Edit by Hà Rockin
"Sư huynh? Ngươi đi làm gì vậy? " Sau khi nhìn thấy người, câu "chất vấn" này của Liên Kỳ cuối cùng cũng có thể hỏi ra miệng.
Đường Vô Dục: "Mua đồ. "
"Mua gì vậy? Còn phải thần thần bí bí như vậy? " Lòng hiếu kỳ của Liên Kỳ lập tức bị gợi lên.
"Phòng ở."
"Cái gì?" Liên Kỳ có chút choáng.
Đường Vô Dục từ trong ngực lấy ra khế ước, nhét vào trong tay Liên Kỳ, "Thích không?"
Liên Kỳ:... Sư huynh mua nhà tại sao phải hỏi mình có thích hay không?
Chẳng lẽ, là chuẩn bị tặng cho mình? Hay là...
Liên Kỳ nhận lấy khế ước kia, trong đó đều viết chữ phồn thể tuy rằng có thể đọc hiểu nhưng cần nhìn từng chữ từng chữ nên rất chậm.
Giấy khế đất này mô tả chi tiết vị trí cụ thể của ngôi nhà, diện tích lớn nhỏ, thời gian xây dựng, thời gian giao dịch, v.v.
Mà hấp dẫn Liên Kỳ chú ý nhất ngoại trừ diện tích ra, chính là giá viết trên đó. Giá sáu trăm lượng bạc, chiết khấu bảy mươi lăm lượng, đã thanh toán hết.
Ngoài ra, còn có con dấu của quan phủ, cũng như chữ ký của người mua và người bán.
Nhưng bây giờ, mối quan tâm của Liên Kỳ không phải là những điều này, mà là, "Ngươi từ đâu lấy ra nhiều bạc như vậy?"
Giống như một người khi phát hiện ra nửa kia của mình lại dám giấu tiền riêng...
Đối mặt với chất vấn của Liên Kỳ, Đường Vô Dục lại có chút mờ mịt, "Vẫn luôn có mà! "
"????"
"Trước kia làm nhiệm vụ tích góp được, hiện tại còn có mấy trăm ngàn vàng." Đường Vô Dục nói rất bình tĩnh.
Liên Kỳ:...
↑
Lúc này Liên Kỳ đã khiếp sợ đến mức không biết nên nói cái gì, tính cả kiếp trước của hắn, Liên Kỳ cũng chưa từng thấy qua nhiều vàng như vậy, bất quá, giá vàng lúc đó là bao nhiêu?
Sau khi như đi vào cõi thần tiên trong chốc lát, Liên Kỳ đột nhiên nhận ra một vấn đề, "Ý của ngươi là vàng trong ba lô sau khi lấy ra sẽ trở thành vàng thật?"
Đường Vô Dục gật đầu.
Chỉ một khắc như vậy, Liên Kỳ rất muốn nghiến răng, sao mình lại không có vận khí tốt như vậy?
"Ngươi đang tức giận?" Đường Vô Dục đối với cảm xúc của Liên Kỳ luôn có một loại mẫn cảm tự nhiên.
"Không." Liên Kỳ thật ra cũng không phải tức giận, chỉ là có chút oán niệm.
Chính hắn sao lại không mang theo một hệ thống trò chơi xuyên qua như sư huynh? Tuy rằng xấu hổ vì trong ba lô của hắn rỗng tuếch, nhưng mấy vạn kim vẫn có. Truyện Sắc
Lấy ra cũng đủ mua hơn mười trạch viện vừa rồi, A Anh muốn uống thuốc cũng không cần lo lắng.
Bất quá, có lẽ tất cả đều là số mệnh!
Sau khi nghĩ thông suốt, Liên Kỳ đem khế đất trả lại cho Đường Vô Dục, "Khế đất này sư huynh phải cất kỹ. "
Ai biết Đường Vô Dục lại đem khế ước kia đưa trở về, "Đưa ngươi. "
Liên Kỳ: "... Ta không cần, vô công bất thụ lộc! "
Ngay khi hai người nhường tới nhường lui, Liên Thụy lôi kéo Liên Anh cùng Liên Du đi tới, "Đại ca, các người đang làm gì vậy? "
Thừa dịp cơ hội này, Liên Kỳ đem khế ước mạnh mẽ nhét vào trong ngực Đường Vô Dục, hơn nữa trừng mắt nhìn y một cái, ý tứ kia chính là, không cho phép lấy ra nữa!
※※※
Kế tiếp, mấy người cùng đi mua vài thứ cho Liên Thụy.
Trong thư viện có ký túc xá chuyên biệt, đặc biệt vì những học sinh không tiện về nhà mà cung cấp, chăn đệm đều có, học sinh chỉ cần chuẩn bị sẵn quần áo tắm giặt cùng văn phòng tứ bảo là được.
Về phần không có sách giáo khoa cũng không quan trọng, tất cả các sách giáo khoa trong học viện có thể được mượn và sao chép.
Dựa theo lời nhắc nhở của quản sự trong thư viện đoàn người Liên Kỳ đã đem tất cả đồ đạc mua đầy đủ, lại đưa Liên Thụy về thư viện.
Liên Thụy và các học sinh " trọ ở trường" sau này chỉ có thể nửa tháng về nhà một lần.
※※※
Sau khi rời khỏi thư viện, Liên Anh và Liên Du cũng có chút ỉu xìu, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng nhị ca tách ra lâu như vậy, cảm thấy hiện tại đã bắt đầu nhớ nhị ca!
Liên Kỳ sờ sờ hai cái đầu nhỏ, "A Thụy phải cố gắng đọc sách khoa cử, các ngươi hẳn là nên ủng hộ đệ ấy mới đúng! Ủ rũ như vậy là xảy ra chuyện gì, hả? "
" Nhưng vẫn cảm thấy buồn mà!" Liên Du bĩu môi, trong lòng vẫn có chút không vui mà ôm lấy chân của Liên Kỳ, "Người một nhà phải ở cùng một chỗ! "
Liên Kỳ ôm Liên Du lên, "Nhưng đi thi khoa cử là nguyện vọng của nhị ca, A Du không hy vọng nguyện vọng của nhị ca thực hiện sao? "
Liên Du suy nghĩ một chút, "Nguyện vọng của nhị ca thành hiện thực sẽ về nhà sao? "
" Đương nhiên!"
"Vậy, vậy được rồi." Liên Du ôm chặt cổ đại ca nhà mình, "Hy vọng nhị ca có thể thi đậu nhanh một chút! A Du ở nhà chờ cũng rất mệt mỏi. "
Liên Kỳ "Phốc Xuy" một tiếng nở nụ cười, "Ngươi chỉ là ở nhà chờ, sao lại mệt mỏi? "
" Ngoại trừ cho vịt con ăn, ta hiện tại còn phải mỗi ngày suy nghĩ một lần nhị ca mau về nhà đi! " Liên Du lẽ thẳng khí hùng nói, "Nhị ca ở nhà, ta có thể không cần phải suy nghĩ lung tung! "
Tuy rằng không hiểu được quan hệ nhân quả nhưng điều này cũng không ngăn cản Liên Kỳ khen ngợi Tiểu Liên Du, dù sao, cái này cũng coi như là huynh hữu đệ cung không phải sao?
※※※
"Kế tiếp đi đâu?" Sau khi dỗ dành Liên Du xong, Liên Kỳ hỏi ý kiến của mấy người.
Liên Anh cùng Liên Du lắc đầu, hiển nhiên là không có ý kiến gì, về phần Đường Vô Dục, vậy khẳng định cũng là nghe Liên Kỳ không phải sao?
Sau khi suy nghĩ một chút, Liên Kỳ có ý nghĩ, "Không bằng chúng ta đi chợ hoa cỏ bên này xem một chút đi! "
Hiện tại trong sân nhà Liên gia cũng chỉ có một cây lựu, toàn bộ đều là trần trụi khó nhìn. Trước cửa sau nhà có thể rắc một ít hạt giống lên cho nó phát triển.
Chỉ là, lúc này Liên Kỳ cũng không biết rằng hắn thực sự tìm thấy một bất ngờ lớn trong chợ hoa!
※※※
"Chợ hoa" của huyện Kim Thạch cũng là một con phố, bên đường chính là đủ loại tiểu thương bán các loại thực vật, có hoa cỏ dùng để ngắm cảnh, cũng có các loại hạt giống rau, cây ăn quả vân vân.
Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục một người lôi kéo một đứa nhỏ, ở trong chợ hoa rực rỡ này vừa đi vừa xem.
Trong chợ hoa có rất nhiều loại hoa, hoa lan, hoa trà, đỗ quyên, hoa sen bát tiên, mẫu đơn, thược dược... Tất cả đều nở hoa.
Phần còn lại là các loại cây tùng, cây bách, cây mai... Bồn cây cảnh.
"Sư huynh có hoa nào thích không?" Liên Kỳ dừng lại trước mặt là một chậu hoa lan.
Đường Vô Dục kỳ thật cũng không có hoa gì đặc biệt thích, thấy Liên Kỳ đứng ở trước mặt hoa lan, liền thuận miệng nói một câu hoa lan.
"Phải không?" Liên Kỳ vừa khom lưng quan sát chậu lan kia, vừa nói: "Hoa lan này cũng không dễ nuôi, ướt hay khô quá cũng không được, chỉ cần tưới nước là có thể nói ra một đống học vấn. "
"Xem ra vị tiểu ca nhi này cũng là người biết hoa." Người bán hoa vừa lúc đi ra, nghe Liên Kỳ nói những lời này, không khỏi vỗ tay nói.
Liên Kỳ đứng dậy, "Không, kỳ thật cũng chỉ hiểu chút da lông. "
"Trên đời này người nuôi lan nhiều, mà có thể nuôi tốt lại ít." người bán hoa mời mấy người Liên Kỳ vào trong phòng, "Ta nuôi hoa lan mười mấy năm, lúc này mới dám xưng hô mình là người trong nghề. Không biết tiểu ca nhi đã nuôi qua những loại hoa lan gì? "
Liên Kỳ vừa định nói mấy cái tên, lại nhớ tới nguyên chủ chưa bao giờ nuôi hoa, vội vàng lắc đầu.
Khi hắn lắc đầu, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy một thứ gì đó màu đỏ, nhọn nhọn.
Cái kia không phải là ớt làm cho hắn nhớ thương hay sao!