Buổi sáng, khi Lạc Táp thức dậy thì ba ba đã rời đi.
Khi cô đi rửa mặt phát hiện vành mắt thâm đen, hôm qua đến hơn ba giờ khuya mà cô còn chưa ngủ.
Cô nhìn gương mặt khó coi trong gương mà thất thần. Tưởng Mộ Tranh không làm phiền cô nữa, không phải cô nên vui mừng sao?
Chuông báo từ di động trong phòng ngủ lại vang lên lần nữa, cô hoàn hồn, vặn vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Rửa mặt xong xuống lầu, không ngờ là trước khi ba ba rời đi còn làm bữa sáng cho cô. Một phần ăn kiểu Tây, trên đĩa còn có một khuôn mặt cười được vẽ bằng tương cà.
Cô mỉm cười, tâm tình tốt lên không ít.
Lấy di động ra chụp lại, cô đăng lên vòng bạn bè, cũng nhắn lại: 【I LOVE YOU~】
Rất nhanh đã có người nhấn thích và tin nhắn lại.
Phó Duyên Bác: Buổi sáng tốt lành, dậy sớm vậy?
Lạc Táp hồi: Ừ, thứ hai có họp, còn phải chạy ra giao lộ trực trước khi tới giờ cao điểm.
Phó Duyên Bác: Nhanh ăn cơm đi.
Lạc Táp: OK
Mà lúc này, Tưởng Mộ Tranh còn đang trong mộng.
Bị chuông di động đánh thức, anh lấy di động qua nhìn thử, Trình Diệc gửi một tấm ảnh qua. Anh nhìn kỹ, là vòng bạn bè của Lạc Táp.
Anh bị Lạc Táp chặn xem nhật ký, anh không nhìn được các hoạt động của cô.
Nhất thời Tưởng Mộ Tranh tỉnh táo hẳn, hỏi Trình Diệc: 【 Sao cậu lại có được WeChat của Lạc Táp? 】
Trình Diệc: 【 Kết bạn khi tôi mở 'bếp nhỏ' cho cô ấy. 】
Tưởng Mộ Tranh ‘ à ’ một tiếng, phía sau không nói gì thêm.
Có một khoảnh khắc anh cực kỳ muốn có tài khoản WeChat này của Trình Diệc, nhưng sau đó lại từ bỏ ý định.
Anh cho rằng mốn dứt thì phải dứt cho sạch sẽ, đừng để lại lưu luyến gì cho bản thân.
Trình Diệc rất buồn bực, trước đây Tưởng Mộ Tranh còn ồn ào nói là Lạc Táp chặn anh xem nhật ký, cho nên anh ta mới có thể cố ý hỏi xin số điện thoại của Lạc Táp, hơn nữa còn có lòng tốt, đang chuẩn bị đưa số WeChat này cho anh.
Đương nhiên, cũng không phải là cho không.
Anh ta muốn lấy cái số điện thoại có WeChat của Lạc Táp này đổi lấy tài khoản trò chơi của Tưởng Mộ Tranh.
Nói ra thì rất dài, anh ta chẳng có sở thích gì khác, mỗi khi rảnh rỗi đều chơi game. Nhưng khổ nổi não tàn, lại còn là loạn não tàn vạn năm, đến bây giờ vẫn đang còn ở tầng đáy chiến khu.
Nhưng Tưởng Mộ Tranh thì không giống anh ta, gần như là anh không có đối thủ gì, trang bị cũng tốt, lại còn là đội trưởng.
Cho nên anh ta rất muốn cái tài khoản trò chơi kia của Tưởng Mộ Tranh để ở trong chiến khu khoe khoang một vòng.
Trình Diệc chủ động nói với Tưởng Mộ Tranh: 【 Cái số WeChat này cho cho cậu dùng. Dù sao tôi cũng không có mấy người cần liên hệ, bình thường chủ yếu đều liên hệ qua điện thoại, công việc của chúng tôi cũng không thịnh hành dùng WeChat để liên hệ. 】
Sẽ bị định vị.
Tưởng Mộ Tranh lập tức từ chối: 【 Không cần, cậu giữ lại đi, dùng để liên hệ với tôi. 】
Trình Diệc: 【...】
Mưu kế tan vỡ.
Sau đó anh ta nói thẳng ra mục đích của mình: 【Gần đây cậu đang bận rộn yêu đương hẳn là không có thời gian chơi game nhỉ? Cho tôi mượn tài khoản game của cậu chơi mấy ngày đi. 】
Tưởng Mộ Tranh: 【 Không cần mượn, cho cậu đấy. 】
Thỉnh thoảng anh mới chơi một chút, cũng chẳng nghiện.
Chủ yếu là do tìm không thấy đối thủ.
Khoảng thời gian trước rốt cuộc anh đã phát hiện ra được một đội trưởng của chiến đội kia có kỹ thuật cũng rất khá, nhưng cuối cùng vẫn là bị anh nghiền nát.
Trình Diệc vui mừng không thôi, để biểu hiện thành ý của bản thân, tuy rằng Tưởng Mộ Tranh không cần số WeChat kia, nhưng anh ta coi như có qua có lại, vẫn đưa số tài khoản và mật khẩu cho Tưởng Mộ Tranh.
Tưởng Mộ Tranh nhìn tài khoản và mật khẩu, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn thoát khỏi cửa sổ chat với Trình Diệc, không có đăng nhập vào số WeChat mà Trình Diệc đưa.
Tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng anh không buồn ngủ nữa.
Bắt đầu từ tối hôm qua, cả người đều không có tinh thần gì.
Không giống như phía trước, cả ngày lại cứ giống như tiêm máu gà...
Khi Lạc Táp đến đơn vị, đại đa số đồng nghiệp đều đã tới, trong sân gần như đã đầy xe, cô tìm được một vị trí trống, dừng xe lại.
Sau khi xuống xe thì phát hiện ở bên phải có một chiếc siêu xe thể thao màu đỏ.
Cô không tìm hiểu cụ thể về giá cả của ô tô, nhưng hình như thương hiệu của chiếc xe thể thao kia không thấp hơn 300 vạn.
Chiếc xe thể thao này lần đầu tiên xuất hiện ở trong sân, nhìn vị trí đậu xe, hẳn là một người trong trung đội của bọn họ.
Cô nhíu mày, liên tưởng đầu tiên chính là chiếc xe này của đồng nghiệp mới đến, hình như tên Thượng Viện Viện.
Sắp đến thời gian họp, Lạc Táp không trì hoãn thêm nữa, nâng bước đi về phía phòng họp.
Tới văn phòng, không khí có chút quái dị nói không nên lời.
Vài người đang ngồi vây quanh bên nhau, khe khẽ nói nhỏ.
Chu Nghiên thấy cô tới, bước vài bước chạy tới, duỗi tay quàng vai cô, nhìn sắc mặt khó coi của cô, cô ấy nhăn mày lại: “Ban đêm cậu đi ăn trộm hả?”
Lạc Táp: “... À, ngày hôm qua trời mưa nên hơi bị cảm lạnh, ngủ không ngon.”
Chu Nghiên tin là thật, dặn dò cô nếu bị cảm thì nhanh uống thuốc, đề tài này cứ thế vụt qua.
Cô ấy nhỏ giọng nói với Lạc Táp: “Đội chúng ta có đồng nghiệp mới đến, chính là người được xếp ở chung với tớ trên danh sách tập huấn đó, sau đấy lại không tham gia, tên là Thượng Viện Viện.”
Lạc Táp gật gật đầu, cũng không nói tiếp.
Đối với Thượng Viện Viện này, cô có cảm giác không muốn để tâm đến.
Chu Nghiên cũng biết Lạc Táp chẳng hứng thú gì mấy chuyện như thế, nói tiếp: “Thượng Viện Viện đi qua chỗ đội trưởng rồi, đội trưởng nói mười phút sau sẽ họp.”
Lạc Táp: “Ừ, biết rồi, tớ đi toilet trước đã.”
Chu Nghiên: “Cậu đi đi, tớ tiếp tục tám chuyện đã.”
Nói xon còn cười ha ha.
Lạc Táp không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt đồng nghiệp mới lại là ở toilet.
Lúc cô đi vào, Thượng Viện Viện đang rửa tay.
Lạc Táp theo thói quen đưa mắt nhìn người đứng ở bồn rửa tay, còn tưởng là đồng nghiệp ở trung đội khác, vừa muốn chào hỏi thì Thượng Viện Viện đã quay mặt đi tới.
Hai người đều ngẩn ra.
Lạc Táp cảm thấy gương mặt này khá quen, nhưng nghĩ không ra là đã gặp ở đâu.
Thượng Viện Viện nhìn kỹ cô từ trên xuống dưới một phen, khóe miệng mang theo ý cười khinh thường: “Cô chính là Lạc Táp? Tôi là Thượng Viện Viện.”
Lạc Táp đáp nhàn nhạt: “Không quen biết.”
Thượng Viện Viện ‘A’ một tiếng, tự mình nói: “Đúng rồi, cái ghế biên chế kia căn bản là tôi không thèm nhìn tới, chỉ là có vài người muốn nịnh hót cha tôi nên tự ý làm việc. Hơn nữa, tôi tới đây cũng không phải vì chút tiền lương trong biên chế này, với chút tiền cỏn con ấy còn chưa đủ cho tôi trả tiền xăng.”
Cô ta cố ý tạm dừng, rồi sau đó đề cao giọng nói: “Nếu cô thèm muốn như vậy, thì cho cô đấy. Đừng làm như kiểu tôi bắt nạt cô, cứ như cô bị ấm ức gì to tát, ghê gớm lắm ấy.”
Vẻ mặt Lạc Táp không cảm xúc gì, liếc mắt nhìn cô ta một cái, không lên tiếng, xoay người đi mở cửa toilet.
Thượng Viện Viện cao ngạo quen thói, trước nay chưa có ai ở trước mặt tỏ rõ không thích cô ta như vậy, đã thế Lạc Táp còn có dáng vẻ chẳng thèm để cô ta vào mắt, cô ta tức giận lập tức sấn đến.
“Ê. Nói chuyện với cô đấy, cô có nghe thấy không hả?!”
Lạc Táp quay đầu, không nhanh không chậm mà nói: “Lỗ tai tôi hơi chảnh, những người lung tung lộn xộn nói mấy lời chướng khí mù mịt thì tôi không nghe thấy được.”
Thượng Viện Viện: “Cô!!”
Tức muốn xì khói.
Cô ta tức tối giẫm giày cao gót đi ra ngoài.
Thật là tức chết cô ta.
Ngoài cửa, đúng lúc Chu Nghiên đang đi vào, suýt chút nữa Thượng Viện Viện đụng phải cô ấy. Thượng Viện Viện nhăn mày liếc nhìn cô ấy một cái, ánh mắt ghét bỏ.
Chu Nghiên hung hăng trừng lại cô ta.
Thượng Viện Viện: “...”
Ở trong lòng chửi thầm: thời kỳ mãn kinh à!
Vừa rồi Lạc Táp và Thượng Viện Viện đối thoại, Chu Nghiên nghe được một ít nhưng cứ như lọt vào trong sương mù, cô ấy gõ gõ cửa: “Lạc Lạc?”
“Ừ, sắp xong rồi đây.” Cô ngẫm lại chút rồi nói: “Không phải phòng kế bên không có người à?”
Chu Nghiên: “Tớ không đi tiểu, tìm cậu đấy.”
Sau đó hạ giọng: “Cậu với Thượng Viện Viện kia sao lại ra như vầy?”
Lạc Táp: “Nói ra thì rất dài.”
Chuyện điều động cương vị đã trôi qua, cô cũng không tính giấu Chu Nghiên nữa.
Cô đẩy cửa đi ra, rửa tay xong thì cùng Chu Nghiên sóng vai đi ra ngoài. Sau đó đứng trên hành lang không người, kể lại đơn giản chuyện trước đây cho Chu Nghiên.
Chu Nghiên nghe xong xù lông: “Chịu ấm ức lớn như vậy sao cậu không nói sớm!”
Lạc Táp: “Cũng không tính là ấm ức, hiện tại cậu còn không nhìn thấu mấy chuyện dựa vào quan hệ cá nhân này sao?”
Cô khẽ hất cằm: “Đi thôi, đến giờ họp rồi.”
Buổi họp sáng luôn đơn giản, đội trưởng giới thiệu sơ về Thượng Viện Viện, sau khi chào đón xong, lại nói đến công tác trọng điểm của tuần, một là tra xét say rượu lái xe, hai là chiến dịch 'đi bộ văn minh' và 'nhường lối đi bộ'.
Đội trưởng: “Thứ bảy và chủ nhật tuần này sẽ bắt đầu ra đường tuyên truyền, tất cả các đồng chí trực cuối tuần đều không được xin nghỉ, không thể lấy bất kỳ lý do gì để vắng mặt.”
Chu Nghiên: “Đội trưởng, tuần này Tiểu Hạ nghỉ phép, ca trực của cậu ấy ai gánh đây?”
Đội trưởng không tự giác nhìn về phía Thượng Viện Viện.
Thượng Viện Viện nghĩ đến cuối tuần còn phải ra đường phát truyền đơn gì đó, ngán muốn chết, nhanh chóng đưa tay che khuất mặt, coi như không thấy được ánh mắt của đội trưởng.
Đội trưởng nói: “Ca trực của Tiểu Hạ tôi trực thay.”
Anh ta cũng không muốn miễn cưỡng Thượng Viện Viện đi, rốt cuộc hoạt động tuyên truyền này sẽ có lãnh đạo trên Văn phòng Thành phố xuống kiểm tra. Với cái dáng vẻ chẳng muốn làm việc kia của Thượng Viện Viện, nhìn thấy đã bực mình, chắc chắn sẽ làm cho đại đội 2 mất điểm.
Anh ta lại nói thêm với mấy người trực cuối tuần: “Đến lúc đó Phó cục trưởng của chúng ta cũng sẽ cùng mọi người ra đường làm tuyên truyền.”
Vừa dứt lời, Thượng Viện Viện nghe được Phó Duyên Bác sẽ đi, kích động không thôi, vội nhấc tay: “Đội trưởng, đội trưởng, tôi là người mới, tôi cảm thấy bản thân nên rèn luyện một chút, hoạt động tuyên truyền cuối tuần này cho tôi một suất đi.”
Đội trưởng: “...”
Là bởi vì Phó Duyên Bác sẽ đi sao?
Cuối cùng vẫn sắp xếp cho cô ta tham gia.
Đội trưởng nhìn móng tay Thượng Viện Viện hoa hòe loè loẹt, dặn dò cô ta: “Về nhà cắt móng tay đi, làm cảnh sát giao thông thì phải có dáng vẻ của cảnh sát giao thông.”
Thượng Viện Viện rụt tay xuống dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Trước đây tôi thấy cảnh sát giao thông trực trên đường đều có thể đeo bao tay màu trắng.”
Ý tứ kia là cô ta không muốn cắt móng tay.
Đội trưởng: “...”
Lại nghiêm túc nói: “Đây là yêu cầu cơ bản nhất. Lớp trang điểm đậm kia, móng tay, còn có giày cao gót đều không thích hợp, tôi hy vọng ngày mai khi đi làm sẽ không thấy tình huống như hôm nay nữa.”
Thượng Viện Viện bĩu môi, không tình nguyện mà nói: “Vâng, đã biết.”
Cô ta không khỏi dùng khóe mắt liếc nhìn phía dưới bàn, Lạc Táp đi giày đế bằng.
Vừa rồi cô ta đứng ở trước mặt Lạc Táp, mang giày cao gót mà chỉ cao xấp xỉ cô, vậy nếu ngày mai mang giày đế bằng, chẳng phải là bị cô cao hơn cả cái đầu?
Càng nghĩ càng buồn bực.
Sau buổi họp, mọi người thay đồng phục, đi ra giao lộ trực.
Đội trưởng biết chắc chắn Lạc Táp và Thượng Viện Viện bất hòa nên cố ý phân các cô khác tổ, bao gồm cả những ca trực sau các cô cũng không hề trực chung.
Trong đội đột nhiên có thêm một bà cô tính tình không ra sao, lại còn là dân ngoại lai, những ngày tháng sau này dự là anh ta phải chịu khổ.
Trước kia anh ta cảm thấy Lạc Táp chỉ là tính cách lạnh nhạt, không thích nói chuyện, hiện tại nhận ra mình đã phán đoán sai rồi, cô vừa bướng bỉnh lại còn có chút ngang ngược.
Còn Thượng Viện Viện, đó chính là một cô tiểu thư nhà giàu tùy hứng, tâm cơ thì thật ra không bao nhiêu, nhưng nếu náo loạn lên thì anh ta cũng khó có thể chống đỡ.
Sau này có vẻ đại đội sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Ngẫm lại liền đau đầu.
Lạc Táp tới giao lộ trực lúc tám giờ kém, cũng là giờ đi làm cao điểm, dòng xe cộ chật như nêm cối.
Tối hôm qua trời mưa, không nghĩ tới sáng nay bầu trời lại trong xanh đến vậy.
Đón ánh sáng mặt trời, lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Tưởng Mộ Tranh không ăn cơm sáng mà ra khỏi nhà. Vốn là tính tìm một tiệm bán đồ ăn sáng để ăn chút gì đó, nhưng dọc theo đường đi quên dừng lại, cứ thế chạy vòng tới ngã tư này trong vô thức.
Chờ đến khi anh cảm thấy được dòng xe cộ đang tắc nghẽn thì không còn cách nào để quay ngược lại.
Tổng cộng phải đợi qua ba cái đèn xanh mới nhích được tới phía trước.
Khi xe anh vượt qua giao lộ, đèn xanh chỉ còn hai giây. Nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ dừng lại. Xe dừng ngay trước vạch sẽ có tầm nhìn rất tốt, có thể ở giao lộ ngắm Lạc Táp được một lát. Nhưng hôm nay anh lại tăng tốc vượt qua.
Khóe mắt anh vẫn thấy được Lạc Táp.
Cô cách anh mười mấy mét, đang ra hiệu cho dòng xe thông qua, cũng không chú ý tới xe anh, trong lúc đó còn có người đi đường vượt đèn đỏ, cô bước nhanh tiến lên để ngăn lại.
Vài giây sau, ô tô băng qua giao lộ, dòng xe phía sau san sát nối đuôi theo, nhìn vào kính chiếu hậu cũng không còn thấy được cô nữa.