Buổi trưa
Khi nấu cơm, Liên Kỳ cuối cùng cũng được cho phép vào bếp để—— làm việc vặt, đây cũng coi như là một bước tiến lớn đối với Liên Kỳ, ít nhất cũng sẽ không vừa vào bếp đã được mời ra ngoài. Vâng, có thể coi là đáng chúc mừng?
Liên Thụy kỳ thật cũng không muốn để cho đại ca mình vào, dù sao hắn đối với lực phá hoại của đại ca nhà mình vẫn còn nhớ như in.
Nhưng A Anh và Đường Vô Dục đều không ở nhà, Liên Du lại còn quá nhỏ, công việc trợ thủ này, cũng chỉ có thể rơi vào vai Liên Kỳ.
Nhưng lần này, Liên Kỳ cũng coi như không làm nhục sứ mệnh, nhặt rau, rửa rau, thái thức ăn cũng làm tượng mô tượng dạng.
Đợi đến khi cơm trưa sắp lên bàn, giọng nói của A Anh từ ngoài cửa vang lên, "Đại ca!"
Liên Anh sau khi trở về không bao lâu, Đường Vô Dục cũng bước vào nhà.
Chẳng qua, lúc Đường Vô Dục trở về, Liên Kỳ đang bị Liên Anh cản lại để nói chuyện!
"Ta đã hỏi A Vi rồi, hình như nàng cũng tới." Những lời này Liên Anh lặng lẽ giữ chặt Liên Kỳ nói, trên bàn cơm dù sao còn có Đường Vô Dục cùng Liên Thụy, Liên Anh xấu hổ mở miệng.
Trong lòng Liên Kỳ chấn động, "Ta nhớ rõ, Vi tỷ cùng tuổi với ngươi?"
Liên Anh gật đầu.
"Được rồi. Ta hiểu rồi. " Liên Kỳ sờ sờ đầu Liên Anh, "Ăn cơm trước. Này, phải rồi, còn chuyện thuốc bổ thì sao? Gần đây nàng ấy có uống thuốc bổ gì không? "
"Có." Liên Anh gật đầu, "Là vị hôn phu nàng đã đính hôn đưa tới, nói là ăn có thể ôn dưỡng thân thể. "
"Tất cả là cái gì?"
"Táo đỏ linh tinh, những thứ này ta trước kia gặp qua, nàng vẫn luôn ăn."
"Nghe có vẻ như không có gì bất thường." Liên Kỳ lẩm bẩm.
"À, đúng rồi đại ca, lúc trước không nhớ tới, mỗi lần ta đến nhà A Vi, nàng đều đem trà nàng uống chia một nửa cho ta, nói cũng là vị hôn phu của nàng đưa tới."
"Mỗi lần ngươi đi đều uống?" Liên Kỳ mơ hồ cảm thấy mình tựa hồ bắt được thứ gì đó.
Liên Anh gật đầu, "Không kém bao nhiêu đâu, ta cũng đã quen rồi, cho nên ngay từ đầu cũng không nhớ tới. "
"Nước, trà, Hồng Kiêm." Liên Kỳ lẩm bẩm, "Vậy, A Anh ngươi có biết vị hôn phu của nàng không? "
Liên Anh đỏ mặt, "Cái này, ta chỉ nghe A Vi nói, hình như là một người rất ôn nhu, về phần cái khác ta không rõ ràng lắm, cũng không tiện hỏi thăm nhiều. "
"A?" Liên Kỳ ngẩn ra, "Lúc các ngươi tụ tập cùng một chỗ chẳng lẽ sẽ không nói nam... Khụ khụ khụ khụ. "
Ý thức được mình tựa dường như lộ cái gì, Liên Kỳ vội vàng chuyển đề tài, "Nói như vậy, chốc nữa lại đi hỏi thăm vị hôn phu kia của nàng một chút, nói không chừng sẽ có manh mối. "
"Vâng." Liên Anh gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ ngồi của mình, chờ cơm.
※※※
"Ai, sư huynh, ngươi xem canh rau này, thức ăn bên trong đều là ta chọn rửa cắt!" Lúc ăn cơm, Liên Kỳ múc cho mỗi người một chén, lúc bưng cho Đường Vô Dục còn cố ý nhấn mạnh một chút.
Kỳ thật mục đích Liên Kỳ muốn nhấn mạnh là vì chứng tỏ mình cũng có thể hỗ trợ nấu cơm, nhưng người nào đó rõ ràng hiểu lầm.
Lúc ăn cơm, Đường Vô Dục gần như uống gần phân nửa một chậu canh rau củ, chịu đựng một cái bụng no nước nhưng lại không nhận được tán thưởng.
Ngược lại...
Liên Kỳ cau mày, "Sư huynh, trước bữa ăn không thể nhiều cháo như vậy, chiếm hết bao tử, vậy ngươi còn ăn cái gì nữa!"
Đường Vô Dục:... Y đây không phải là vì cổ vũ cho Liên Kỳ sao?
Liên Thụy cúi đầu ăn cháo, Liên Anh cắn đũa nhìn hai vị huynh trưởng của mình, mà Liên Du thì trực tiếp bắt đầu. Cầm một cái bánh bao, cắn một cái nuốt xuống, "A Du nghe lời, Đường đại ca không nghe lời, xấu hổ xấu hổ! "
Đường Vô Dục:...
Hoàn toàn không nghĩ tới Liên Du lại có một khoản thần thánh như vậy, Liên Kỳ xấu hổ cười cười, sau đó thật cẩn thận quan sát sắc mặt Đường Vô Dục, nhìn y hình như không có ý muốn phát tác, trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật là Liên Kỳ suy nghĩ nhiều, ở Đường Gia Bảo cũng có không ít Pháo la Pháo thái không bớt lo. Bọn nó không dùng miệng như Liên Du, mà trực tiếp hơn là dùng Thiên Cơ Hạp.
Muốn nói hùng hài tử, Liên Du thật đúng là không bằng mấy tiểu sư đệ Đường Vô Dục từng gặp qua.
Liên Kỳ sờ soạng một cái bánh bao bắt đầu gặm, đồng thời đem chén canh rau chưa động kia của mình đẩy đến trước mặt Đường Vô Dục, "Ngươi uống đi! "
Đường Vô Dục nhìn chén trước mặt, dạ dày của y đã kháng nghị nhưng tay y lại không khống chế được mà vươn về phía chén...
※※※
"Sư huynh, lúc ngươi đi có tra được manh mối gì không?" Ăn cơm xong, đem Liên Du giao cho Liên Anh dẫn đi, Liên Kỳ lôi kéo Đường Vô Dục đi vào phòng mình, sau đó hạ thấp giọng hỏi.
Đường Vô Dục gật đầu, "Có. "
Nói xong, Đường Vô Dục liền đem một khối vuông giống như đường phèn đặt lên tay Liên Kỳ.
"Cái này để làm gì?"
"Trì gia thêm cái gì khi pha trà."
"Ở chỗ này uống trà còn biết cho đường phèn vào?" Liên Kỳ cầm lấy khối tinh thể băng hương vị kia cẩn thận đánh giá, thậm chí còn muốn lên miệng liếm liếm một cái, nhưng bị Đường Vô Dục ngăn lại.
"Không có mùi vị."
"Sư huynh ngươi đã nếm qua rồi sao? Sao lại cố chấp như vậy? Nếu thứ này là độc dược thì sao?" Liên · tiêu chuẩn kép · Kỳ bắt đầu màn biểu diễn của riêng mình. Hướng về phía Đường Vô Dục một phen quở trách, chẳng qua trong mắt hắn lại không chút che dấu lo lắng.
"Ta không sợ." Đường Vô Dục giải thích, bản thân Đường Môn đã là người chế độc, coi như là thật sự trúng độc cũng vài phút là có thể giải độc hoặc là dùng độc trị độc.
(*) Cái gg của toy bảo anh Pháo là chuyên gia sản xuất mai thuý. clm ngồi cười như ngáo hết cả buổi:))))
"Ta đương nhiên biết sư huynh không sợ những thứ này, nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn!" Liên Kỳ vẫn không chịu buông tha.
Đường Vô Dục lại đột nhiên mở miệng, "Thực xin lỗi. "
"A?" Liên Kỳ sửng sốt, hắn không nghĩ tới sẽ từ trong miệng sư huynh nhà mình nghe thấy mấy từ này, chỉ là, vì sao y nói xin lỗi?
Nguyên nhân sâu xa trong đó, Liên Kỳ chỉ cần chịu hơi chút dò xét là có thể phát hiện manh mối trong đó, đáng tiếc...
Đường Vô Dục nhìn hắn thật sâu, thần sắc trong mắt phức tạp khó tả.
Liên Kỳ chỉ cảm thấy ánh mắt Đường Vô Dục lúc này có chút nóng rực, vì thế vội vàng chuyển đề tài, "Thứ này là cái gì, sư huynh có suy đoán gì không? "
"Hồng Kiêm."
"Cái gì?" Liên Kỳ cho rằng mình nghe lầm.
Đường Vô Dục lại lặp lại một lần nữa.
Liên Kỳ lại đem thứ giống như đường phèn kia tỉ mỉ nhìn một lần, "Ta vẫn cảm thấy Hồng Kiêm hẳn là màu đỏ đúng không? Nếu không tại sao lại đặt tên là Hồng Kiêm? "
Nhưng đối với phán đoán của Đường Vô Dục, Liên Kỳ cũng rất tin tưởng, "Sư huynh có bao nhiêu nắm chắc? "
"Tám phần." Đường Vô Dục ngữ khí rất tự tin.
Điều này càng làm cho Liên Kỳ an định hơn rất nhiều, hắn tiếp tục hỏi: "Trì Mạn Vi là cùng A Anh uống nước trà sao? "
"Ừm." Đường Vô Dục hơi gất đầu.
"Vậy những người khác của Trì gia lúc uống trà sẽ bỏ vào thứ này sao?"
"Không."
"Những người khác của Trì gia cùng Trì Mạn Vi uống cùng một loại trà sao?" Trầm ngâm trong chốc lát, Liên Kỳ lại tiếp tục hỏi.
"Không phải." Đường Vô Dục nhớ rõ, người nọ là lá trà lấy ra từ hai cái bình khác nhau.
"Nói cách khác, nước trà ngâm cho Trì Mạn Vi, là phải dùng lá trà chuyên dụng." Liên Kỳ lắc lắc khối đường phèn trong tay... không phải, Hồng Kiêm, nói, "Lại chơi tới thứ đồ chơi này. Như vậy xem ra, chúng ta có lẽ phải đi tìm hiểu vị hôn phu của Trì Mạn Vi một chút. "、
Nói xong, Liên Kỳ đem khối Hồng Kiêm kia nắm chặt trong tay, trên mặt lộ ra âm trầm.
※※※
"Vị hôn phu của Trì Mạn Vi?" Minh Quân bị Liên Kỳ hỏi đến sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại, "Là vì chuyện của A Anh sao? Chuyện này sao lại liên quan đến vị hôn phu của Vi tỷ nhi? "
"Ta hoài nghi, Hồng Kiêm của Trì Mạn Vi là do vị hôn phu của nàng cho." Liên Kỳ xoa huyệt thái dương của mình. Cả ngày hôm qua hắn hầu như đều tự hỏi, cho nên ngay cả ngủ cũng ngủ không ngon. Thật vất vả mới nằm được mấy canh giờ, kết quả trời vừa sáng, đoán chừng trong nhà Minh Quân có lẽ sau khi ăn xong điểm tâm, liền lập tức tới.
"Cái gì?" Nghe Liên Kỳ suy đoán, Minh Quân giật mình.
"Đây chỉ là suy đoán của ta."
"Nhưng mà, vì sao? Hồng Kiêm kia hại lớn như vậy. Vì sao vị hôn phu của Vi tỷ nhi lại tặng cho nàng thứ ác độc như vậy? Hơn nữa còn dặn dò phải uống mỗi ngày? " Vậy chẳng phải là cố ý chà đạp lên thân thể thê tử tương lai của mình sao? " Hơn nữa, vợ chồng Trì gia, nhìn cũng không giống người sẽ nhẫn tâm với nữ nhi của mình như vậy! "
"Cho nên, ta hoài nghi người Trì gia căn bản không biết bọn họ mỗi ngày đến tột cùng cho nữ nhi uống là đồ gì. Về phần vị hôn phu kia, ta nghiêng về phía hắn biết. Về phần nguyên nhân hắn làm như vậy..." Liên Kỳ mím môi, trong nháy mắt, Đồng. Nhan. Cự. Nhũ đã xâm nhập vào tâm trí của Liên Kỳ.
(*) nói nôn na mặt học sinh, body phụ huynh.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ..." Những nữ hài tử dùng Hồng Kiêm kia là chuẩn bị cho những người có sở thích đặc biệt?"
"Cái gì?"
"Đúng vậy, dung nhan vẫn non nớt như trước, nhưng thân thể lại... Lại..." Liên Kỳ cũng không nói tiếp nữa, nhưng cho dù hắn không nói tiếp, Minh Quân hiểu được ý tứ của hắn.
"Cái này..." Minh Quân không biết nên nói như thế nào, hắn đối với chuyện tình thú cũng không xa lạ gì. Nhưng hắn và Thu Lộc cũng không phải là người thích theo đuổi sự kích thích, từ trước đến nay cũng chỉ có một vài tư thế.
Bọn họ quả thực không nghĩ tới, lại có người vì sở thích cá nhân của mình mà ra thuốc như vậy.
"Vậy, chúng ta phải làm gì tiếp theo?" Minh Quân nói khẽ.
"Trước tiên phải tìm được vị hôn phu của Trì Mạn Vi, chuyện sau đó, để sau đó tính toán." Liên Kỳ nói.
"Lại nói tiếp, vị hôn phu của Vi tỷ nhi còn là người của huyện trên!"