Tưởng Mộ Tranh lái xe đi đón Trình Diệc, Trình Diệc sẽ đi cùng anh với thân phận là vệ sĩ. Lỡ như gặp phải chuyện gì khó giải quyết, thời điểm quan trọng còn có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Trình Diệc mặc đồ tây đi giày da, đeo kính râm.
Tưởng Mộ Tranh cười: “Mong ngóng vào vai vệ sĩ của tôi đến vậy sao?”
“Biến chỗ nào cho khuất mắt đi!” Trình Diệc ngồi vào xe, có tài xế nên anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.
Dọc theo đường đi, hai người tán gẫu về vài chuyện linh tinh vớ vẩn trong nhóm ‘Playboys’.
Tới sân bay, khi trong phòng dành cho khách vip chỉ có hai người bọn họ, Trình Diệc mới tò mò hỏi: “Tình huống gì mà bên trên lại yêu cầu tôi xuất cảnh cùng một thương nhân như cậu vậy.”
Tưởng Mộ Tranh vặn mở chai soda, ngửa đầu uống mấy ngụm, cười đáp: “Bởi vì giá trị nhan sắc của tôi cao, có thể kéo cao trình độ nhan sắc của cả nước, nên phía trên dành cho tôi sự chăm sóc đặc thù đấy.”
Trình Diệc thật sự muốn bóp chết anh: “Tưởng Mộ Tranh, anh Tư đá cậu ra khỏi nhóm là quyết định quá sáng suốt. Hiện tại trình độ mặt dày của cậu đã đạt tới cấp bậc không ai sánh bằng rồi.”
Tưởng Mộ Tranh bày ra dáng vẻ thờ ơ thản nhiên, cười cười chẳng nói gì.
Anh cũng mang kính râm, Trình Diệc không nhìn ra được rốt cuộc là anh đang suy nghĩ gì.
“Tưởng Mộ Tranh, cậu có thể nói một câu tiếng người được không hả!” Trình Diệc đạp vào cẳng chân anh một cái, thật sự muốn đá văng anh ra khỏi phòng chờ vip.
Tưởng Mộ Tranh lười biếng dựa vào sô pha, thừa nước đục thả câu: “Nói tiếng người thì tôi sợ cậu nghe không hiểu.”
Trình Diệc: “...”
Sau một lúc lâu, Tưởng Mộ Tranh mới nói đến lí do bị đá ra khỏi nhóm: “Biết tại sao tôi bị anh Tư đá ra khỏi nhóm không?”
“Bởi vì cậu mặt dày.”
“Bởi vì tôi phấn khích.” Lại hỏi: “Biết vì sao tôi phấn khích không?”
Tưởng Mộ Tranh tự hỏi tự đáp: “Bởi vì tôi sắp được làm cha rồi.”
Trình Diệc giật mình nói không nên lời, nhìn chằm chằm anh, làm cha?
Tưởng Mộ Tranh: “Lần này tôi sẽ gặp khách hàng bên kinh doanh dầu mỏ, chính là tên trùm thuốc phiện mà mấy năm nay bên phía chú Phùng vẫn luôn truy tìm nhưng không có bất kì tiến triển gì. Phạm vi hoạt động của hắn ta ở vùng Tây Nam, nhưng bản thân hắn thì xuất quỷ nhập thần, rất ít người biết được khuôn mặt thật của hắn.”
Trình Diệc vô cùng kích động: “Mẹ nó, cậu có gia đình rồi còn muốn đi chịu chết hả? Rốt cuộc Phùng Khiếu Vịnh nghĩ gì vậy? Ngay cả con gái của mình mà ông ấy cũng không để ý?”
Tưởng Mộ Tranh ra hiệu cho anh ta hạ hỏa, giải thích thêm: “Lần này tôi đi chủ yếu là bàn chuyện làm ăn, còn có thể kiếm được tin tức cụ thể gì hay không thì cũng là hành sự tùy theo hoàn cảnh thôi, không có vấn đề gì lớn.”
Trình Diệc vẫn chưa hết bực: “Cậu yên phận kinh doanh dầu mỏ của cậu không được hả! Cậu dính dáng vào mấy loại người như vậy để làm gì! Cậu không giống như tôi. Tôi chỉ có một mình, sống chết cũng không có vướng bận gì, nhưng cậu thì khác.”
Tưởng Mộ Tranh ngắm nhìn chai nước soda, đảo qua đảo lại. Nửa chai nước cứ thế ọc ạch đổ tới đổ lui. Anh nói: “Trước khi hợp tác thì ai biết đối phương làm cái gì. Buôn bán ở nơi như vậy, cậu không biết cậu sẽ gặp được ai, cũng không biết được trong cái chết và ngày mai, cái nào sẽ tới trước tới.”
Trước kia anh chỉ có một mình nên cũng chẳng quan tâm đến điều đó. Kiếm được lời thì anh lấy một ít, còn lại thì chia cho người bên dưới, một phần thì đem đi quyên góp.
Sống ngày hôm nay, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngày mai.
Nhưng bây giờ thì đã khác.
Anh không chỉ mong đến ngày mai, còn mong đến sang năm và thậm chí càng lâu hơn thế.
Sau một lúc lâu, Trình Diệc hỏi anh: “Tỷ lệ trở về là bao nhiêu?”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Còn hỏi mấy vấn đề thiếu trình độ như vậy hả! Chỉ có về hoặc không về chứ nào có tỷ lệ gì. Có điều chắc chắc sẽ đưa cậu trở về để tiếp tục đi ăn hại anh Tư.”
“Lỡ như không về được thì Lạc Táp phải làm sao?”
Trong lòng Tưởng Mộ Tranh khựng lại, anh nói: “Sẽ không.”
Trình Diệc không tiếp tục đề tài nặng nề như vậy nữa, ngược lại hỏi về lợi thế của tên trùm buôn thuốc phiện kia.
Tưởng Mộ Tranh nói tạm thời cũng chưa rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn là có trang bị vũ khí và quân đội riêng, cho nên không dễ xử lý, chỉ có thể nắm giữ tin tức chính xác rồi tiêu diệt từng bộ phận.
Trình Diệc: “Cái đường dây trong nước hồi trước, hình như Bộ trưởng Phùng phải mất tám năm mới triệt phá hoàn toàn được đúng không?”
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, gần chín năm. Có điều bên này trang bị tiên tiến hơn, muốn một nhát diệt sạch thì sợ là khó hơn cả lên trời. Chỉ có thể tạm thời đả kích làm cho bọn họ ngừng nghỉ vài năm ở vùng Tây Nam, cũng xem như là một loại thắng lợi rồi.”
Công cuộc truy quét đường dây ma túy, gánh thì nặng mà đường thì xa. Không thể có khả năng làm một mẻ thì khỏe cả đời được. Bọn chúng sẽ lại như măng mọc sau cơn mưa, không ngơi không nghỉ.
Trình Diệc gật gật đầu, sau đó lại hỏi nơi sẽ đến lần này.
Tưởng Mộ Tranh cười: “Cậu không hề biết cái gì luôn đấy nhỉ?”
“Biết nhiều như vậy làm gì?”
Cũng phải.
Nghe mệnh lệnh là được rồi.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Tới một hòn đảo nhỏ hoang sơ.”
“Máy bay hay tàu thuỷ?”
“Máy bay.”
“Của bên mình hay là bọn họ cung cấp?”
“Bọn họ.”
“Ồ, lá gan cậu cũng lớn đấy.”
“Không lớn thì cũng không có cách nào. Bọn họ coi trọng tài nguyên cùng mạng lưới quan hệ của tôi, chủ động tìm tới tôi hợp tác buôn bán. Vụ làm ăn này tôi có muốn hay không thì cũng phải làm mà thôi.” Không có lựa chọn, không có đường lui.
Ngừng lại, Tưởng Mộ Tranh lại nói: “Nếu bọn họ thật sự muốn làm gì tôi thì khi tôi đến vùng Trung Đông hoặc là Châu Phi, bọn họ cử một tay súng bắn tỉa đến thì một viên đạn là có thể giải quyết xong, sẽ không mất công mời tôi đến một cái đảo nhỏ không người để làm gì.”
Trình Diệc đáp ‘ ừ ’.
Đúng là theo lý thì như vậy, nhưng có đôi khi đầu óc của những kẻ đó thì người bình thường chẳng thể hiểu được.
Trình Diệc cười trêu chọc: “Bọn họ cứ cố gắng mời cậu đến đảo hoang. Có khi nào lão đại của bọn họ là nữ và vừa ý nhan sắc của cậu không?”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Cho nên dẫn thêm cậu đi, đến lúc đó sẽ dâng cậu cho vị lão đại kia.”
“Cút!”
Trình Diệc khẽ nhếch cằm: “Rốt cuộc là mời cậu qua đó làm gì? Trong lòng cậu thật sự không suy đoán được gì à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Việc kinh doanh bên phía Trung Đông vẫn chưa quyết định hợp tác, bọn họ ép giá quá thấp. Thật ra cũng không phải là không chấp nhận được, nhưng tôi vẫn vòng vo, cũng là để mượn cơ hội này gặp được mặt thật của lão đại bọn họ.”
Trình Diệc hơi hơi gật đầu, thì ra là thế.
Chiều ngày hôm sau, Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc tới bờ biển của một thành phố nhỏ, lại từ đó đổi qua ngồi trực thăng để ra đảo.
Trực thăng bay thêm gần ba giờ đồng hồ nữa mới đến đảo nhỏ, xung quanh đều là biển, phong cảnh khá đẹp.
Xuống máy bay, trong nội tâm Tưởng Mộ Tranh 'à' một tiếng. Quả nhiên trên cái đảo này chẳng có gì, chỉ thích hợp cho câu cá hay dắt chó đi dạo.
Ngay lúc này, trên sân bay có ba chiếc trực thăng hạng nặng đang đậu.
Trên đảo có mấy ngôi nhà gỗ đơn giản, có người đang bước ra tiếp đón.
Kẻ đi giữa đám người kia đặc biệt nổi bật, bởi vì hắn ta lùn nhất.
Tưởng Mộ Tranh sửng sốt, không nghĩ tới người này chính là ông chủ đứng sau màn của bọn họ. Anh đã từng gặp qua người này. Trong lần gặp mặt thứ ba của anh và vị khách hàng Malaysia, người này cũng xuất hiện, nhưng với thân phận là quản lý cấp cao của tập đoàn.
Không ngờ là thâm tàng bất lộ.
Khó trách Phùng Khiếu Vịnh nói mãi mà người nằm vùng vẫn chưa phát hiện được dấu vết gì, hóa ra là người ở ngay bên cạnh.
Mà nay vị lão đại này lại dùng mặt thật để gặp anh, vậy thì hẳn là vụ làm ăn này cũng chẳng hề đơn giản.
Không kịp nghĩ nhiều, đoàn người đã đến gần.
Chào hỏi xong, trong lòng mọi người đều tự hiểu và không ai nhắc tới chuyện ông chủ thật sự.
Lão đại mời Tưởng Mộ Tranh đi câu cá, Tưởng Mộ Tranh đi theo ông ta, nhưng Trình Diệc thì bị ngăn lại. Họ ra hiệu cho anh ta là khi các ông chủ nói chuyện, không ai trong bọn họ được phép tới gần.
Tưởng Mộ Tranh và lão đại đứng trên bờ biển cách đó vài trăm mét, những người khác thì đứng nhìn từ phía xa.
Trước khi lên máy bay bọn họ cũng đã kiểm tra qua. Trên người Trình Diệc và Tưởng Mộ Tranh không hề có bất kỳ vũ khí gì nên bọn họ cũng thả lỏng cảnh giác với Trình Diệc.
Trình Diệc đi dạo loanh quanh trong phạm vi cho phép của bọn họ. Anh ta quan sát khắp nơi, cảm thấy nếu muốn lấy mạng của anh ta và Tưởng Mộ Tranh ở nơi này thì thật sự dễ dàng như việc sóng biển cuốn trôi một con kiến vậy.
Nhưng giống như Tưởng Mộ Tranh nói, anh không thể không tới, bởi vì anh ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, bọn chúng muốn tính kế anh là việc quá dễ dàng.
Nhưng nếu như Tưởng Mộ Tranh không có lòng tham riêng, không muốn biết nhiều tin tức hơn về ông chủ thực thụ ở phía sau, thì có lẽ vụ làm ăn này đã sớm hoàn thành, nước sông không phạm nước giếng, từ đó bình an không có việc gì.
Nhưng cuộc sống sẽ luôn có những điều không như ta mong đợi.
Hai tiếng sau, khi sắc trời mờ tối, cuối cùng hai người cũng ‘câu cá' xong, có vẻ mọi chuyện cũng đã được bàn bạc ổn thỏa, Trình Diệc đi qua quên kia.
Ba nhóm người dùng ba chiếc trực thăng riêng, nhóm người của vị khách hàng Malaysia, nhóm người của lão đại, còn lại là Trình Diệc và Tưởng Mộ Tranh.
Lão đại lễ phép hỏi: “Để tôi sắp xếp người lái trực thăng cho anh?”
Tưởng Mộ Tranh chỉ chỉ Trình Diệc: “Anh ta lái được hết.”
Lão đại cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì đây là yêu cầu cơ bản của một vệ sĩ. Ông ta cười gật đầu, còn nói sau khi về đến thành phố nhỏ kia thì cứ để chiếc trực thăng này ở sân bay bên đó, sẽ có người xử lý sau.
Tưởng Mộ Tranh biết lão đại và vị khách hàng Malaysia kia - cũng là lão nhị của băng nhóm sẽ đi nơi khác. Anh không tiện hỏi nhiều, mà cho dù có hỏi thì người ta cũng sẽ không nói thật.
Nhóm người lão nhị lên trực thăng trước, nhưng lại bước lên cái trực thăng mà trước đó bọn Tưởng Mộ Tranh dùng để tới đây. Tong lòng Trình Diệc khẽ lộp bộp.
Hiện tại không phải lão nhị này xong đời thì chính là bọn họ xong đời.
Lão đại ra hiệu cho bọn người Tưởng Mộ Tranh lên trực thăng. Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc đều biết có khả năng là chiếc trực thăng này có vấn đề, nhưng lại không thể không đi lên.
Ở lại thì cũng không có đường sống, bởi vì lão đại kia mang đến đây không phải chỉ một tay súng bắn tỉa. Trước khi Tưởng Mộ Tranh còn chưa kịp hiểu hết về tình huống đang xảy ra thì hai người bọn anh đã phải đi lên trực thăng.
Chiếc trực thăng cuối cùng rời khỏi đảo nhỏ là của lão đại.
“Thương lượng thế nào rồi?” Trình Diệc vẫn còn có thể bình tĩnh mà hỏi.
Tưởng Mộ Tranh: “Lấy được năm phần.”
“Vậy cũng không tệ.”
“Tệ hay không tệ thì lát nữa mới biết được.”
Bọn họ đều cười.
Hơn một giờ sau, ba chiếc trực thăng của bọn họ đã bay xa khỏi đảo nhỏ và tiến vào vùng biển mêng mông không thấy bến bờ.
Đột nhiên, chiếc trực thăng phía trước bọn họ, cũng là chiếc mà lão nhị đang ngồi, cứ như một con ngựa thoát dây cương, không nghe lời nữa mà liên tục lao thẳng xuống.
Vài giây sau, chiếc trực thăng chìm hẳn xuống mặt biển.
Sau khi nước biển tung tóe dữ dội, mặt biển lại trở về sự yên bình trước đó.
Tưởng Mộ Tranh và Trình Diệc gần như thở phào cùng một lúc, bọn họ an toàn rồi.
“Hiểu gì không?” Tưởng Mộ Tranh hỏi anh ta.
“Cái hiểu cái không.”
“Lão Viễn kia muốn mượn tay tôi để trực tiếp diệt trừ lão nhị, rốt cuộc là lão nhị kia ngồi trên chiếc trực thăng của chúng ta đã dùng mới xảy ra chuyện.”
“Lí do?”
“Lão đại của mấy băng nhóm buôn thuốc phiện vốn luôn nhạy cảm và đa nghi. Chắc chắn là hắn ta đã nghe được tiếng gió gì đó bất lợi cho bản thân, hoặc là có dấu hiệu cho thấy lão nhị này muốn tạo phản lật đổ hắn.”
Từ xưa đến nay, công cao vượt chủ đều sẽ dẫn tới họa sát thân.
Trình Diệc hiểu sơ sơ.
Tưởng Mộ Tranh cũng nhàn rỗi nên tiếp tục giải thích: “Nhưng dù sao đó cũng là lão nhị, thực lực trong băng nhóm không thể khinh thường. Lão Viễn muốn trực tiếp diệt trừ hắn cũng không dễ dàng, sợ sẽ khiến cho phía dưới bất mãn, lại cũng không biết chắc có thể nhổ cỏ tận gốc hay không.”
Trình Diệc tiếp lời: “Cho nên Lão Viễn suy nghĩ ra một chiêu, nói lão nhị kia mời cậu tới đảo nhỏ này chơi, lão nhị sẽ cho rằng Lão Viễn đang nhằm vào cậu, cho nên sẽ thả lỏng cảnh giác?”
Tưởng Mộ Tranh gật gật đầu: “Những người ngồi trên trực thăng ngày hôm nay chắc chắn đều là cánh tay đắc lực của tên lão nhị kia. Lần này có thể giết sạch, đối với Lão Viễn mà nói thì chính là làm một mẻ, khỏe cả đời rồi.”
Có điều như vậy cũng có chỗ lợi, chính bọn chúng nội loạn sẽ có lợi cho mấy người Phùng Khiếu Vịnh.
Đột nhiên, Trình Diệc quay đầu hỏi anh: “Vậy sao lão đại kia có thể xác định được tên lão nhị nhất định sẽ ngồi lên cái trực thăng của chúng ta, mà không phải ngồi lên trực thăng của chính hắn?”
Tưởng Mộ Tranh: “Vừa rồi khi ở trên đảo cậu không thấy chiếc trực thăng mà chúng ta đang ngồi đây bị nhích về phía trước à? Thật ra chính là Lão Viễn cố ý làm cho tên lão nhị xem đấy, nói cho lão nhị kia biết là trực thăng của hắn ta đã bị động chạm. Còn động chạm gì thì không ai biết. Lão nhị hoảng hốt trong lòng, chắc chắn sẽ không chọn trực thăng của hắn.”
Trình Diệc nói: “Cậu có nghĩ tới một loại khả năng là hai chiếc trực thăng đều bị động tay động chân, mặc cho lão nhị kia chọn chiếc nào thì cũng là đường chết không?”
Tưởng Mộ Tranh: “Có nghĩ tới.”
“Đệt mợ nó cậu nghĩ tới mà còn dám đi lên!”
“Không lên thì làm gì? Ở trên đảo hoang cho đói chết?”
“Không đói chết, chúng ta có thể trồng trọt, bẻ bắp ăn.”
“Hạt giống từ đâu ra?”
“...”
Vài phút sau, mặt Trình Diệc biến sắc: “Tưởng Mộ Tranh, cậu đoán xem chúng ta còn có thể sống bao lâu?”
“Xảy ra vấn đề rồi à?”
“Ừ, trực thăng hết dầu rồi.” Trình Diệc liếc nhìn anh một cái: “Tưởng Mộ Tranh, chắc cả đời này cậu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, bản thân là trùm dầu mỏ nhưng máy bay lại không có dầu.”
“!!!!!!!!”
Trình Diệc: “Nhanh lấy dù để nhảy đi!”
May mắn là anh ta và Tưởng Mộ Tranh đều có giấy phép nhảy dù, còn là bậc cao nhất.
Tưởng Mộ Tranh ném cho anh ta một cái túi dù, hai người lấy tốc độ nhanh nhất để xử lý và nhảy xuống.
Mấy chục giây sau, từ phía trên mặt biển mênh mông truyền đến một tiếng gào điên cuồng: “Tưởng Mộ Tranh, mẹ nó dù này cũng hỏng rồi! Không mở được dù cản lực!”
“Tôi cũng không mở được!”