Lau đi nước mắt, Lục Nghiên dứt khoát rời khỏi biệt thự, cô bắt taxi chứ không lấy bất cứ thứ gì.
Ngồi trong xe, nhưng ánh mắt vẫn hướng về về phía sau lưng, là ngôi nhà anh cùng cô chung sống bao năm qua, kỹ niệm thì chắc có lẽ là không có nhiều, nhưng nơi đây có người cô yêu thương đến hết lòng hết dạ.
"Tạm biệt, em xin lỗi..."
Nước mắt không hẹn lại rơi xuống...
Thời Thanh Diệu sẽ giúp đỡ cô trong các thủ tục rời khỏi nước vào trưa ngày mai, chỉ còn một ít thời gian ngắn ngủi để xử lí những việc còn lại ở nước A này.
Cô cũng đang trên đường di chuyển đến nhà riêng của Thời Thanh Diệu.
"Lần này em buông tay, em trả lại tự do cho anh."
Một lúc cũng đến nơi, Lục Nghiên mang theo thể xác cùng tâm hồn đau thắt bước vào bên trong, cô đi như người mất hồn.
Thời Thanh Diệu thấy bạn như thế cô cũng rất đau lòng, cô cũng chỉ giúp đỡ được những việc bên ngoài, còn vết thương trong lòng, trong tim Lục Nghiên phải tự mình chữa thương, ngoài tự bản thân cứu lấy mình ra thì không ai giúp được.
Âm giọng dịu dàng, yêu thương của Thời Thanh Diệu cất vang:
"Nghiên Nghiên, lại đây nào, mình ôm ôm cậu!"
Cái giọng nói bằng âm mũi đã rõ, Thời Thanh Diệu mếu máo như sắp khóc dang rộng hai tay ra muốn ôm yêu thương bạn thân vào lòng mà sưởi ấm.
Lục Nghiên nhìn Thời Thanh Diệu đến ngơ ngác, cô như con ngốc đầu óc cứ trống rỗng, cảm xúc chạm đáy đau thương, lần này cô nhu nhược yếu đuối, chọn cách buông bỏ và chấp nhận.
"Diệu Diệu, có phải... mình tệ lắm đúng không?"
Đáy mắt đo đỏ, phần mắt vì khóc nhiều mà đã sưng to lên, cơ thể Lục Nghiên bất lực rung lên theo từng lời nói nặng nề thốt ra.
"Sao lại trách bản thân? Cậu đã làm rất tốt rồi, không cần tự hạ thấp bản thân như vậy, rồi sẽ tốt hơn vào ngày mai, cuộc sống mới sẽ khác, nơi đó sẽ không phải chịu những sự tổn thương, không cần chịu đựng bất cứ điều gì, cậu phải tin tưởng bản thân, Lục Nghiên."
Thời Thanh Diệu vừa ôm bạn vào lòng vừa trấn an hết mức.
"Hôm nay mệt rồi đúng không, lên phòng nghỉ ngơi thôi nào, không cần đau nữa, mình muốn thấy cậu trở lại là một Lục Nghiên mạnh mẽ tốt hơn vào ngày mai!"
Lục Nghiên dụi dụi đầu vào lòng bạn, cô như trẻ con nghe lời mẹ an ủi, gật gật đầu, rồi nở nụ cười đầy sự thống khổ mệt mỏi.
"Ừm...ngày mai mình làm một Lục Nghiên tốt hơn."
"Trải đã đủ lắm rồi, mệt cũng đủ rồi thì bây giờ buông thôi...hm...
Lục Nghiên cố gắng nói ra câu nói giọng nghiêm túc, từ bỏ.
Sáng ngày hôm sau, Lục Nghiên không đến tập đoàn xin thôi việc trực tiếp mà gửi nhờ qua thư, cô biết bản thân nếu lần nữa đặt chân vào tập đoàn, nơi gắn bó bao nhiêu năm qua, cô sẽ không vững tâm, không nỡ bỏ lại mọi người.
Chỉ có vậy mới là cách tốt nhất vào lúc này.
Giải quyết một số thủ tục cần thiết tại sân bay, giấy chứng thực và xác nhận, cuối cùng Lục Nghiên cũng hoàn tất mọi thủ tục cho chuyến bay.
Lục Nghiên nơi mắt buồn, nỗi buồn có ai thấu được.
Thời Thanh Diệu ngồi kế bên bạn trên ghế cũng chỉ biết bất lực ngao ngán.
"Nghiên Nghiên, cậu yên tâm nhé, mình có sắp xếp cho cậu một chỗ ở bên đó, còn về phần tiền bạc cậu không cần phải lo, phú bà như mình đây lo cho cậu được."
"Cậu đấy, qua bên đó phải chăm sóc thật tốt cho bản thân, có gì cần cứ gọi điện cho mình, mình chuyển sang cho cậu. Cứ yên tâm mình là người thông minh tuyệt nhiên sẽ không để lại dấu vết."
Lục Nghiên gật đầu vâng thưa, có cô bạn thân chu đáo mọi mặt như này tốt thật sự.
"Đã rõ thưa Diệu Diệu."
"Thông báo! Chuyến bay mang mã số 233 chuẩn bị khởi cánh, các hành khách vui lòng di dời lên máy bay để ổn định chỗ ngồi."
"Đến giờ rồi, mình đi đây, bên này Diệu Diệu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"
"Cậu...hic, lên máy bay đi, an toàn nhé! Có gì liền gọi mình nha!"
Thời Thanh Diệu lau đi nước mắt, cô không nỡ để bạn thân rời đi nhưng đây vốn dĩ là cách tốt nhất cho hiện tại.
9 giờ 30 phút, máy bay chính thức cất cánh. Vậy là chấm dứt rồi đúng không?
Dịch Gia Húc đang trong tình trạng cả cơ thể kiệt quệ sức lực vì thức trắng giải quyết công việc trên nhiều giờ, khuôn mặt anh bơ phờ, nhưng vẫn giữ chút ít tỉnh táo xót lại để hoàn thành.
Đầu giờ chiều, Dịch Gia Húc vừa giải quyết xong liền đặt vé khẳng về nước trong sự bất an tột cùng.
Câu nói của Lục Nghiên ngày hôm qua đã làm anh một phần nào lo lắng, anh sợ điều tồi tệ nhất sẽ xảy đến.
Đáng tiếc, anh đã chậm rồi.
Chạng vạng tối, Anh cuối cùng cũng xuống máy bay một cách an toàn, không nói không rằng anh bỏ thư ký Hứa ở lại sân bay, một thân cấp tốc bắt taxi về trước.
Thư ký Hứa nhìn một phát cũng biết, Tổng Giám đốc là đang gấp về nhà, còn về phần lo lắng thì anh cũng không được rõ.
"Haizz, phận làm thư ký khổ thân gì đâu."
Dịch Gia Húc lao đầu về biệt thự, anh chạy nhanh vào trong, ngó nghiêng tìm kiếm.
"Chị Thanh, Lục Nghiên có về nhà không?"
Chị Thanh thấy bộ dáng hớt ha hớt hãi mà cũng rối theo, chị liền nói:
"Cô Nghiên về vào tối đêm qua, song tối đó cô rời đi, cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy về ạ."
Dịch Gia Húc nghe đến chói tay, anh liền lôi điện thoại ra khỏi túi quần, ấn vào dẫy số quen thuộc.
Kết quả chỉ nhận lại được tiếng thuê bao tổng đài báo không liên lạc được.