Thời tiết dần dần ấm lại, trên bàn làm việc của tổ trưởng tổ trọng án số 3 Kiều Hiểu Kiều bất ngờ xuất hiện một tấm thiệp cưới vô cùng tinh xảo.
Nhìn logo Vạn Giang quá là quen thuộc ở góc phong bì, Hiểu Kiều bất giác siết chặt tay, nhưng vẫn không ngăn được sự run rẩy. Cô do dự, không dám mở ra, cô sợ phải đọc những dòng chữ mà mình không thể chấp nhận. Bấy lâu vẫn có một dự cảm, rằng sự việc rồi sẽ phát triển theo hướng này…
Rất lâu sau, Kiều cảnh quan mới mở phong bì, lấy tấm thiệp bên trong ra…
Và rồi, có tiếng thở phù nhẹ nhõm.
Bên trong hình, Lô Đại Vệ và Tiểu Quan đứng tựa vào nhau, cười tươi như hoa, niềm hạnh phúc như muốn tràn cả ra ngoài. Hiểu Kiều nhắm mắt ngã ra thành ghế, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân rũ rượi.
May thay, vẫn ổn.
3F còn lại nằng nặc đòi làm một hôn lễ kinh điển nhất để chúc mừng tổ trọng án 3 của họ cuối cùng cũng có người kết thúc cuộc sống độc thân. Một cô gái độc thân dắt theo năm anh mày râu độc thân, thật sự muốn tìm một chỗ để ăn nhờ bữa cơm tối cũng không có.
Kiều Hiểu Kiều không có tâm trạng tham gia với họ, nhưng cũng không can ngăn, cô để mặc cho cấp dưới bày trò, bản thân chỉ ngồi trực trong phòng. Một ngày trước khi hôn lễ cử hành, cô nhận được thông báo ngày mai nhất định phải có mặt đúng giờ, hơn nữa còn phải mặc quân phục.
Nghe phải mặc đồng phục, cặp chân mày của Hiểu Kiều lập tức chụm vào nhau. Đại khái vì đội cảnh sát hình sự là bộ phận ít mặc đồng phục nhất ở trong đồn, từ lúc nhận được đồng phục thì cô chỉ treo nó ở nhà, đến nay vẫn còn mới toanh. Dạng áo nam cổ đứng vừa cứng vừa cao áp sát vào cổ khiến cô thấy khó chịu, chưa kể nón của nữ cảnh sát hệt như cái rổ đội lên đầu, nhìn thấy nó cô chỉ càng thêm sầu.
Nhưng cũng đâu thể từ chối, đành miễn cưỡng nhận lời. Sáng sớm thức dậy, Hiểu Kiều tự nhìn mình trong gương, quầng thâm đen nhàn nhạt đập vào mắt, quả là tệ hại. Kiều cảnh quan mở hộc tủ lôi đủ các lọ hủ chai ra, bôi bôi quệt quệt lên mặt, cuối cùng trông cũng đỡ hơn. Tiếp đó, cô mở tủ lấy bộ đồng phục ấy mặc lên người, cầm nón trên tay rồi ra khỏi cửa.
Tòa nhà phụ của nhà hàng Vạn Giang có một sảnh đường trong suốt với mái trần hình vòng cung, hôn lễ của Đại Vệ và Tiểu Quan chính là tổ chức tại nơi này. Khi Hiểu Kiều đến nơi thì hội trường đã bày sẵn mấy mươi bàn tròn, bàn và ghế đều được phủ vải màu trắng tinh khiết kèm theo chiếc nơ màu hồng phấn. Chính giữa lối đi là một cổng vòm được thiết kế hoàn toàn bằng bong bóng, bánh kem mười một tầng, những chiếc ly có chân đế cao và thân bầu được xếp thành hình Kim Tự Tháp, mỗi một chi tiết nhỏ nhất đều cho thấy khí phái sang trọng của một nhà hàng cao cấp.
Nhóm người Hoắc Bân đã cùng chú rể đi đón cô dâu, vì vậy hiện giờ, nơi đây ngoài phục vụ viên ra thì chỉ có người thân và bạn bè của hai nhà. Hiểu Kiều gặp được vài đồng nghiệp, bèn tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện, từ sâu trong đáy lòng, cô biết mình đang chờ đợi điều gì.
Sáng sớm chưa có gì vào bụng, vì vậy chỉ sau vài tách trà, cô đã bắt đầu thấy đói. Dãy bàn ở phía sau đã bày sẵn những món tự chọn, Hiểu Kiều đi sang đó lấy một miếng bánh ngọt lót bụng.
Điểm tâm chỉ vừa vào miệng thì ngoài cửa đã có tiếng xôn xao. Hiểu Kiều quay đầu lại, lập tức trông thấy Cận Ngữ Ca nổi bật giữa dòng người, lớp trang điểm tinh tế, mái tóc dài được búi lên để lộ vùng cổ nõn nà, lễ phục màu đen thần bí, bên ngoài khoác áo da chồn, sang trọng trang nhã, hệt như một nữ hoàng.
Chỉ một giây, Cận Ngữ Ca đã nhìn thấy Kiều Hiểu Kiều đang đứng cạnh dãy bàn thức ăn ở phía bên trái của phòng.
Bốn mắt giao nhau, giây phút ấy, trăm ngàn xúc cảm trào dâng, xung quanh dù có hỗn tạp huyên náo, cũng chỉ là vô hình, cái còn lại chỉ có đối phương, là hai con người đã bị nỗi nhớ dày vò bao tháng ngày qua. Những nỗi đau, những uất ức không thể thốt nên lời ấy được chuyển hóa thành cái nhìn sâu thăm thẳm, và họ, là người hiểu nó nhất.
Khương Quỳ bỗng dưng từ phía sau tiến tới nói nhỏ vào tai Ngữ Ca.
“Đi thôi.”
Cận Ngữ Ca không trả lời, gương mặt thoắt chốc không còn cảm xúc mà dời bước. Hiểu Kiều đứng ở phía sau nhìn bóng lưng của Ngữ Ca, bất giác cúi đầu, bánh kem trong miệng như mất đi hương vị, nó nghẽn lại ở cổ họng, rất đau.
Chẳng bao lâu thì xe hoa đón cô dâu đã về đến. Không khí trong lễ đường tức thì sôi động hẳn lên, đôi tân nhân sánh bước đi vào dưới sự thúc đẩy của rể phụ và dâu phụ. Bông hoa giấy được phun ra tứ tung, Tiểu Quan trong bộ áo cưới trông nhỏ nhắn và tươi đẹp lạ thường, và bên cạnh cô, Lô Đại Vệ cao ráo điển trai và đĩnh đạc, cả hai trông như một cặp trời sinh.
Hôn lễ được cử hành ngay sau đó, dẫu rằng hình thức là theo kiểu phương tây, nhưng trình tự thì vẫn theo truyền thống Trung Hoa. Kiều Hiểu Kiều và Cận Ngữ Ca ngồi vào vị trí của mình, bề ngoài như rất chăm chú vào nghi thức đang diễn ra trên sân khấu, song những cái nhìn lẻn về đối phương đã thi nhau bán đứng họ. Khương Quỳ ngồi bên cạnh Ngữ Ca, vờ như không cố ý mà chặn giữa tầm nhìn của cả hai.
Hiểu Kiều chưa kịp có hành động gì thì trên sân khấu, người dẫn chương trình đã tuyên bố đến tiết mục phát biểu của cấp trên đôi bên. Hai má của Tiểu Quan ửng hồng, the thẽ gọi một tiếng:
“Cận tổng.”
Cận Ngữ Ca mỉm cười từ tốn, đứng dậy từ từ đi lên sân khấu. Bên này, ánh mắt của Lô Đại Vệ rõ ràng là nhìn Hiểu Kiều, lòng hư vinh ai ai cũng có, Kiều Hiểu Kiều đứng lên đây nói sao vẫn hơn lão Vương béo lỗ tai to kia. Nhưng quan cao một chức đè chết người, vẫn là mời Vương mập thôi. Tuy nhiên, không biết là vì tự biết thân biết phận hay vì hiểu tâm lý bọn trẻ, lão Vương đã cười ha hả mà nhìn Hiểu Kiều nói:
“Dành cho cấp lãnh đạo trực tiếp toàn quyền phát biểu đi, thế nào? Tiểu Kiều là bảng hiệu sống của đồn cảnh sát chúng ta, lên nói thay tôi vài lời nhé.”
Kiều Hiểu Kiều nhoẻn miệng cười cười rồi gật đầu đứng dậy, đi theo sau Ngữ Ca bước lên sân khấu.
Chàng MC đã có nhiều kinh nghiệm trong các lễ hội lớn, vậy mà khi nhìn thấy Cận Ngữ Ca và Kiều Hiểu Kiều, anh vẫn có hơi lúng túng, gãi gãi đầu, anh nói:
“Lãnh đạo của đôi bên đều là đại mỹ nhân sao? Ôi mồ hôi của tôi cũng tuôn cả ra rồi.”
Quan khách đều cười ồ lên, đương nhiên, họ cũng cảm thán vô cùng trước hai con người này, hai vị lãnh đạo đã hoàn toàn che lấp hai nhân vật chính, quả nhiên không phải người tầm thường.
Cận Ngữ Ca hơi nghiêng người nhìn về phía Tiểu Quan và Đại Vệ, giọng nói dịu dàng:
“Chúc mừng hai bạn đã tìm được người cùng mình sánh bước trên quãng đời còn lại, hy vọng hai bạn có thể trân trọng niềm may mắn này, giữ chặt tay đối phương, bất kể gian truân sóng gió, cũng đều sẽ ở bên nhau, vững bước trên con đường phía trước.”
Dứt lời, cô quay sang nhìn Hiểu Kiều.
Kiều cảnh quan rất yên tĩnh, cô hơi cúi đầu, sau đó lại ngước nhìn lên, bình thản nói:
“Trên thế giới này, có rất nhiều người dẫu cho đã tìm được người có thể cùng mình sánh bước nửa đời còn lại, cũng không thể giống như bây giờ, đứng ngoài ánh sáng tiếp nhận lời chúc phúc của mọi người. Vì vậy, hai bạn may mắn biết dường nào, không có lý do gì không trân trọng nhau. Đời người ngắn ngủi, hãy giữ chặt mỗi một phút một giây, hưởng thụ niềm hạnh phúc của mình.”
Giọng nói không cao, nhưng đủ khiến Cận Ngữ Ca đứng ở bên cạnh thất thần. Tiếng vỗ tay đã dần tắt, nhưng cô vẫn còn thừ người đứng đấy, không có bất kỳ phản ứng nào. Hiểu Kiều quay sang nhìn cô, rất tự nhiên mà đưa tay ra sau chạm vào eo Ngữ Ca để nhắc nhở cô. Giây phút bàn tay ấy chạm vào người, Ngữ Ca khẽ run lên, nhanh chóng hồi thần rồi cùng Hiểu Kiều bước xuống sân khấu.
Ở bên dưới, Khương Quỳ đã nhìn thấy hết những gì diễn ra. Sắc mặt đột nhiên tối xầm, ánh mắt cũng chứa đầy bực dọc.
Hôn lễ kết thúc, bữa tiệc bắt đầu.
Cảnh sát quả nhiên là không thích hợp với phong cách phương Tây, họ thích cách ăn uống hào sảng hơn. Đồng phục màu xanh lục của một nửa số người ở đây khiến cho không khí nơi này đầy vẻ nghiêm trọng, song khi kết hợp với vải trắng của bàn ăn và thảm đỏ dưới sàn, lại trở thành một thể dung hòa lạ kỳ.
Ngữ Ca và Hiểu Kiều không ngồi cùng một bàn, chỗ ngồi của họ là một đường thẳng, trung gian cách nhau đủ loại người, cơ bản không có cơ hội chạm mặt nhau. Bên này, Kiều Hiểu Kiều vì không từ chối được nên đã uống vài ly, trông hơi lừ đừ, không mấy có tinh thần. Bên kia, Cận Ngữ Ca cơ hồ không hề chạm đến đôi đũa, chỉ ngồi ứng phó.
Tiệc rượu trôi qua một nửa, mọi người cũng ngày càng cao hứng. Sảnh đường ồn ào xôn xao, khắp phòng lan tỏa hơi rượu và mùi thuốc lá.
Cận Ngữ Ca chợt đứng dậy, đẩy ghế ra đi về hướng cửa chính. Kiều Hiểu Kiều, người nãy giờ vẫn dán mắt vào cô cũng lập tức đặt ly xuống, ra ý với những người cùng bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.
Ngữ Ca bước đi với nhịp độ rất bình thường, nhân viên nhìn thấy cô đều lễ phép chào hỏi, và đều được cô gật đầu đáp lại. Rời khỏi tòa nhà phụ, băng qua lối đi nội bộ, cô bắt đầu đi vào tòa nhà chính của Vạn Giang.
Hiểu Kiều đi sau cô, khoảng cách không quá gần, song bước chân không hề chần chừ. Sau khi băng qua đại sảnh, đi vào hành lang ở khu vực bên trong, phía trước bắt đầu xuất hiện cảnh tượng quen thuộc.
Cánh cửa inox ấy đã từng ghi dấu một kỷ niệm không hề vui vẻ của họ, thế mà giờ đây, lại chỉ có nơi bí ẩn này có thể ngăn cách những phiền nhiễu không cần thiết. Cận Ngữ Ca biến mất ở góc quẹo, Hiểu Kiều dời bước nhanh hơn, cô biết đó là ngõ cụt, Ngữ Ca không thể đi đâu cả.
Tiếng bước chân ngày càng gần, nhịp tim của Ngữ Ca cũng theo đó mà gia tốc. Chẳng mấy chốc, Kiều Hiểu Kiều với trang phục chỉnh tề thẳng tắp đã xuất hiện ở bên cạnh cô.
Hai người im lặng đối mặt nhau, đôi mắt sắt bén ngày nào nay lại chỉ còn mỏi mệt. Kiều Hiểu Kiều không biết nên làm sao cho phải, quyết định đột ngột và sự im lặng bao ngày của Ngữ Ca cơ hồ đã khiến cô không khống chế được nữa. Cô rất muốn hỏi, hỏi Ngữ Ca đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trở nên như vậy, thật sự muốn bỏ cuộc rồi ư?
Thế nhưng, sự gầy gò và tiều tụy của Ngữ Ca khiến cô không nhẫn tâm mở miệng truy hỏi, gánh vác trên vai của Ngữ Ca nặng đến mức nào, không ai hiểu rõ hơn cô.
Ngữ Ca nhìn thẳng vào Hiểu Kiều, giây lát sau, đến gần, đưa tay vòng qua cổ cô, môi đặt lên môi cô, đó là một nụ hôn chua xót, bi thương, đau khổ. Bàn tay của Ngữ Ca cũng không còn dịu dàng, nó luồn vào tóc của Hiểu Kiều, rút ngắn khoảng cách của cả hai. Cô cắn môi Hiểu Kiều, đầu lưỡi nhanh chóng lách vào trong, càn quét một cách bá đạo.
Áo khoác đã bung ra, từ từ tụt xuống, nằm cô đơn dưới mặt sàn lạnh lẽo.
Hiểu Kiều khẽ nhíu mày, hai tay ôm lấy vòng eo thon gầy của Ngữ Ca, ôm thật chặt, chấp nhận mọi sự xâm lược từ cô. Hơi thở quen thuộc từ bên trong bờ môi đã rời cô rất lâu rồi, lâu đến mức cơ hồ không dám hoang tưởng. Nay đột nhiên được ôm vào lòng, nhưng hương vị ấy, lại là bi thương đến vậy.
Ngữ Ca chạm vào đầu lưỡi của Hiểu Kiều, nhưng lại không đành lòng cắn nó, chỉ không ngừng dùng sức mút lấy, tham lam trước hương vị của người yêu, cuồng nhiệt như chỉ một giây tiếp theo thôi, họ sẽ mất nhau. Cận Ngữ Ca chưa bao giờ như thế, trái tim của Hiểu Kiều đau lên dữ dội, rốt cuộc là ai, là chuyện gì đã ép cô đến mức này.
Không biết đã trải qua bao lâu, đến khi đầu lưỡi nếm được vị mặn, Ngữ Ca mới dừng lại nụ hôn của mình, tuy nhiên, tay vẫn giữ trên gáy của Hiểu Kiều, không muốn xa rời. Đôi mắt đỏ hoe của cô tựa như lưỡi dao xén vào tim Hiểu Kiều, bờ môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Và rồi, dù có không nỡ cách mấy, Cận Ngữ Ca cuối cùng vẫn phải buông tay, rời khỏi vòng tay của Hiểu Kiều, cô cúi xuống nhặt áo khoác lên, sau đó nhanh chân rời khỏi như muốn trốn chạy.
Kiều Hiểu Kiều đứng yên bất động, ánh nhìn mất đi tiêu cự, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Ở đầu bên kia của hành lang, một đôi giày nam ẩn nấp trong bóng tối, toàn thân cứng đờ như đã bị thời gian đóng băng.