Lạc Táp im lặng nhìn anh, nhưng cô không muốn đi dạo siêu thị với anh nên không chút do dự xoay người trở về phòng ngủ, chuẩn bị chờ một lát nữa mới đi mua.
Tưởng Mộ Tranh ở phía sau cô hỏi: “Không đi cửa hàng tiện lợi nữa hả?”
“Không có gì muốn mua, không đi.” Cô đóng cửa phòng lại rầm một tiếng.
Tưởng Mộ Tranh rót một ly cà phê, vào phòng cầm notebook ra, bắt đầu xử lý công việc. Mấy ngày nay ban ngày phải đi theo Lạc Táp, chỉ có buổi tối mới có thời gian xử lý chuyện lớn nhỏ ở công ty.
Anh tắt bớt đi mấy cái đèn ở phòng khách đèn, chỉ chừa lại đèn tường.
Khi anh đang chuyên tâm xem văn kiện thì nghe được tiếng mở cửa, anh đưa mắt qua thì đối diện với tầm mắt của Lạc Táp. Cô ăn mặc chỉnh tề, đây là chuẩn bị đi ra ngoài?
Trong lòng Lạc Táp có cảm giác như bị bắt gặp khi đang gian lận lúc thi, căng thẳng muốn chết.
Cô không nghĩ tới Tưởng Mộ Tranh sẽ làm việc ở phòng khách.
Kỳ thật cô không biết rằng mấy tối nay Tưởng Mộ Tranh đều làm việc ở phòng khách vì anh cảm giác ở phòng khách có thể chăm sóc được cho cô.
Cũng có thể gần cô hơn một chút.
Tưởng Mộ Tranh buông notebook, nhiệt tình rủ: “Muốn cùng đi ra ngoài không? Anh tính hút thuốc, đi mua cái bật lửa rẻ tiền.”
Lạc Táp: “...”
Không trả lời anh, cô cầm thẻ phòng ra khỏi cửa.
Tưởng Mộ Tranh đi theo Lạc Táp cùng xuống lầu. Anh rất vui, tâm tình cực kì tốt, nhưng Lạc Táp thì buồn bực, bởi vì cô muốn mua băng vệ sinh.
Tới tầng dưới, Lạc Táp nói muốn đi dạo loanh quanh, bảo anh đi siêu thị đi.
Tưởng Mộ Tranh: “Tối muộn rồi còn đi dạo gì nữa?”
Bên này trừ bỏ quán bar, chỗ ăn chơi ra thì cũng chỉ có một cái cửa hàng tiện lợi.
Trong lúc nhất thời Lạc Táp cũng tìm không ra lý do thích hợp, liền nói: “Tôi đi dạo lung tung thôi, cảnh đêm ở trong khuôn viên câu lạc bộ cũng không tệ.”
Tưởng Mộ Tranh lập tức phản đối không hề nghĩ ngợi: “Buổi tối không an toàn, để anh đi theo phía sau em, bảo đảm không quấy rầy em, ok chứ?”
Ở đây người nhiều phức tạp, một cô gái đi dạo loanh quanh trong khuôn viên câu lạc bộ vào ban đêm có quá nhiều khả năng gặp chuyện không hay.
Lạc Táp nhìn vào bóng đêm hun hút, chính bản thân cô cũng không dám đi lung tung một mình ở nơi xa lạ như vậy, nhưng vải lót đã không đủ để ngăn cản dòng 'nước lũ', không còn biện pháp, cô cần phải đi mua băng vệ sinh gấp.
Nói với anh: “Vậy anh ở bên ngoài siêu thị chờ tôi, tôi sẽ mua bật lửa giúp anh.”
Tưởng Mộ Tranh dừng vài giây, sau khi phản ứng lại thì đại khái đã hiểu cô muốn mua cái gì, phối hợp gật đầu: “Ok.”
Ra khỏi sảnh lớn của khách sạn, một luồng khí lạnh ập thẳng vào mặt.
Không khí ở vùng ngoại thành đến ban đêm thì đặc biệt lạnh, Lạc Táp không khỏi kéo kéo cổ áo khoác lại.
Mùa đông đến rồi, trong bụi cỏ cũng đã không còn tiếng côn trùng kêu vang.
Chung quanh an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Hai người đi đường không nói năng gì.
Tới siêu thị, Tưởng Mộ Tranh liền đứng ở bậc thang chờ cô. Anh không khỏi quay đầu lại, muốn nhìn cô xuyên qua lớp cửa kính nhưng bị kệ hàng chắn mất nên anh thu hồi tầm mắt.
Hai ngày nay anh cảm giác hình như Lạc Táp thay đổi một chút, cũng có thể là ảo giác của anh.
Cứ cảm thấy tính tình của cô không cứng như trước nữa, gai góc trên người cô đã được thu bớt đi. Khi tới gần cô không còn bị đâm đau nữa, cũng trở nên dễ nói chuyện hơn một chút.
Không giống như trước đây, một lời không hợp cô liền dùng võ, nếu không đánh thì sẽ tìm cách nơi nơi chèn ép anh.
Hiện tại có chuyện gì chỉ cần nói rõ ràng thì cô đã có thể nghe vào.
Có người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, khi người đó đi ngang qua anh thì châm một điếu thuốc, anh đứng ở cuối hướng gió, khói thuốc thổi tới gợi lên cảm giác thèm thuốc lá của anh.
Cả buổi chiều nay anh chưa hút điếu nào.
Móc ra hộp thuốc cùng bật lửa.
Trong túi có Zippo, là trước kia giật của Giang Đông Đình.
Tưởng Mộ Tranh xé mở hộp thuốc rồi gõ gõ vài cái, đổ ra một điếu, ngậm ở trong miệng. Anh nhìn quanh khắp nơi, tìm được thùng rác, vứt rác vào đó.
Châm thuốc.
Mới vừa kéo hai hơi, Lạc Táp đã bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh lặng yên nhét bật lửa lại trong túi, đi qua phía cô.
Ngoài mua băng vệ sinh, Lạc Táp còn mua thêm ít khăn giấy ướt, giấy rút linh tinh nhét lên mặt trên của túi đồ. Cô đưa bật lửa đưa cho anh: “Loại chống gió [1], hai đồng.”
[1] bật lửa chống gió: là loại bật lửa được chế tạo theo nguyên tắc của Bernoulli . Ngọn lửa của nó khác với những chiếc bật lửa thông thường. Chống gió nhẹ, thậm chí có thể đốt cháy trong gió mạnh và môi trường khắc nghiệt khác. Giá rẻ hơn Zippo.
Tưởng Mộ Tranh cười: “Gửi bao lì xì cho em ngay đây.”
Anh lấy di động ra, nghĩ nghĩ, điền một số tiền, nhập mật mã vào rồi gửi đi.
Ngay sau đó di động của Lạc Táp có âm báo tin nhắn, không cần đoán cũng biết là bao lì xì Tưởng Mộ Tranh gửi cho cô.
Do dự vài giây rồi cô mới mở ra, số tiền: 2.20
Cũng may, còn tưởng rằng anh sẽ đùa dai mà gửi cái con số 5.20 [2] tục khí kia.
[2] 520: Trong tiếng Trung 520 đọc nhanh là 'wo ai ni' - anh yêu em.
Tưởng Mộ Tranh cười nói: “Anh thanh toán cái túi đồ kia của em luôn.”
Lạc Táp: “...”
Một hơi tắc ở lồng ngực.
Tưởng Mộ Tranh hút điếu thuốc, nhả toàn bộ khói ra từ mũi, anh nói: “Nếu muốn mấy số như 520, hoặc là 1314 [3], lần sau anh sẽ gửi cho em.”
[3] 1314 : (一生一世 yì shēng yí shì) trọn đời trọn kiếp
Tạm dừng, “Chỉ cần em hạnh phúc thì ngày nào anh cũng gửi.”
Lạc Táp: “Anh có thể sát-a-ấp.”
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Nghe không hiểu.
Sau mới phản ứng lại, là bảo anh câm miệng - Shut Up.
Lạc Táp nhìn thuốc trong tay anh, “Không phải anh nói không có bật lửa à?”
Tưởng Mộ Tranh: “Vừa rồi mượn của người khác dùng.”
Còn việc có phải anh thật sự mượn bật lửa của người khác hay không thì Lạc Táp cũng không quan tâm.
Bọn họ vẫn một trước một sau đi về phòng.
Tưởng Mộ Tranh hút thuốc, đi cách xa cô mấy mét.
Anh nói với cô: “Đêm mai có mưa đấy, số em cũng may mắn lắm, ban ngày là có thể nhảy xong hết rồi.”
Lạc Táp quay đầu: “Đêm mai chúng ta về Bắc Kinh?”
Tưởng Mộ Tranh: “Ừ, về trước một ngày, ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ngày kia còn đi làm.”
Lạc Táp gật gật đầu, vừa muốn bước nhanh hơn, anh lại gọi cô: “Lạc Lạc.”
Mỗi lần anh gọi cô Lạc Lạc là chẳng có chuyện tốt lành gì.
“Chuyện gì!”
Cô không kiên nhẫn nhìn anh.
Tưởng Mộ Tranh dập tắt thuốc rồi mới đi tới, dừng lại cách cô nửa bước, hai tay đút túi quần, chăm chú nhìn cô.
“Không nói thì tôi đi đây.” Cô còn vội trở về thay băng vệ sinh.
Tưởng Mộ Tranh nói: “Ngày mai sau khi em hoàn thành ba cú nhảy còn lại, anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.”
Lạc Táp: “...”
Anh lại nói: “Mấy ngày nay anh đã cân nhắc kĩ lưỡng rồi, không phải là anh nhất thời tâm huyết dâng trào đâu. Mà em cũng không cần đáp lại anh ngay. Giống như em thi lấy giấy phép nhảy dù vậy, hoàn thành một lần nhảy không chứng minh được gì cả, hoàn thành bảy lần nhảy mới được tính là đủ tư cách thi bằng AFF; hoàn thành hai mươi bốn lần nhảy, người ta cũng sẽ không phát giấy phép cho em, chỉ có hoàn thành tất cả hai mươi lăm lần nhảy mới đủ điều kiện lấy được giấy phép. Cho nên lời tỏ tình trước đó của anh được xem như phí báo danh, sau đó anh mới có tư cách bước vào cái con đường này.”
Lần đầu tiên Lạc Táp nghe được những lời biện hộ mới mẻ như vậy. Từ khi học cấp hai đã có một số người tỏ tình với cô, nhưng những lời tỏ tình khi ấy đều là ẩn ý.
Viết thư tình cũng không dám viết chữ yêu trong đó, thậm chí chỉ viết chữ thích thôi mà đã đỏ mặt rồi.
Cô nhận được rất nhiều thư tỏ tình, cũng bị mẹ tịch thu toàn bộ.
Sau đó lên cấp 3 thì có nhiều phương thức tỏ tình hơn, bắt đầu lưu hành tặng quà. Mỗi khi đến ngày lễ tình nhân, trong hộp bàn của cô chất đầy quà, chứa không xuể.
Không chỉ có của bạn cùng khóa mà còn có của khóa trên.
Lên tới đại học thì đa phần là tỏ tình trực diện, lời nói lừa tình hay lời âu yếm gì đó cô cũng đều được nghe qua cả rồi.
Nhưng giống như anh lúc này, so sánh việc theo đuổi cô như một cuộc thi thì anh là người đầu tiên.
Tưởng Mộ Tranh lật chiếc bật lửa 2 đồng kia giữa những ngón tay, “Nghe dì Du nói em chưa từng yêu đương.”
Lạc Táp: “..................”
Sao cái gì mẹ cũng nói với anh vậy!
Tưởng Mộ Tranh nhìn phản ứng của cô thì buồn cười, nhưng rồi nhịn xuống.
Khó trách đêm đó anh hôn cô, phản ứng của cô lại kích động như vậy, một đá kia suýt chút nữa đá chết anh.
Anh nói: “Anh hỏi qua Tiểu Mễ rồi, nó bảo con gái đều sẽ bắt đầu rung động từ mười sáu tuổi, theo độ tuổi lớn dần thì cái nhìn về tình cảm cũng dần thay đổi.”
“Lạc Lạc.”
Anh lại gọi cô một tiếng.
“Anh sẽ dùng thời gian một năm để giúl em có thể trải nghiệm tất cả tình cảm yêu đương mà em chưa từng được cảm nhận từ năm mười sáu tuổi đến bây giờ. Một năm sau, chúng ta cùng nhau tới nơi này, nếu em cảm thấy cũng ưng ý anh thì đến lúc đó đồng ý với anh cũng chưa muộn.”
Tuy rằng anh cũng chẳng hề có tí kinh nghiệm dỗ dành con gái nào, nhưng nếu nghiêm túc bỏ tâm tư ra thì hẳn là sẽ không quá khó, có khó cũng không thể khó bằng mò kim đáy biển được.
Cổ họng Lạc Táp khẽ động, nhưng lại không lên tiếng.
Tưởng Mộ Tranh vẫn còn tiếp tục: “Anh biết em là tuýp người lý trí, băn khoăn cũng nhiều. Một năm, anh cho em thời gian một năm để cân nhắc. Anh cảm thấy một năm cũng đủ để em thấy rõ anh là người như thế nào.”
Lạc Táp theo bản năng siết chặt túi đồ, túi đồ phát ra tiếng loạt soạt.
Đối mặt với lời tỏ tình như vậy, dù cô có lý trí thế nào cũng không thể làm được đến mức thờ ơ.
Cô điều chỉnh hô hấp, “Tưởng Mộ Tranh, đêm nay anh...”
Lời nói mới được một nửa đã bị anh cắt ngang, anh nói: “Anh không uống rượu, cơm chiều cũng ăn chung với em, đâu phải em không biết? Cũng biết là hiện tại em đang hạnh phúc đến điên rồi, anh hiểu mà.”
Lạc Táp: “...”
Thật đúng là có thể bẻ cong sự thật.
“Anh quả thực chính là thánh tự biên tự diễn.”
Cô liếc xéo anh một cái, nhấc bước đi về phía trước.
Tưởng Mộ Tranh cười, dáng vẻ không sao cả, không nhanh không chậm đi theo phía sau cô.
Đại khái đang trong kỳ kinh nên trong lòng Lạc Táp buồn bực đủ thứ, anh lại giống như người không có việc gì ngân nga huýt sáo, cô quay đầu lại liếc anh một cái, thật muốn giơ chân đá chết anh.
“Làm sao vậy?” Tưởng Mộ Tranh bước nhanh đuổi theo.
Lạc Táp nhàn nhạt nói: “Không có gì, nhìn anh thấy phiền.”
Tưởng Mộ Tranh: “Để anh đi phía sau em.”
Anh chủ động chậm lại bước chân, cách xa cô hơn một mét, tiếp tục huýt sáo.
Rồi lại chợt nhớ tới cái gì: “Nếu nhìn anh thấy phiền thì sao vừa rồi em còn chủ động quay đầu lại để tự tra tấn mình thế?”
Lạc Táp tức giận: “Nghe được tiếng của anh cũng phiền.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Huýt sáo cho em nghe không hay à?”
Anh huýt sáo, nhưng tất cả đều là giai điệu của ca khúc được mọi người yêu thích mà, người khác muốn nghe còn chưa chắc anh sẽ huýt đâu đấy.
Lạc Táp híp híp mắt: “Mấy ngày nay cũng chỉ có một bài, ngán chết!”
Chắc chắn là anh cố ý, vẫn luôn huýt bài《Ngày mai em phải gả cho anh》.
Tưởng Mộ Tranh cũng dễ nói chuyện: “Vậy đổi bài khác.”
Anh nghĩ nghĩ, nhẩm nhẩm xong, bắt đầu huýt sáo ra.
Lạc Táp: “...”
Người này thật đúng là... Dai như đỉa mà.
Bài hát này quá quen thuộc, hồi cô học tiểu học, mỗi ngày cậu đều hát.
Tưởng Mộ Tranh còn đang huýt sáo, cực kỳ vui vẻ, thế nhưng trong lòng cô bất giác bị cuốn theo tiết tấu của anh, bắt đầu nhẩm lời bài hát.
“Bỗng nhiên tôi lại yêu em, yêu em đậm sâu, không có lý do cũng chẳng có nguyên nhân, tôi cứ yêu em như thế... Bắt đầu từ ngày nhìn thấy em...”
Câu lạc bộ nằm ở vùng ngoại thành, lúc này đang đêm khuya nên cực kỳ an tĩnh và vắng vẻ.
Đêm nay thời tiết chẳng ra gì, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng xuất hiện, rồi lại liên tục bị những đám mây lớn dày đặc che khuất.
Nhìn khắp cả bầu trời mà chẳng thấy được mấy ngôi sao.
Nhưng khi Tưởng Mộ Tranh lơ đãng ngẩng đầu lên lại cảm giác trên kia là cả bầu bầu trời đầy sao, hệt như dải ngân hà.
Đi trên con đường nhỏ quanh co, lâu lâu lại gặp được vài vị khách trong câu lạc bộ, còn lại hầu hết trên cả con đường nhỏ này chỉ có hai người bọn họ.
Một trước một sau.
Anh thì vẫn đang huýt sáo bài《Em có biết rằng anh đang đợi em》kia.