Phải mất vài phút sau Lục Nghiên mới có thể bình tĩnh lại, cô khống chế cảm xúc của bản thân, ép mình không được yếu đuối hoài như vậy, phải đương đầu và chấp nhận.
Giọng cô cũng đã khàn đi, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, trong đôi mắt cô là một biển tổn thương ngày nào, thật khó xóa nhò đi.
"Lục Nghiên..."
"Vì sao lại như vậy? Em muốn nghe anh giải thích tất cả, được không?" Lục Nghiên nghiêng đầu hỏi anh, đôi mắt cô buồn không lời nhìn anh đầy sự thương đau.
Dịch Gia Húc nhìn rõ trong mắt cô là sự tổn thương và đau thương vụn vỡ, dù bây giờ kết quả có tốt hay xấu anh cũng chấp nhận tất cả, chỉ mong cầu cô buông bỏ được, gỡ bỏ khúc mắc và tất cả đau thương lại phía sau, sống một đời an nhàn không cần nghỉ ngợi. Thế thì anh đã mãn nguyện rồi.
Chỉ là hụt hẫng vì đánh mất đi người quan trọng nhất mà thôi, chỉ...chỉ một chút!
"Lục nghiên! Cậu đâu rồi, sao đi lâu quá vậy?"
Thời Thanh Diệu bên ngoài đang bước vào, tiếng bước chân chầm chậm vang đều trên nền gạch Lục Nghiên và Dịch Gia Húc đều nghe thấy rõ.
Lục Nghiên chẳng muốn giấu giếm, cô vẫn đứng im mặc kệ, đôi mắt cô vẫn chăm chăm nhìn anh, cô muốn nghe lời giải thích thỏa đáng nhất từ anh.
Dịch Gia Húc thấy sự kiên định trong mắt cô, anh vừa đau vừa mệt, cảm xúc cũng chẳng ổn định hơn cô là mấy.
"Đừng đứng đây, chúng ta đến một bàn nào đó ngồi hoặc tùy ý em, anh sẽ kể lại hết tất cả cho em nghe.
"What? Dịch Gia Húc! Sao tên khốn nhà anh lại ở đây?"
Thời Thanh Diệu vừa bước vào tới, cô nghiến răng mà mắng thẳng thừng chẳng sợ sệt gì cả, bước nhanh đến chỗ Lục Nghiên đang đứng mà trấn an bạn thân.
"Nghiên Nghiên, cậu khóc sao? Tên khốn này đã làm gì cậu rồi? Nói! Mình xử hắn cho cậu, có mình ở đây, xem xem ai dám bắt nạt cậu nữa không"
Thời Thanh Diệu vừa xoa lưng Lục Nghiên nhưng mắt lườm Dịch Gia Húc muốn xuyên thũng người anh.
Lục Nghiên nhìn bạn thân, cô nhẹ nhàng đáp:
"Cậu đừng lo, mình không bị làm sao cả"
Nói tới đây thì Thời Thanh Diệu cũng hiểu chuyện gì rồi, Lục Nghiên lại không kiềm chế cảm xúc được khi gặp mặt Dịch Gia Húc, cô khẽ thở dài bất lực.
Dịch Gia Húc đứng từ nãy đến giờ vẫn chăm chú nhìn Lục Nghiên, lời nói của Thời Thanh Diệu nói anh đều nghe rất rõ, hiện tại anh muốn nói hết tất cả cho Lục Nghiên biết, xong kết quả thế nào anh cũng sẽ gắng chấp nhận.
"Dịch Gia Húc, anh ra xe chờ đi, tôi và Diệu Diệu vào trong chào tạm biệt mọi người rồi sẽ gặp anh nói chuyện"
"Được, vậy anh chờ em."
"Đừng khóc nhé, mắt đau, không tốt."
Nói dứt câu anh mới rời đi, để lại Lục Nghiên và Thời Thanh Diệu đứng đó...
"Lục Nghiên, cậu thật sự muốn nghe lời giải thích của Dịch Gia Húc sao? Từ nãy đến giờ hai người đã nói gì rồi? Hắn ta có làm gì tác động đến tâm lý cậu không? Nói mình biết."
"Không có, chỉ trách bản thân mình không giữ được sự bình tĩnh mà thôi, 5 năm qua vậy mà giờ gặp lại mình vẫn không chịu nổi."
Thời Thanh Diệu vỗ về vai bạn, cô hiểu Lục Nghiên rất mềm lòng, cảm xúc kiềm chế cũng rất kém.
Sau khi tạm biệt mọi người xong thì Thời Thanh Diệu cùng Lục Nghiên và hai nhóc con liền di chuyển lên xe dẫn đầu phía trước, Dịch Gia Húc thì chạy theo phía sau.
Không lâu sau, cuối cùng cũng về đến biệt thự của Thời Thanh Diệu, Lục Nghiên bước xuống xe trước, cô dắt tay A Vũ, A Nhi vào trong phòng, dỗ con ngú.
Hơn nửa tiếng sau, cô mới từ trong phòng bước xuống phòng khách, nơi mà có Thời Thanh Diệu và Dịch Gia Húc đang ngồi đó.
"Con ngủ rồi à?" Thời Thanh Diệu hỏi.
"Ừm, ngủ rồi." Lục Nghiên ngồi xuống ghế kế bên Thời Thanh Diệu rồi nói.
Ánh mắt Dịch Gia Húc cứ nhìn Lục Nghiên thật lâu, thật lâu, tim anh đang dần cắt xé, anh vô thức hỏi:
"Hai đứa nhỏ đó...là con em?"
Thời Thanh Diệu cười khinh, cô tranh lời đáp:
"Không là con của Nghiên Nghiên chứ là con ai? Hỏi thừa."
Lục Nghiên vẫn giữ im lặng, cô cũng đang phân vân không biết nói chuyện này thế nào cho ổn thỏa cả.
"Lục Nghiên.."
"Ý anh muốn hỏi là con của Nghiên Nghiên với ai đúng không?"
Dịch Gia Húc im lặng, đúng thật là anh muốn hỏi.
Lục Nghiên đưa mắt nhìn Diệu Diệu, cô không hiểu Thời Thanh Diệu là đang muốn nói thế nào.
Trong mắt Thời Thanh Diệu như muốn nói: Cậu đừng lo lắng, mọi chuyện có mình đây giải quyết ổn giúp cậu.
"Đừng vòng vo, không phải con anh là được, nói đi, muốn giải thích và nói cái gì, mời anh trình bày cho!"
Lục Nghiên tuy hơi nhói tim một chút, nhưng không sao, có Thời Thanh Diệu hỗ trợ cô đỡ phải làm vấn đề rối rắm cả lên.
Dịch Gia Húc tim như vỡ tung, tuy rằng anh vốn đã đoán trước được kết quả, một chút hi vọng nho nhỏ bây giờ cũng đã vụt tắt, tan thành cho bụi.
"Thật xin lỗi em Lục Nghiên, anh sai rồi, là anh có lỗi, anh cũng thay mặt ba mẹ xin lỗi em vì những chuyện họ gây ra cho em...
Năm đó anh hiểu lầm em cắm sừng anh, trước khu nhà trọ, anh thấy bóng dáng em cùng một người đàn ông ôm hôn nhau, hôm đó... trời mưa rất to, là hôm thứ 4 ngày 16 tháng 3."
Thời Thanh Diệu và Lục Nghiên mở mắt cở to vì sốc tinh thần, chẳng hiểu cái quái gì.
Thời Thanh Diệu liền nói:
"Hôm đó chẳng phải nguyên ngày tôi ở cùng Lục Nghiên sao, hôm đó Lục Nghiên ở bên tôi cả ngày thì lấy đâu ra ôm hôn người khác trước khu cửa nhà trọ?"
"Là chị gái của Lục Nghiên, Lục Nghi gây ra sự việc, trách phần lớn là do tôi thiếu sự tin tưởng với Lục Nghiên, dẫn đến hiểu lầm tai hại như vậy."
"Tiếp đi, còn những việc về sau thì sao?"
Trôi qua vài tiếng đồng hồ, sofa ba người ngồi bàn bạc mọi vấn đề đã xảy ra. Lục Nghiên bất lực đến cô không muốn nói chuyện nữa, Thời Thanh Diệu lại là người tỉnh táo nhất, cô suy luận và giúp đỡ Lục Nghiên cũng như Dịch Gia Húc hóa giải các vấn đề.
"Vậy có nên yêu lại lần nữa?" Câu hỏi xuất hiện trong đầu Lục Nghiên, cô lúc này rối quá, chẳng biết phải thế nào, chọn cách tha thứ hay vĩnh viễn không bước vào cuộc sống của nhau?
Nhưng trong tim cô vẫn còn yêu, tình yêu đó cũng chưa từng thay đổi.