Lời này vừa ra, biển cả vốn dĩ lặng yên bắt đầu rít gào dữ dội.
Từng cơn sóng mạnh mẽ nhô cao, ầm ầm dao động.
Từ phía sau lưng Triệu Minh một cột nước đột ngột bắn cao, kết thành một ngai liễng đế vương vô cùng cao quý.
Triệu Minh cảm nhận bốn bề biển cả đang không ngừng nịnh nọt, chúng đã một lòng hiệu trung với hắn.
Phía bên dưới Sùng Hạo lúc này mặt mày biến sắc, hắn cảm thấy mình vừa làm ra chuyện ngu ngốc nhất thế gian.
Nhưng đáng tiếc chuyện ngu mà hắn làm bây giờ đã không thể nào sửa chữa.
Triệu Minh từ từ ngồi vào bảo tọa, hai chân đan chéo, nhìn về bốn phía.
Hắn phất tay về phía đông, một đàn Thủy Long khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
Long Uy bay lượn đầy trời, tiếng Grâmmm vang vọng muôn nơi.
Chúng từng đàn từng đàn kéo đến chia tả hữu hai bên đem Triệu Minh mà bảo hộ.
Triệu Minh nhìn về phía Tây, Sóng Thần từng cơn trỗi dậy, nó tạo thành bốn mươi Triệu Minh Khổng Lồ bằng nước, lần lượt trước sau hai hàng nghiêm chỉnh.
Nhìn bọn Triệu Minh Bằng Nước này Triệu Minh gật đầu hài lòng,
Như nghĩ đến một cái gì đó, Triệu Minh phì cười, hắn lại tạo ra thêm bốn mươi con cẩu nữa, bất quá bốn mươi con cẩu này có khuôn mặt y chang Lưu Huyền.
Khẽ huýt gió một hơi, một đội quân Triệu Minh cưỡi Thủy Long tay cầm Trường Kích xua một đàn chó Lưu Huyền, hùng hồn xông tới.
Lưu Huyền thấy cảnh này thì lồng ngực nóng ran, hắn nhìn xung quanh thì thấy mọi người đang nhìn hắn.
Một cảm giác uất nghẹn từ trong khí quản khiến Lưu Huyền hơi thở không thông.
Hắn thề là trước giờ hắn chưa từng cảm thấy sỉ nhục như thế.
Nhìn đàn chó có hình mặt mình đang lao, tới Lưu Huyền không kìm chế được cơn thình nộ mà gào lên.
" Tên chó chết nhà ngươi, Ta giết ngươi"
Phía bên dưới Thủy Quân Dao nghe được lời này thì bụm miệng cười tủm tỉm.
Toàn trường nghe được lời này của Lưu Huyền cũng không kìm được mà cười to.
Kể cả con hắn Lưu Hoàng cũng mém chút bậc cười.
Một đám cẩu Lưu Huyền chẳng hề sợ hãi, chúng nhanh chóng đem Lưu Huyền, Lưu Hoàng, Lưu Bàng ba ngươi vây lại.
Chúng như dã thú không sợ người mà đồng loạt lao lên cắn xé.
"Oành...Oành...Oành" Lưu Huyền mặt đỏ phừng phừng, chưởng pháp không ngừng tuôn ra.
Vô số Cẩu Lưu Huyền tan thành bọt nước.
Bất quá rất nhanh chúng đã được Triệu Minh tái tạo lại mà lao vào cắn tiếp.
Không bao lâu y phục của của bọn này đã bị cắn cho thành te tua tơi tả, nhìn chẳng khác nào ba kẻ ăn mày.
Nhìn thấy cảnh này Triệu Minh cười thích thú, 40 Triệu Minh kia cũng bắt chước khuôn mặt của hắn mà cười y chang.
"Phụ thân! Đàn chó này đánh hoài không chết, cứ như thế này chúng ta sẽ tiêu hao hết linh lực mất"
"Đúng vậy gia gia! Chúng ta không thể bị động như thế này mãi được" Lưu Bàng một tay vừa ngăn cản một con Thủy Cẩu đang lao tới, vừa nói.
" Lão phu, Lão phu không đùa với bọn ngươi nữa" Lưu huyền đôi mắt đỏ ngầu giận dữ, từng tia máu đã lan vào tròng mắt hắn.
Hắn lấy từ trong người ra một cây gậy gỗ, đây chính là một kiện thần khí mà tổ tiên hắn để lại.
Gậy gỗ phóng lên cao, lập tức nhuyễn hoá ra vô số cây gậy khác, lao vào đàn chó đàn xông tới
Chỉ thấy gậy gỗ đi đến đâu, đàn thủy cẩu lập tức lui về đến đó.
" Đây là?" Triệu Minh thầm kinh ngạc, không ngờ đàn Thủy Cẩu của hắn lại sợ cái cây gậy này.
" Đây chính là Đả Cẩu Bổng, một kiện thần khí mà năm xưa bọn này dùng để đánh Hoàng Kim Khuyển của chúng ta" Lisa nhanh chóng giải thích cho Triệu Minh.
"Cậu Vàng à?" Triệu Minh lẩm bẩm.
" Cái gì mà Cậu Vàng, Là Hoàng Kim Khuyển" Lisa trừng mắt hắn một cái, rồi nói tiếp,
"Khi đó Nhị Lang Thần không biết từ đâu lôi ra được một con chó vô cùng hung hãn. Nó làm tử thương vô số tướng sĩ bên ta, cũng may là Hạc Lão Tiền Bối xuất hiện kịp thời, thả ra Hoàng Kim Khuyển lúc đó mới có thể cứu vãn được tình thế"
"Vậy cuối cùng ra sao?" Triệu Minh sốt ruột hỏi, hắn cũng đoán được con chó kia có lẽ là Hao Thiên Khuyển rồi.
" Hoàng Kim Khuyển vừa ra, Hao Thiên Khuyển đã cắm đầu bỏ chạy. Nhưng dù nó có nhanh như thế nào cũng không thoát được. Đã bị Hoàng Kim Khuyển của chúng ta cắn mất hai cái lỗ tai. Về sau nghe nói bị trúng độc, không biết còn sống không nữa"
" Nhị Lang Thần lúc đó nổi giận đùng đùng, nhưng không thể làm gì được. Mặt cho Hoàng Kim Khuyển chúng ta một đường cắn nuốt, vô số kẻ thù đã bị nó nuốt vào trong bụng. Sau đó không biết hắn lấy đâu ra cái cây gậy này. Lúc đó Hoàng Kim Khuyển mới kiêng kỵ mà thối lui"
Triệu Minh càng nghe càng khoái cái con Hoàng Kim Khuyển này, tự nhiên hắn cũng muốn có một con pet dễ thương như thế.
Có lẽ về sau hắn phải chọn trong đám thần thú hắn mang về một con êm êm mới được.
Nhìn cảnh đàn Thủy Cẩu bị Đả Cẩu Bổng doạ cho thối lui, Triệu Minh khẽ phất tay, đàn Thủy Cẩu ngay lập tức biến mất.
Hắn cũng không muốn đùa giỡn với đám này nữa.
Thủy Thần Tam Xoa Kích giơ lên, đội quân Triệu Minh lập tức cưỡi Thủy Long xông tới.
Bọn này ban đầu dám lấy đông mà đánh hội đồng hắn.
Vậy bây giờ hắn sẽ cho bọn này biết, bàn về đánh hội đồng ai mới là ông tổ.
"Hừ! Trò trẻ con" Lưu Huyền giọng điệu khinh thường, hắn quay đầu nhìn về cha con Lưu Hoàng.
" Các ngươi lui về phía sau ta, các ngươi đã không còn là đối thủ của hắn"
" Vâng thưa phụ thân" Lưu Hoàng đáp lời sau đó cùng với Lưu Bàng lui lại.
"Tên này không biết bằng cách nào lại có thể cùng một lúc tạo ra nhiều người khổng lồ như thế nhưng chắc chắn không thể duy trì trong thời gian dài. Chỉ cần chúng ta có thể kéo dài thời gian, hắn chắc chắn sẽ tiêu tốn hết linh lực." Lưu Bàng trước khi rút về phía sau đã nhắc nhở gia gia mình.
Lưu Huyền gật đầu cho là đúng,
Chỉ thấy hắn lấy ra một nắm đậu, tự vỗ vào lồng ngực cho phun máu vào đám đậu này, sau đó hét lên
" Rãi Đậu Thành Binh"
Ngay lập tức hạt đậu rút hết nhưng máu huyết trên bề mặt nó, sau đó cấp tốc nảy mầm, dây leo lấy tốc độ khủng bố mà dài ra, sau đó hoá thành mười tên Lưu Huyền với kích thước khổng lồ không thua kém Triệu Minh.
Nhìn đám người khổng lồ mình mới tạo ra, Lưu Huyền lắc đầu cười khổ. Với tu vi Cực Hạn Linh Thần của lão vậy mà chỉ có thể tạo thành mười tên không hơn không kém.
Lão thật sự không hiểu nổi Triệu Minh bằng cách nào lại có thể tạo ra đội quân khủng bố như thế.
Lúc này, sắc mặt Lưu Huyền đã trắng bệch, để tạo ra mười người khổng lồ này đã tiêu hao của Lão không ít máu huyết và linh lực. Nhưng lão vẫn có niềm tin, lão tin rằng chất lượng vẫn hơn số lượng.
Vì một kẻ chỉ có tu vi Linh Thánh Sơ Kỳ, thì sẽ không thể nào có thể tạo ra số lượng lớn người khổng lồ như thế được. Chắc chắn trong này có thủ thuật che mắt gì đó mà thôi.
Nhưng Lưu Huyền đã lầm, vì đây vốn không phải do linh lực của Triệu Minh tạo ra.
Mà những Triệu Minh khổng lồ này chính là Biển Cả theo ý chí của hắn mà hoá thành
Trừ khi Triệu Minh chết, nếu không nhưng người khổng lồ bằng nước này sẽ không bao giờ biến mất.
Lưu Huyền mạnh không?
Mạnh.
Hắn rất mạnh, một Cực Hạn Linh Thần làm sao không mạnh được.
Nhưng dù hắn có mạnh cũng vô dụng, vì nơi này là biển cả.
Nơi mà cho dù mạnh mẽ đến thế nào cũng không thể sánh được với kẻ được xem là đế vương của nó.
Thấy có kẻ lại cao lớn bằng mình, đội quân Triệu Minh vô cùng phẫn nộ, chúng thúc giục Thủy Long lao vào chiến đấu.
Đội quân Triệu Minh với số lượng hoàn toàn áp đảo, rất nhanh chóng đã đem mười tên Lưu Huyền kia mà đâm cho tan nát.
Tên thì bị đứt đầu, tên thì bị đâm ngay cổ họng. Có tên thì hiện giờ đã bị Thần Kích nhất bỗng lên cao sau đó một đường lấy mạng.
" Không thể nào? " Lưu Huyền như không thể tin vào mắt mình nữa.
Không chỉ có Lưu Huyền mà toàn thể mọi người nơi đây điều đã chết lặng khi chứng kiến cảnh tượng này.
Đại Trưởng Lão và Hấp Tinh Ma Nữ đã không còn đánh nhau nữa.
Mà hai cặp mắt đang mở to mà nhìn về phía này, trong đó mang theo một sự kiêng dè và sợ hãi.
"Đây...Đây.... là thứ lực lượng gì chứ?" Sùng Hạo lắp bắp không nói thành lời.
40 Triệu Minh dễ dàng tạo ra, nếu muốn hắn có thể tạo ra thêm bao nhiêu người nữa?
Câu trả lời là vô số?
Chí thấy đột nhiên dưới lòng biển sâu nhô lên một bàn tay ngọc tinh xảo tuyệt luân, nằm lấy cả người Hấp Tinh Ma Nữ và Cốt Linh Lão Quỷ mà kéo xuống.
Sau đó lại là vô số người khổng lồ khác hiện ra. Mà những người khổng lồ này đều là nữ tử.
Những nữ tử này lại vô cùng xinh đẹp, có thể nói cả vùng Đông Hải này nàng là đẹp nhất.
Không sai! Những nữ tử khổng lồ này chính là Triệu Minh theo dung mạo của Thủy Quân Dao mà tạo thành.
Bốn mươi Triệu Minh nhìn bốn mươi Thủy Quân Dao mà cười nháy mắt.
Phía bên dưới Thủy Quân Dao thấy cảnh này thì mặt đỏ đến tận mang tai.
Nàng không ngờ hắn lại hành động như thế.
Tuy vậy, nhưng trong lòng nàng lại giống như vừa ăn mật ngọt, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Không nhiều lời, người khổng lồ Triệu Minh ầm ầm lao đến, 40 mươi bàn tay như thiên la địa võng từ chênh cao chụp xuống ba người Lưu Huyền, Lưu Hoàng, Lưu Bàng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lưu Hoàng đã bị Triệu Minh nắm lấy hai chân mà xé làm đôi. Dễ dàng lấy mạng.
" Phụ Thân!" Lưu Bàng kêu lên trong tuyệt vọng.
Triệu Minh nhìn hắn mỉm cười, sau đó một tay nắm chặt toàn thân, một tay khẽ búng vào đầu.
" Bốc" Cái đầu Lưu Bàng bay xa hàng trăm trượng, đập vào một ngọn núi cao, rồi từ từ rớt xuống.
Xác cha con Lưu Hoàng rất nhanh đã bị đám Thủy Long nuốt chửng.
Phải biết những người khổng lồ này tuy bằng nước tạo thành, nhưng bao bọc bên ngoài chúng là thứ sáng màu xanh huyền bí ấy, nên chúng vô cùng cứng rắn.
Đối với kẻ thù Triệu Minh luôn như vậy, đủ vô tình, đủ tàn nhẫn.
"Tàn nhẫn với kẻ thù chính là nhân đạo với chính mình" Đây chính là phương châm của hắn.
Xử lý cha con Lưu Hoàng xong xuôi, lúc này là đến lượt Lưu Huyền.