cô vẫn cảm thấy không tự nhiên, song chỉ một lúc sau, cô lấy hết dũng khí tiếp tục:
“Bấy lâu nay trong lòng mình không hề có người nào khác. Trước đây, cậu nói những lời ấy, mình thừa nhận mình có oán hận, chưa bao giờ có ai đối xử với mình như vậy. Nhưng dù có hận cách mấy mình cũng không nghĩ đến việc chia tay. Bây giờ và cả sau này cũng tuyệt đối không. Bất kể cậu suy nghĩ thế nào, những việc mình làm đều là vì chúng ta có thể ở bên nhau, bất kể con đường này có gian nan cách mấy, Hiểu Kiều, chúng ta…”
“Được rồi….” Giọng của Kiều Hiểu Kiều nhẹ tênh, “Hiện giờ mình…. không muốn nghe những chuyện này….”
Cận Ngữ Ca mở to mắt nhìn chăm chăm vào Hiểu Kiều, cô không hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.
“Gần đây có rất nhiều việc, mình rất mệt, vì vậy,” Kiều Hiểu Kiều nói một cách khó khăn, “Cứ vậy đi, khó khăn lắm chúng ta mới xa nhau…. như vậy sẽ tốt cho cả hai, chúng ta phải suy nghĩ kỹ một số việc….. có lẽ….”
“Cậu có ý gì?” Ngữ Ca cơ hồ không thể tin được.
Hiểu Kiều thở dài, “Mình không biết phải nói như thế nào, đừng ép mình…”
Vừa nói, cô vừa từ từ đứng dậy, ậm ừ nói: “Nên…. cứ như vậy đi…. mình còn có việc…”
“Mình không cần biết cậu có việc gì!” Cận Ngữ Ca đỏ cả mặt, hơi thở gấp rút, cũng có hơi kích động.
“Những gì mình nói lúc nãy chính là thái độ của mình, sẽ không thay đổi! Bất kể bao lâu!”
Nhưng Hiểu Kiều không hề dừng bước, cô vẫn chậm rãi bước đi, đi thẳng ra ngoài. Ngữ Ca nhìn bóng lưng ấy thất thần, dáng người lâu nay luôn thẳng tắp tươi tỉnh kia nay lại có hơi gù, nhìn kỹ, sao lại có một cảm giác lạc lõng đến thế.