Sáng hôm đó, sau khi đưa Du Lượng ra sân bay, Thời Quang cũng quay về thành phố Phương Viên.
Chớp mắt đã là ngày cuối cùng của năm 2007, chỉ vài tiếng nữa Thời Quang sẽ tròn 19 tuổi.
Đây là đêm giao thừa thứ tư cậu ở cùng Thẩm Nhất Lãng và Hồng Hà, hai năm gần đây có thêm Bạch Tiêu Tiêu nữa. Tuy hai người không bước trên con đường cờ vây chuyên nghiệp nhưng vẫn luôn quan tâm tin tức về cờ vây.
Hồng Hà nhấp một hớp bia “Tôi buồn bực cả năm qua, gần đây mới hiểu được, phân hạng chính là cái dán nhãn để chứng minh bản thân. Tôi đã chứng minh rồi, hơn nữa vẫn còn có thể chơi cờ. Aizz, không phải tôi khoe khoang, đợi xưởng gốm phát triển, tôi sẽ tài trợ cho các giải đấu chuyên nghiệp, các giải đấu cho thanh thiếu niên, mang đến một sân chơi lớn hơn cho các kỳ thủ. Tôi gọi đây là … công lao hiện tại, lợi ích mai sau!”
Bạch Tiêu Tiêu trả lời “Cậu ở đó mà chém gió đi. Khi nào cậu tài trợ cho câu lạc bộ cờ vây ở đại học của tôi?”
“Sau khi cậu tốt nghiệp, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Bạch Tiêu Tiêu cười giễu cợt, quay đầu nói với Thời Quang “Thời Quang, em có biết cái kênh độc miệng đó gần đây đặt cho em biệt danh là Thời Sailing, biết tại sao không?”
“Tại sao?” Thời Quang rót một chén trà, vừa rồi ăn mấy cây xiên que dầu mỡ quá.
Bạch Tiêu Tiêu ho một tiếng “Bởi vì thuyền buồm không cần mái chèo, dựa vào sóng thôi!”
“Phụt …” Thời Quang quay đầu phun trà xuống đất.
Mọi người bật cười, Bạch Tiêu Tiêu tiếp tục nói “Em giành được giải tân binh xuất sắc nhất của Giải cờ vây hạng nhất năm nay, thắng 16 trận trong 22 vòng đấu, còn là Á quân cúp Bạch Tử Cù! Họ chú ý đến em rồi, còn nói phong cách chơi cờ của em rất giàu trí tưởng tượng, không cố chấp chém giết cục bộ mà chú trọng bố trí cục diện tổng thể, cách đánh luôn vượt qua dự đoán của mọi người.”
Thời Quang đắc ý “Còn phải nói sao.”
“Tổng kết ngắn ngọn, như cơn sóng.”
Thời Quang ha ha cười “Nông cạn, em là ai chứ, bọn họ có thể nhìn thấu được sao? Chờ đó, năm sau em vào đội tuyển Quốc gia chính là lúc em phát huy thực lực!”
Thẩm Nhất Lãng cười nói “Thời Quang vào giải đấu Thiên Nguyên rồi, gần đầy em tham gia thi đấu rất nhiều, trạng thái ngày càng tốt hơn, không giống anh, rất ít tham gia thi đấu.”
“Nhưng những học sinh anh dạy đều có thành tích rất tốt, 400 tệ một giờ vẫn có rất nhiều đứa trẻ muốn mời anh làm gia sư. Mỗi lần gọi anh, lúc nào cũng nói có giờ dạy, có giờ dạy.” Thời Quang than vãn.
“Nào, nào, nào! Nâng ly chúc mừng năm mới và những mục tiêu mới!” Hồng Hà nâng ly đứng dậy.
“Chúc mừng năm mới!” mọi người cùng cụng ly.
Không biết Du Lượng đón năm mới ở Hàn Quốc thế nào? Thời Quang chợt nghĩ đến.
Pháo hoa rực rỡ, đèn neon sáng chói, đồng hồ đếm ngược về 0, mọi người reo hò ôm chầm lấy nhau.
Điện thoại rung lên, người gửi tin nhắn là Du Lượng.
– Chúc mừng năm mới.
Không phải chứ, tên này chuyển di động vùng quốc tế luôn! Giàu dữ! Thời Quang chợt nghĩ, lúc nãy cậu trái ôm phải ấp Thẩm Nhất Lãng với Hồng Hà cũng không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ nhìn tên Du Lượng trên màn hình điện thoại, cậu như muốn nghẹt thở.
Cậu nhanh chóng trả lời tin nhắn.
– Tôi cũng chúc cậu năm mới vui vẻ!!!
Không có tin nhắn trả lời nữa.
Cũng đúng, gửi tin nhắn quốc tế sao mà nhanh được.
“Alo, Xán Xán! Chúc mừng năm mới! Ừ ừ ừ, mau ngủ sớm đi, ngày mai còn phải làm luận văn nữa, ngủ ngon!” Hồng Hà tuy luyến tiếc nhưng vẫn cất điện thoại đi, trong mắt Thời Quang đầy sự kì thị, anh đắc ý lắc đầu “Đừng ghen tị với anh đây nữa.”
Thẩm Nhất Lãng ôm Bạch Tiêu Tiêu xem pháo hoa.
Thời Quang đột nhiên đi tới bên cạnh nhỏ giọng hỏi Hồng Hà “Lúc anh ôm Xán Xán thì có cảm giác gì hả?”
Hồng Hà nhìn Thời Quang với vẻ tiếc nuối “Nhìn cậu độc thân nhiều năm như vậy, để anh đây nói cậu biết, tim đập rộn ràng, linh hồn nhảy nhót sung sướng, cậu chỉ muốn chôn trong vòng tay cô ấy, không muốn rời xa, không muốn buông tay …”
“Ấy ấy ấy, được rồi, được rồi.”
“Cậu cứ ngưỡng mộ anh đi.”
“Em cảm thấy … em gần đây … hình như cũng có dấu hiệu này … chuyện này … có giống như cái gọi là thích …. của anh với Thẩm Nhất Lãng không?”
Hồng Hà mở to hai mắt “Vớ vẩn! Cậu từ yêu đương từ lúc nào …”
Thời Quang vội vàng che miệng Hồng Hà “Nhỏ tiếng thôi, không có yêu đương, chỉ mình em thôi.”
Hồng Hà chợt hiểu ra “Yêu thầm hả … thế tỏ tình đi!”
“Không được!” Thời Quang nói chắc chắn.
“Không thử làm sao biết.”
“Nhưng em biết, bây giờ thì không được, trong mắt người đó không có tình yêu, chỉ có … aizz, dù sao cũng không được.”
Hồng Hà càng thêm tò mò “Ai thế?”
“Đừng hỏi nữa, em không nói đâu. Nếu ý nghĩ này vẫn mãi không biến mất, đến lúc cậu ấy kết hôn, em sẽ dõi theo cậu ấy, là ngôi sao chiếu sáng cho cậu ấy.” Thời Quang nhìn bầu trời đêm, pháo hoa sặc sỡ làm lu mờ những vì sao.
Hồng Hà do dự nói “Cũng nặng tình ghê, đoạn tình cảm lúc trước đả kích cậu như vậy, lần này còn muốn thành ngôi sao luôn.” anh thở dài “Còn chơi cờ là được.”
Thời Quang nhìn lên trời, trong lòng không khỏi mong chờ một phép màu, lỡ như … trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Du Lượng. Bỏ đi, bỏ đi, nghĩ gì vậy chứ. Nói không chừng có thể giành được cúp Nongshim còn dễ hơn có được cậu ấy, người gì mà nói trở mặt là trở mặt.
Thời Quang đã gần 19 tuổi, dù cậu phản ứng hơi chậm nhưng cậu cũng cảm thấy gần đây có chút không ổn. Hơn nữa còn có Hồng Hà và Thẩm Nhất Lãng lúc nào cũng nói chuyện tình cảm trước mặt, Thời Quang cũng dần dần phát hiện cảm xúc của cậu đối với Du Lượng không bình thường.
Nhưng tại sao cứ phải là Du Lượng chứ.
Cậu ấy trông như người không nhiễm khói bụi trần gian. Có thể làm bạn với cậu ấy còn được cậu ấy xem là đối thủ, Thời Quang đã thấy rất vui rồi.
Vì vậy, tuyệt đối không thể mất đi tình bạn thuần khiết này.
Nói đến cúp Nongshim lần thứ 9, chắc chắn là sự kiện được quan tâm nhất trong giới cờ vây.
Đấu trường giữa ba nước Trung, Nhật, Hàn diễn ra gay cấn quyết liệt. Mỗi quốc gia cử năm người. Vòng đầu tiên, hai bên sẽ được xác định bằng cách bốc thăm, người chiến thắng là người thách thức.
Bắt đầu từ vòng hai, hai quốc gia còn lại thay nhau khiêu chiến, giành lấy vị trí người thách thức, thua sẽ bị loại. Thi đấu đến khi chỉ còn lại người cuối cùng, kỳ thủ của quốc gia đó sẽ giành quán quân.
Thế nên cúp Nongshim không phải là danh hiệu cá nhân của kỳ thủ mà nó thể hiện danh dự của đất nước, nó thường khiến các kỳ thủ càng thêm say mê và có động lực chiến đấu để giành lấy chiếc cúp này cho nước nhà! Đến những khán giả ngồi xem còn sốt ruột hơn cả.
Bây giờ giải đấu đang trong giai đoạn gây cấn nhất, Hàn Quốc đã thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, chỉ bị loại một kỳ thủ, vẫn còn bốn kỳ thủ! Đội Trung Quốc còn hai và Nhật Bản chỉ còn một!
“Cậu biết điều gì kích thích nhất ở cúp Nongshim không?” Hứa Hậu hỏi Thời Quang. Trong phòng luyện cờ của đội, mọi người đang phục bàn tám vòng trước của cúp Nongshim.
“Cờ nhanh, mỗi kỳ thủ chỉ có một tiếng, sau thời gian đếm ngược, mỗi lần chỉ có một phút, thật kích thích.” Thời Quang trả lời.
“Không chỉ vậy, không công bố thứ tự kỳ thủ của mỗi nước trước khi đấu, nên cậu không thể dựa theo đội hình của các quốc gia khác mà bày binh bố trận. Sau khi cậu trở thành người thách thức, cậu phải tiếp tục thi đấu, cả khi thực lực cậu có cao, sớm muộn cậu cũng sẽ thua vì mệt. Vậy nên không phải cứ thắng nhiều sẽ giành được quán quân mà phải trụ được đến cuối cùng.” Hứa Hậu thở dài, không lạ gì khi người của giới cờ vây tranh luận về đội hình của cúp Nongshim, cái quy luật biến thái này không phải ai cũng chơi được.
Ván đấu thứ 9 của kỳ thủ Hàn Quốc Ko Young Ha và kỳ thủ Nhật Bản đang được chiếu trên tivi trong phòng hội thảo. Hôm nay đội tuyển Trung Quốc được tạm nghỉ.
Thời Quang biết hai kỳ thủ còn lại của đội Trung Quốc là Phương Tự và Du Lượng “Tuy thứ tự ra trận không được công bố, nhưng theo lẽ thường, thực lực càng cao thì càng giữ lại sau cùng, phải không?” cậu cảm thấy giống như thứ tự sắp xếp trong viện cờ, ngày mai Du Lượng ra trận, Phương Tự là chủ soái, xếp cuối cùng.”
Hứa Hậu chỉ vào kỳ thủ đẹp trai người Hàn Quốc trên màn hình “Nhìn người tên Ko Young Ha đó đi, khiêu chiến thành công ở vòng thứ sáu, thắng ba vòng liên tiếp, thực lực đáng sợ như vậy mà chỉ mới là người thứ hai, còn là vị trí tứ tướng. Có lẽ vì cậu ấy trẻ tuổi, lần đầu tiên tham gia thi đấu, nên mới được sắp xếp ở vị trí này. Nếu như vậy, bên ta để Du Lượng cũng lần đầu tham gia vào vị trí phó tướng, có phải là quá rủi ro không?”
“Lúc trước thận trọng quá cũng không thể giành quán quân? Nói không chừng lần thay đổi này sẽ có khả năng.” Tuy nói vậy nhưng Thời Quang vẫn rất căng thẳng. Dù kết quả trận đấu giữa Hàn – Nhật hôm nay thế nào, vẫn còn bốn đối thủ, đội Trung Quốc chỉ còn hai người, muốn giành quán quân thì phải thắng liên tục, sẽ là một trận đấu cam go.
“Cậu có biết chủ soái đội Hàn Quốc là ai không?”
“Biết chứ, Lee Hoon.” trong lòng Thời Quang chùng xuống.
“Cho dù lọt vào vòng cuối cùng, chúng ta nhất định sẽ gặp phải Lee Hoon. Cậu có biết tại sao anh ta có biệt danh là Cổng Sắt không? Vì anh ta như cánh cổng sắt, vững như núi, dù đối thủ có hung hãn đến đâu, anh ta đều không bị lay động, nhốt mọi người ở bên ngoài cổng, bảo vệ lấy chiếc cúp quán quân.”
Chẳng trách, hành trình của cúp Nongshim lại khó khăn đến vậy.
Nếu con đường cờ vây phải leo lên ngọn núi cao ngất ngưởng thì cúp Nongshim là vách núi dựng đứng và khó đi nhất, con đường phía trước hiểm trở, vất vả mới lên đến đỉnh, không ngờ vẫn còn người khổng lồ canh giữ, bị đạp một cái lại rơi xuống chân núi.
Cho nên các tiền bối luôn tiếp bước, không công mà về, mộng ước khó quên.
Nhưng nếu đã là kỳ thủ chuyên nghiệp hết mực yêu cờ vây, sao lại không muốn mang vinh quang về cho đất nước chứ.
Ánh đèn trên tivi đột nhiên chiếu vào Ko Young Ha đang cười và cúi người đáp lễ. Lúc này, các kỳ thủ Nhật Bản đã hoàn toàn bị loại, Ko Young Ha thắng liền bốn trận.
Màn hình hiển thị thông tin của trận đấu ngày mai.
Người thách thức: Ko Young Ha vs Người khiêu chiến: Du Lượng.
Thời Quang nhìn chằm chằm vào màn hình “Mình nhất định sẽ đứng trên đấu trường đó.”
Đêm đã về khuya, Thời Quang cứ lăn qua lăn lại trên giường. Cậu biết đêm nay Du Lượng nhất định cũng không ngủ được, áp lực đè nặng trên vai, xung quanh chắc phải vô số người liên tục khuyên nhủ, bất cứ lời cổ vũ nào cũng có thể tạo ra gánh nặng cho Du Lượng.
Cầm điện thoại lên rồi lại đặt xuống … có nên gửi tin nhắn không nhỉ …
Gửi một câu cố lên vậy … lại cầm điện thoại lên.
Thôi bỏ đi … lại bỏ điện thoại xuống.
Thấy bạn mình sắp phải thi đấu mà không hỏi han gì có phải hơi vô tâm không … bắt đầu gõ chữ.
Là bạn thì không nên tăng áp lực cho người ta như vậy …. bấm hủy bỏ.
Liên tục như vậy … nhìn thấy đã qua 10 giờ, Hàn Quốc đã 11 giờ, có lẽ Du Lượng đã ngủ rồi.
Ể! Đúng á! Cậu ấy ngủ rồi! Thế mình gửi vậy, coi như là động viên, cậu ấy cũng không áp lực!
Thời Quang hào hứng gõ chữ.
– Du Lượng, ngày mai đừng căng thẳng quá, tôi đã xem tên Ko Young Ha đó rồi, mấy đối thủ trước của anh ta đều rất là dỏm! Đừng để thực lực của anh ta làm ảnh hưởng tới cậu, anh ta không phải là đối thủ của cậu! Cũng đừng nghĩ vì anh ta quá mệt mà cậu thắng không vẻ vang gì, đây là quy tắc, trách ai được chứ. Cả cái cổng sắt gì đó, anh ta là cổng sắt, cậu là pháo điện từ! Nổ chết anh ta đi! Cố lên nào!!!!!! Du Lượng thiên hạ vô địch!!!!!
Thời Quang bấm gửi một cách mãn nguyện, định vứt điện thoại đi ngủ, màn hình bật sáng, đối phương nhanh chóng trả lời.
– Biết rồi.
Thời Quang như đông cứng lại, vẫn chưa ngủ hả, có phải áp lực quá rồi không?
– Sao chưa ngủ nữa! Mau ngủ đi chứ! Nghỉ ngơi dưỡng sức! Giữ trạng thái tốt!
– Ừ, tôi ngủ liền đây. Trạng thái hiện giờ của tôi rất tốt.
– Vậy thì tốt, ngủ ngon!
– Ngủ ngon.
Trời vừa sáng, trận đấu bắt đầu.
Thời Quang đến phòng hội thảo rất sớm để xem truyền hình trực tiếp trận đấu cùng đồng đội.
Thế cờ của Du Lượng rất quyết liệt, nhưng Ko Young Ha cũng không kém cạnh. Đến trung bàn, cả hai bắt đầu tấn công khu vực đại long*,Thời Quang xem cũng thấy sợ hãi.
*Đại long (thuật ngữ cờ vây): nơi chưa ổn định trên bàn cờ, có thể bị đối thủ tấn công, quân cờ bị đe đọa (trên mười mấy quân cờ).
“Xử anh ta! Xử anh ta đi!” Thời Quang bất giác siết chặt tay.
Mọi người trong phòng cũng hô hào theo.
“Anh ta tèo rồi!” Thời Quang đập mạnh xuống bàn.
Mọi người quay đầu lại, Thời Quang ho khan mấy tiếng, vội tém tém lại, nhưng vẫn không giấu được nụ cười tự phụ “Em nói rồi mà! Ko Young Ha không thể đánh bại Du Lượng hahahahaha!”
Hứa Hậu mỉm cười gật đầu, thở dài nói “Hàn Quốc còn lại ba người. Ngày mai sẽ là tam tướng của bọn họ, Du Lượng phải dốc lực chiến đấu rồi.”
Trên màn hình quay cận cảnh Du Lượng, cậu ấy đột nhiên nhìn vào ống kính cười khiêm tốn dịu dàng. Tên này đẹp quá đáng rồi nha, tim Thời Quang lại lỗi nhịp, cậu vội nhìn xuống bàn cờ.
Trận đấu kết thúc, đội tuyển Quốc gia chắc còn phải phục bàn và nghiên cứu, càng về sau, chiến thuật sắp xếp của đối thủ cũng có chiều hướng trở nên rõ ràng. Vì vậy, Thời Quang chờ đến đêm khuya mới gửi tin nhắn.
– Thấy chưa! Tôi nói cậu có thể thắng mà! Tôi là nhà tiên tri đúng không!
– Đúng vậy, đúng vậy, cậu là giỏi nhất.
– Cố lên cố lên! Ngày mai nhớ thả lỏng! Chơi thế nào cũng không được căng thẳng! Đừng nghe người khác lảm nhảm! Giữ vững tâm lý! Ngủ sớm một chút! Ngủ ngon!
- Được rồi, ngủ ngon.
Thời Quang cảm thấy có thể nói chuyện với Du Lượng như bây giờ đã tốt lắm rồi.
Ba ngày liên tiếp, Du Lượng thắng liền ba trận, lại làm giới cờ vây Trung Quốc bùng nổ.
Những người từng nghi ngờ Du Lượng đi cửa sau, dựa vào thế lực gia đình, đăng đàn xin lỗi.
“Xin lỗi, là chúng tôi nông cạn.”
“Du Lượng chưa đầy 20 tuổi, cậu ấy thật sự là ngôi sao đang lên trong giới cờ vây của chúng ta!”
“Viện cờ tuyển người tài không tuyển người thân! Thật có mắt nhìn người!”
“Ngày mai phải đối đầu trực tiếp với Lee Hoon! Chủ soái bên ta vẫn chưa ra trận! Hai chọi một! Lần này nhất định chúng ta sẽ giành được giải!”
“Muốn thắng được Lee Hoon dễ lắm sao! Phương Tự trước nay chưa từng thắng Lee Hoon. Lối chơi cờ của Lee Hoon khắc Phương Tự, trừ khi Du Lượng có thể thắng Lee Hoon, vẫn đừng nên lơ là! Tôi nghĩ thứ tự đội hình lần này có sai sót. Phương Tự nên xếp đầu, không chừng chúng ta sẽ không thua nhiều như vậy.”
“Nói gì cũng trễ rồi, ai mà biết có một Ko Young Ha mạnh như vậy xếp phía trước chứ.”
“Dù sao, lần này là lần có cơ hội chiến thắng lớn nhất của chúng ta, nhất định sẽ thắng!”
“Trung Quốc cố lên!”
Sau khi thấy những lời chúc phúc và mong đợi tràn ngập trên diễn đàn, lần đầu tiên Thời Quang không muốn lặp lại những lời này với Du Lượng.
Sau khi thắng ba ván liền, cậu biết kỳ thủ rất mệt mỏi, gần như kiệt sức nhưng trận chiến ngày mai lại phải đấu với đối thủ mạnh nhất. Nhưng … Thời Quang không khỏi ôm một tia hi vọng, lỡ như có thể thắng thì sao? Sau khi cân nhắc, Thời Quang gửi một tin nhắn, không liên quan trận đấu, không khích lệ cổ vũ, không bàn đến chiến thắng.
– Du Lượng, biểu hiện của cậu rất tốt, trở về tôi mời cậu ăn cơm.
– Được.
Tuy nhiên, hành trình tiến đến gần quán quân nhất mà trước nay chưa từng có, họ gặp phải cánh cổng sắt, vẫn là cổng sắt đó.
Vững chãi như núi.
Trước mặt anh ta, không có kỳ tích.
Lee Hoon ra trận, thắng liền hai vòng.
Lúc công bố kết quả, Phương Tự không cảm xúc, Lee Hoon gật nhẹ đầu chào.
Mọi người trong phòng hội thảo đều than một tiếng.
Làn sóng dư luận lại đổi điều, cờ vây là trò chỉ nhìn vào kết quả, không ai quan tâm quá trình khó thế nào cũng như kỳ thủ nỗ lực ra sao.
“Bởi ta nói, trẻ quá là không được mà!”
“1,2 tỷ dân của Trung Quốc không tìm được ai đánh bại Lee Hoon! Viện cờ đang làm cái quái gì vậy! Nỗ lức một chút đi!”
“Nè! Chúng ta cũng đâu có tệ! Du Lượng đã thắng ba trận liên tiếp mà!”
“Có ích gì đâu! Cuối cùng cũng đâu có thắng! Phí thời gian của tôi!”
“Chủ soái thật vô dụng, ngồi không cả giải đấu, trận cuối cũng đánh không xong, haha.”
Thời Quang tắt máy ngay lập tức, không muốn đọc lại những bình luận này. Mấy người nghĩ kỳ thủ không muốn thắng sao! Kỳ thủ là người muốn phân định thắng thua nhất! Mấy người nghĩ chủ soái đang dạo phố à! Sau trận đấu phải phục bàn, phân tích đối thủ, chuyện nào cũng cần chủ soái hao tâm tổn trí, còn mệt hơn những người ra trận!
Ngày thứ hai sau khi giải đấu kết thúc, đội tuyển sẽ về nước, họ phải trở lại Viện cờ để tổng kết và phục bàn. Sau khi suy nghĩ, Thời Quang quyết định không đến Bắc Kinh đón máy bay. Tết Nguyên Đán cũng sắp đến, anh Tự và Du Lượng chắc chắn sẽ về Phương Viên đón năm mới.
Cậu gọi cho thầy Bạch Xuyên.
Sân bay người tới người đi nườm nượp, đang trong thời gian mọi người về nhà ăn Tết, sân bay càng đông người.
Thời Quang và Bạch Xuyên chen chúc bên ngoài lối đi đón khách, thầy Bạch còn hơi ngượng “Thời Quang, nhiều người quá.”
“Ây da thầy Bạch, sợ gì chứ, có ai nhận ra chúng ta đâu.” Thời Quang đặt vào tay thầy Bạch một tấm biển “Nhanh nào, họ sắp ra rồi.”
Bạch Xuyên nhíu mày, không tự nhiên lắm mà giơ tấm biển lên.
Thời Quang cười khúc khích, giơ tấm biển trên tay.
Phương Tự và Du Lượng xếp hàng ở lối ra, vọng qua tấm kính nhìn đám đông đang chờ đón máy bay. Đột nhiên nhìn thấy hai tấm biển được nâng lên trong đám đông.
Chào mừng về nhà.
Anh hùng của chúng tôi.
“Ôi, tía má ơi!” Phương Tự rủa thầm một câu, nhìn lên trần nhà một lúc.
Du Lượng nhìn người đang cầm tấm biển cười đùa với thầy Bạch hồi lâu, cảm xúc ấm áp không ngừng len lỏi vào tim.
Hai người nhanh chóng kéo vali ra ngoài, Thời Quang vừa nhìn đã thấy họ, lập tức vẫy vẫy tấm biển “Ở đây nè!”
Du Lượng bước nhanh, Thời Quang cầm tấm biển vội tiến tới, ôm lấy cậu, vùi đầu vào vai Du Lượng “Cuối cùng cũng đã về! Vất vả rồi.”
Không muốn buông tay chút nào. Quần áo Du Lượng mang theo giá lạnh mùa đông, trên người còn có mùi hương nhẹ thường ngày.
Thời Quang dụi nhẹ đầu, buông tay ra, giơ tấm biển cho Du Lượng xem “Thế nào? Tôi làm đó.”
Du Lượng nhìn tấm biển, đưa tay che chữ ‘chúng’ lại, cười vui vẻ “Nếu cậu dụng hết tâm tư như vậy thì tôi sẽ miễn cưỡng nhận lấy.”
Thời Quang bĩu môi, nhét tấm biển cho Du Lượng, xoay người nói “Cái tính xấu này … không làm kiêu thì chết à.”
Du Lượng vội đuổi theo “Không phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Đúng zị đó.”
“Vậy đi bây giờ luôn đi.”
“Ây da, không phải chỉ một bữa cơm thôi à, cậu còn sợ tôi quỵt nợ hả.”
Phương Tự và Bạch Xuyên nhìn hai đứa trẻ con kia sắp đi xa dần, rồi nhìn tấm biển ghi chào mừng về nhà, mỉm cười với nhau rồi bước nhanh để theo kịp.