Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 47



Trong phòng y tế, trên chiếc giường bệnh nhỏ, Ngụy Khiêm nằm nhoài trên giường mệt mỏi.

"Quái lạ, kiểm tra tất cả đều ổn. Tại sao lại luôn buồn nôn?"

Ngụy Khiêm nghén đến nỗi không ăn được thứ gì vào bụng. Nằm được một chút thì mê man chìm vào giấc ngủ.

Mãi một lúc sau thì có cảm giác gương mặt bị ai đó sờ vào, giống như đang kiểm tra nhiệt độ. Hắn ngửi mùi hương trong không khí... Mùi này rất quen, không lẽ là, nặng nề mở mắt ra.

"Lưu Khang." Hắn gọi.

Lưu Khang như chú chuột nhỏ ăn vụng bị bắt gặp, vội rụt tay lại chột dạ phân minh.

"Tôi chỉ là thấy anh bị bệnh nên mới đến xem thử anh chết chưa hay thôi." Cậu vẫn như mọi khi cứng miệng mềm lòng.

"Cái miệng nhỏ này không nói ra được lời nào tử tế hả?" Ngụy Khiêm mệt mỏi ngồi dậy.

"Đúng vậy đấy."

Thoáng nhìn là biết Lưu Khang rất quan tâm đến hắn. Lợi dụng lúc này Ngụy Khiêm dùng khổ nhục kế ho vài tiếng, cả người ngã ra sau tựa vào thành giường trông bộ rất đáng thương. Lưu Khang nhỏ cũng bị hắn lừa thành công, luống cuống rót cho Ngụy Khiêm ly nước, ngồi lên giường vuốt vuốt ngực, giọng nói lộ rõ sự lo lắng.

"Uống chậm thôi. Từ từ."

Ngụy Khiêm uống nước xong mệt mỏi ngã nằm xuống chân Lưu Khang, người kia muốn hất ra liền bị hắn giữ chặt lại.

"Một chút thôi, cho anh nằm một chút."

"Anh rốt cuộc là bệnh gì?" Lưu Khang hỏi.

"Anh không biết."

"Anh là bác sĩ tại sao lại không biết? Bằng bác sĩ của anh dùng tiền mua à?" Cậu trai không kìm được mà mắng người.

"Nhà anh tuy giàu thật nhưng bằng cấp đều tự lực dành lấy." Giọng nói thong dong, lời nói ra thành công biểu đạt hai ý. Thứ nhất nhà hắn giàu, thứ hai IQ cao.



Gia thế nhà Ngụy Khiêm cũng rất có tiếng trong ngành dược, nhà hắn kinh doanh dụng cụ y tế và phân phối thuốc cho các bệnh viện lớn nhỏ. Còn là mạnh thường quân mở các bệnh viện chữa trị miễn phí cho các bệnh nhân không có khả năng chi trả viện phí.

Hắn từ nhỏ theo ba mẹ nên ước mơ làm bác sĩ cũng âm thầm ngấm vào máu. Đến khi lớn lên bị ba mẹ bắt về học kinh doanh, hắn không muốn... Vốn bị thúc ép quá nhiều, Ngụy Khiêm sinh ra tư tưởng chống đối, dùng bộ mặt vô dụng để đắp lên người.

Bên cạnh hắn cũng chỉ có Tần Vũ cùng cảnh ngộ, Tần Vũ chấp nhận sự sắp đặt nhưng Ngụy Khiêm thì không muốn. Tần Vũ luôn nhờ hắn chăm sóc Đường Ly, trùng hợp Ngụy Khiêm cũng muốn bồi thêm tiếng ăn chơi lên người để ba mẹ mặc kệ hắn hoàn toàn càng tốt. Lúc đó hắn sẽ rời bỏ Ngụy gia đi làm một bác sĩ giống ước mơ của hắn, chữa trị các bệnh nhân nghèo khổ.

Bởi vì chống đối ba mẹ nên hắn mới có bộ dạng như ngày hôm nay, rảnh rỗi vô dụng, suốt ngày nhàm chán.

Ngước nhìn Lưu Khang đang nhìn hắn suy tư, ánh mắt cũng đậm sự lo lắng.

"Anh thật sự không sao chứ?"

"Nếu anh thật sự bệnh... Tiểu Khang, em có buồn không?" Ngụy Khiêm nhỏ giọng hỏi, giống như rất mệt mỏi.

"Đầu óc anh có vẫn đề à? Hỏi gì vậy?" Lưu Khang không thể không mắng tên này.

"Anh hỏi thật, nếu anh chết... Em có..."

"Im miệng." Cậu quát.

"Anh chỉ muốn hỏi... Tiểu Khang, nếu anh chết đi..." Nếu anh chết đi sau này em sẽ còn nhớ đến anh không? Lời chưa nói ra đã bị chặn lại.

Không thể nghe nối những câu hỏi ngớ ngẩn kia từ cái miệng kia nên Lưu Khang đã dùng tay chặn miệng của

Ngụy Khiêm lại.

"Cái mồm thối này của anh chỉ nói được những lời đó thôi sao? Anh còn nói nữa tôi bịt đến khi anh tắt thở chết thì thôi." Trước khi chết vì bệnh thì cậu để hắn chết ngạt trước cũng khá hay ho.

So với Lưu Khang là con chuột nhỏ hay bốc đồng thì Ngụy Khiêm là một con cáo già ranh mãnh. Hắn vươn đầu lưỡi liếm bàn tay nhỏ đang chặn miệng hắn thành công gỡ tay ra, đôi tai Lưu Khang ửng đỏ. Ngụy Khiêm thâm tình cầm lấy.

"Em lo cho anh sao?"

"Tôi..."

"Tiểu Khang... Anh thích em. Anh bị bệnh cũng chết, nói ra em cũng sẽ đánh anh chết... Đường nào cũng chết, vậy để anh tỏ tình với em rồi chết cũng mãn nguyện."



"Tôi... Tôi... Tôi..." Lưu Khang luống cuống không biết phải xử lý tình huống này ra sao.

Đứng dậy, chú chuột nhỏ muốn bỏ trốn. Đoán được tâm lý của Lưu Khang, Ngụy Khiêm giả vờ ho đến muốn tróc phổi. Khổ nhục kế hoàn toàn thành công giữ Lưu Khang đơn thuần ở lại, chân tay luống cuống vuốt ngực cho hắn.

"Thuốc anh để ở đâu?"

Rõ ràng rất quan tâm hắn, Ngụy Khiêm nắm tay Lưu Khang trở người một cái đã đặt Lưu Khang nằm dưới thân hắn.

Lưu Khang ngạc nhiên, đôi mắt mở to tròn nhìn người phía trên, môi mấp máy muốn nói đã bị Ngụy Khiêm dùng môi chặn lại, môi phủ lên môi say đắm day dưa.

Đến khi tách khỏi nhau thì Lưu Khang giận dữ muốn đánh người. Ngụy Khiêm nhắm mắt chờ người kia bộc phát sự tức giận, quả thật một cái tát giáng xuống. Bản thân Lưu Khang cũng bất ngờ.

"Tại sao lại không tránh?" Cậu run rẩy hỏi. "'Có đau không?"

Ngụy Khiêm mỉm cười nhẹ lắc đầu. "Anh đáng đánh, đã không hỏi ý kiến của em đã tự mình làm theo ý của bản thân. Đáng đánh... Anh cũng đã lường trước tình huống này."

"Biết mà vẫn làm? Anh bị điên à?" Miệng thì mắng nhưng tay vẫn sờ đến nơi cậu vừa đánh, đau lòng xem xét có

nang hay khong.

"Vì anh thích em... Thật sự rất thích. Hôn rồi bị đánh cũng rất đáng." Ngụy Khiêm khẩn trương nói, sợ ai đó sẽ thu hồi lại sự đau lòng dành cho hắn.

"Tôi... Tôi xin lỗi... Anh đang bệnh, tôi không nên..." Lưu Khang cúi đầu.

"Không quan trọng. Tiểu Khang, em cũng không hề né tránh nụ hôn của anh. Em cũng có tình cảm với anh đúng không?"

Lưu Khang vẫn im lặng không trả lời. Hắn đã rất thích Lưu Khang ngay lần đầu gặp gỡ, tính cách phóng khoáng, yêu ghét đều rõ ràng, đơn thuần đến đáng yêu. Tuy miệng hay mắng người nhưng tâm hồn rất mẫn cảm, dễ mềm lòng khiến hắn càng yêu hơn.

"Tiểu Khang... Cho anh một cơ hội bên cạnh em được không?"

"Tôi... Nhưng..."

Lưu Khang ngập ngừng không rõ tâm tư đang nghĩ gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv