Sợi tình mỏng manh, như đung đưa trong gió, nó có thể đứt bất cứ lúc nào.
Tình yêu cô dành cho anh sớm đã khắc sâu vào tận xương tủy, nói buông nào dễ dàng như vậy được.
Ngậm ngùi bước vào trong, Lục Nghiên vừa đi tới cửa đã va phải ánh mắt sắt lạnh của Gia Hân. Dịch Gia Hân toàn thân mang váy trắng đơn giản, cô cao ráo đứng nhìn Lục Nghiên bằng nửa con mắt. (3
Thanh âm dịu nhẹ:
"Đau nhỉ! Vết bỏng của chị lúc này cũng đã rát lên nhiều đúng không? Thật tội nghiệp làm sao." (
Lại móc mỉa, Gia Hân rõ ràng là đang cố tình giễu cợt cô, chứ nào có ý gì tốt lành. Lục Nghiên vẫn giữ trạng thái im lặng, cô không muốn nói, vì có nói cũng vô tác dụng, không nghĩa.
"Khờ thì chịu, tình yêu rẻ mạt!"
Bỏ lại câu nói, Dịch Gia Hân bước vào trong, để Lục Nghiên đứng nơi ngưỡng cửa mà trái tim rỉ máu.
Sống sao cũng không vừa lòng ai hết, chật vật khổ sở mình ên cô phải tự lực chịu đựng nhiều thứ.
Một lúc sau, Dịch Gia Húc từ phía cầu thang đi xuống, khuôn mặt anh không miếng cảm xúc nào, đã cả ngày hôm nay.
Anh di chuyển đến bên cạnh cô, đảo mắt nhìn thẳng vào mắt cô, giọng không nhanh không chậm cất:
"Đi về."
"Vâng, em vào chào ba mẹ trước đã."
Lục Nghiên nặng ra nụ cười nhẹ tênh, nhưng cảm xúc bên trong làm gì vui.
"Không cần đâu, về thôi!"
"Nhưng mà..."
"Tôi nói sao thì cô nghe vậy đi, đừng cãi."
Anh cau mày nhẹ, nhìn Lục Nghiên bằng đôi mắt đã nhẹ đi được vài phần, không còn cảm giác lạnh như lúc ban đầu nữa.
"Vâng, em không cãi."
Lục Nghiên không tranh nữa, cô nghe lời anh, nhưng đột ngột lại nhớ ra gì đó, lại cất giọng lên:
"Túi của em."
Dịch Gia Húc thở dài ngao ngán, anh đã cầm rành rành trên tay mà cô vẫn không thấy sao?
"Lục Nghiên! Cô nhìn xem trên tay tôi là gì thế!"
Lục Nghiên lúc này mới để ý đến, cô tự cười ngượng.
Rời khỏi Dịch gia, cảm xúc cả hai như được trở về chính bản thân mình. Ở Dịch gia vô cùng ngột ngạt không thoải mái. Đặc biệt Lục Nghiên càng không thở nổi.
Trên đường di chuyển về biệt thự, ngồi trên xe Lục Nghiên hai mắt nặng trĩu, cô buồn ngủ đến hai mắt không thể nhắc lên nổi nữa, ngủ.
Cô nhắm mắt rồi chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Vẻ mặt lúc ngủ cũng không thể thoát ra khỏi vẻ mệt mỏi.
Dịch Gia Húc điều thu hết vào mắt mình, anh đưa tay chỉnh lại nhiệt độ trong xe cho mức ấm nhất có thể. Quan sát phía trước cũng quan sát luôn vợ qua kính chiếu hậu.
Bỗng dưng anh lại cau mày lên. Anh nhìn thấy vết thương trên tay Lục Nghiên, từng đoạn ký ức từ đâu ùa về.
Lúc nãy, trên bàn ăn cô cầm đũa bằng tay phải, không phải cô thuận nhất tay trái sao? Vết thương kia... (3"
Anh xiết chặt hai tay trên vô lăng, anh đã hiểu được một ít sự tình. Đưa mắt qua nhìn Lục Nghiên đang ngủ say, lòng anh lại đau lên không ít.
"Ngốc, thế mà chịu đau mang vết thương về nhà!"
)
Vừa thương vừa trách, anh lại vô tâm. Vô tình tạo thêm cho cô vết xước trong tim.
Chiếc Bentley cuối cùng cũng dừng lại trong gara biệt thự. Dịch Gia Húc đưa mắt qua nhìn cô, ánh mắt say đắm pha thêm cả sự phức tạp.
Mãi một lúc sau, trời đã sang khuya Lục Nghiên mới choàng tỉnh giấc, cô đưa đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn ra nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng hỏi:
"Mình về nhà rồi sao? Đã lâu chưa anh, sao không gọi em dậy?"
"Vừa về đến, cô cũng vừa thức." (
Xạo, rõ ràng là nói dối, chiếc xe về đến đã cả tiếng đồng hồ. Vì không muốn đánh thức cô, nên anh cũng ngồi trong xe cùng. (2)
"Oh."
Lục Nghiên cùng anh rời khỏi xe, di chuyển vào nhà, lúc này ai cũng điều mệt mỏi.
Ngồi trong bồn tắm, Lục Nghiên đưa mắt nhìn tay, vết bỏng đau rát đỏ ửng trên làn da trắng sáng.
Cô cười, nụ cười mang theo sự thống khổ, uất ức nhưng chỉ biết trách thân, trách mình vì sự yếu đuối không nên cÓ.
"Lục Nghiên, bản thân mày tệ hại quá, mày cứ mãi yếu đuối như thế này, sao có thể bảo vệ tốt được tình yêu của mày đây?"
Cười khổ, nơi lòng ngực truyền đến cơn đau vô hình. Phải mạnh mẽ, mạnh mẽ chống chọi với nhiều cái bẫy quanh mình.
Không biết tương lai sẽ như thế nào, xung quanh lúc này toàn những con sói đang hâm he chờ thời cơ há miệng.
Tắm xong, cô thay ra bộ đồ ngủ ống tay áo dài phủ đi vết thương trên tay. Cô muốn che đậy nó, tốt nhất mọi người không nên biết.
Cơn buồn ngủ vẫn còn đó, Lục Nghiên ngáp dài, cô đưa ánh nhìn hướng về sô pha bên góc phải phòng. Anh ngồi đó, ánh mắt tập trung nhìn ra hướng cửa sổ, đâm chiêu nghĩ gì đó.
Lục Nghiên lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Gia Húc..."
Chỉ là tiếng gọi tên thân thuộc, giọng cô nhẹ nhàng, truyền đến bên tai anh thật rất dễ chịu. Choàng thoát ra khỏi đóng suy nghĩ trong mình, đưa mắt nhìn cô, đôi mắt anh hiện rõ sự rối bời không tên.
"Anh có sao không? Em thấy anh.." Lục Nghiên lo lắng.
"Không có gì, đừng quan tâm."
Nói rồi anh đứng lên, di chuyển vào nhà tắm, để lại Lục Nghiên đứng đó mơ hồ.
Một lúc sau, cửa phòng đột ngột vang lên tiếng gõ:
"Cốc cốc cốc."
Lục Nghiên bước ra mở cửa, âm giọng nhẹ nhàng của chị Thanh cất lên:
"Cô chủ."
Vừa nói chị vừa đưa ra một hộp thuốc trong suốt, bên trong có đựng nhiều loại, chị lại cất giọng: 1
"Lúc cô vừa đi ngang lên lầu, tôi nhìn thấy được trên tay cô có vết bỏng, nên tôi mang thuốc lên cho cô." Q
Lục Nghiên có hơi bất ngờ, cô không nghĩ lại vô tình để chị Thanh nhìn thấy.
"Tôi cảm ơn, phiền chị rồi." Cô cười dịu.
Sau khi chị Thanh rời đi, chị đi xuống dưới lầu, vò đầu bức tóc vẫn không hiểu.
"Rõ quan tâm sao cứ thích thầm lặng vậy chứ?" C
Chuyện là vừa rồi, Dịch Gia Húc trong lúc Lục Nghiên vào phòng tắm anh đã nhờ chị Thanh mang thuốc sức lên cho cô, nhưng lại dặn dò chị không được nói do anh nhờ.
Chị Thanh cũng mệt mỏi với hai vợ chồng nhà này, đến bao giờ hai người mới chịu ra mặt đây, cứ thích vờn nhau, quan tâm nhau trong âm thầm như thế.