*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nửa đêm, Âu hỗn loạn tỉnh lại, toàn thân có cảm giác khô nóng như bị lửa đốt, ngay cả xương cốt đều rung động kêu kẽo kẹt, làn da và vảy vừa đau vừa ngứa, chút sức lực để nâng tay lên cũng không có, chỉ có thể lăn lộn trong động cọ xát nhẹ nhàng trên đá. Loại dày vò này không biết giằng co bao lâu, toàn thân đau nhức, cuối cùng sức lực cùng kiệt Âu mệt mỏi thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Âu phát hiện mình biến lớn lên! Vảy cũng biến đẹp hơn!
Y chui ra động dạo một vòng, cách đó không xa có một con bạch tuộc vèo một cái chui vào khe hở của nham thạch, nó nhỏ giọng kêu:
“Oa! Sát thủ bạch tuộc xuất hiện!”
Một con cá chình màu nâu bơi chậm rì ngang qua, Âu thử chào nó, nó nghiêng đầu tiến lại gần nhìn nhìn, sau đó hô “Má ơi!” ra sức vặn vẹo trở mình chôn bản thân xuống đống cát đá. Tĩnh tâm y còn có thể mơ hồ nghe thấy nội dung đàn cá voi tán gẫu xa xa: Hôm trước có một con cá voi mắc cạn sau đó nó lăn vào bờ mắc kẹt trong đó, chặc chặc, mù đường thật không tốt!
Âu bơi sâu vào trong biển, tinh thần vui vẻ sảng khoái ăn một đống lớn, tốc độ cùng lực lượng của y đã tốt hơn rất nhiều, móng tay càng lợi hại hơn xưa, mấy con cá lớn trước kia y không dám chọc bây giờ đều có thể dễ dàng ăn hiếp!
Trên đường trở về y phát hiện một vỏ sò lớn màu xám, trước chưa từng thấy bao giờ, nhưng hắn biết loại sò này thịt ít, không thể ăn, chỉ là bên trong vỏ có hoa văn rất xinh đẹp, vì thế y vui vô cùng nhặt nó về nhà.
Thì ra câu nói “Nên biết sẽ biết” của San Hô là ý này, như có một cánh cửa lớn mở ra, lúc trước đối với mọi thứ y đều mơ hồ tỉnh tỉnh mê mê hoàn toàn không biết gì cả, bây giờ đều sáng rõ hết, cảm giác này phi thường tốt, chưa bao giờ như lúc này Âu nhận thức đến mình hoàn toàn xứng đáng là một bá chủ trong biển! (= =|||)
Về nhà, Âu dùng vây đuôi gôm hết đám vảy tảo trên mặt đất, chú ý đến vòng trang sức trên đuôi, y sửng sốt một chút.
Sau đó y mới nhớ rất nhiều hành vi trước đây của mình, sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng rên một tiếng bụm mặt ___bản thân lúc chưa trưởng thành, thật sự là… ngu ngốc đến không đành lòng nhìn thẳng!
Âu xấu hổ buồn bực gở xuống vòng trang sức, muốn ném nó qua một bên, nhưng lại luyến tiếc, rối rắm trong chốc lát, cuối cùng quyết định đeo lên cổ cùng với vòng cổ của San Hô cho __ chỉ có nữ nhân ngư mới đeo trang sức trên đuôi!
Còn có con người kia! Trước kia không hiểu, nhưng hiện tại Âu rất rõ, nhân loại rất nguy hiểm! Cho dù không thể ăn cũng phải giết chết mới giấu bí mật được!