“ Hừ hai tên đuổi theo sao? Vậy thì ta sẽ bắt hai ngươi trước” Nhìn Thủy Tinh Kính Triệu Minh cười thầm.
Điểm số hiện tại hắn đã quá cao rồi, nên hắn cũng chẳng ở dưới biển để làm gì nữa mà nhanh chóng phi lên không trung.
Ở trên này hắn sẽ có thể sử dụng nhiều con ách chủ bài hơn. Điển hình là Bách Linh Chưởng chẳng hạn, tuy dưới biển vẫn có thể sử dụng đấy, nhưng uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Triệu Minh lúc này cũng không chạy nữa, đối phó với hai người này hắn vẫn đủ tự tin.
Vừa lúc này Hải Linh Lung và tiểu nữ hài kia cũng đã đuổi đến, thấy hắn đã đứng tại đây đợi thì cũng có chút bất ngờ.
“Ngươi không chạy nữa à?” Hải Linh Lung gương mặt lạnh như băng, lạnh lùng hỏi
“ Tại sao ta phải chạy, mau lên có chiêu gì mau dùng hết đi, ta ở đây tiếp hai ngươi” Triệu Minh ngoắc ngoắc tay bảo.
“Hừ! không biết sống chết” Hải Linh Lùng cười khinh bỉ” Vậy ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì”
Dứt lời một Dạ Nguyệt Ngân Thương nhanh như thiểm điện đâm tới cổ họng Triệu Minh.
Đầu thương theo đó sáng lên, khí thế từ thân thương bùng lên dữ dội, xung quanh lôi điện vờn quanh, từng tia sét nhỏ li ti không ngừng chớp động.
Đối diện với mũi thương lao tới Triệu Minh chỉ mỉm cười nhàn nhạt, Tru tiên kiếm trên tay nhanh chóng đỡ lấy một thương này.
Mắt thấy mũi thương và tru tiên kiếm sắp chạm vào nhau, thì mũi thương chính bỗng nhiên tách ra thêm hai mũi khác hướng về hai phía bả vai của Triệu Minh mà đâm tới.
Thấy cảnh này, một ý niệm dâng lên, Hãm Tiên Kiếm và Lục Tiên Kiếm từ trong giới chỉ Triệu Minh đột ngột bay ra ngăn lấy hai mũi thương này.
Cùng lúc đó Tru Tiên Kiếm của hắn cũng đón đỡ thành công mũi thương chính của Hải Linh Lung.
“Keng!” Lực bạo phát từ muỗi thương chính này vậy mà có thể đẩy Triệu Minh lùi về sau ba bốn bước
“ Hảo thương pháp” Triệu Minh gật đầu ngợi khen. Không nói đến uy lực của mũi thương kia, chỉ yếu tố bất ngờ tách thương kia cũng đủ để hắn phải khen thưởng.
“Chỉ là màn khởi động thôi” Hải Linh Lùng lạnh nhạt nói
“ Khởi động tốt thì ta khen không được à” Triệu Minh nhìn nàng cười nói.
“Hừ! Đừng ba hoa”
Dứt lời, Dạ Nguyệt Ngân Thương phóng lên không trung, không ngừng xoay tròn. Theo sự xoay tròn của Dạ Nguyệt Ngân Thương, một hình tròn màu đen như mực hiện ra. Trên đó vô số phù văn đang không ngừng chuyển động, làm cho hình tròn càng thêm huyền ảo.
Hải Linh Lung hai tay kết lại tạo ra một vòng hoa văn màu đỏ, sau đó một cú búng tay
Vòng hoa văn kia ngay lập tức hóa thành một luồng hồng quang bắn thẳng lên hình tròn. Hình tròn từ một màu đen nay đã được thêm phía bên ngoài một màu đỏ máu.
“ Nguyệt Thực…Khai” Hải Linh Lung khẽ mở môi
Bầu trời đang trong xanh lúc này bỗng nhiên tối lại, một mặt trăng máu khổng lồ xuất hiện ăn mất vầng thái dương.
Hải Linh Lung bộ giáp màu trắng bạc lúc này cũng đã chuyển sang màu đen đậm, nàng hiện tại giống như một vị thần bóng tối cai trị màn đêm vô tận.
Nàng phi người lên cao, phía trước nàng là là Dạ Nguyệt Ngân Thương đang không ngừng chuyển động, phía sau nàng là vầng trăng máu khổng lồ đang không ngừng phát ra những tia hồng quang nhàn nhạt.
Triệu Minh lúc này bên dưới thì nhìn đến ngẩn người ra, vì kỹ năng này quá đẹp.
Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh hồn lại, vì thanh âm của Hải Linh Lung vang lên
“ Hư cấp cực phẩm công pháp - Huyết Nguyệt Triều Thương”
Lời này vừa ra, cả người Triệu Minh chấn động, hắn không phải nghe lầm đó chứ, đây chính là hư cấp a.
Chẳng phải đây là cấp bậc công pháp mà Hoàng Nguyệt Thiền khi đó trên đỉnh Băng sơn lấy được hay sao? Không ngờ nàng ta vậy mà có thể có được tận loại công pháp này. Qủa nhiên nội tình của Hải tộc không thể xem thường được.
Đứng từ xa nhìn thấy bộ dáng này của Triệu Minh, tiểu nữ hài cười khoái chí, nàng cũng chẳng cần tham gia cuộc chiến này làm gì, vì chỉ bằng chiêu này của Hải Linh Lung là có thể đủ lấy mạng tên đạo chích này rồi.
Chỉ thấy sau khi Hải Linh Lung vừa dứt lời, từ mặt trăng máu kia hàng vạn huyết thương lao ra như thủy triều cuồn cuộn liên miên bất tận, lấy tốc độ nhanh như tia chớp phóng về phía Triệu Minh.
Để đối phó với hàng vạn mũi thương này, Triệu Minh gầm lên
“ Vạn Kiếm Quy Tông”
“ Leng keng!…Leng keng!” Ba thanh kiếm rung lên dữ dội, theo đó là hàng vạn thanh kiếm bay ra. Số lượng lên đến hàng chục vạn thanh, nhanh chóng lao về phía những mũi thương kia mà tiếp lấy.
Đối với chiêu thức này, Triệu Minh chỉ đánh ra nhằm thăm dò uy lực của Hư cấp công pháp xem tới đâu thôi, chứ hắn không trông chờ nhiều vào nó cho lắm.
Bởi hắn biết, nếu đem một thiên cấp công pháp ra mà đấu với một Hư cấp thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Với lại thực lực hiện tại khi không có Thiên Long Bách Linh Chiến Giáp phụ thể thì hắn chỉ là Linh Tôn Đỉnh Phong, nên linh lực chẳng thể nào bằng một Linh Thánh hàng thật giá thật được..
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Triệu Minh những thanh phi kiếm kia khi gặp phải huyết thương thì chẳng chống đỡ được dù chỉ là trong giây lát.
Chỉ thấy khi huyết thương va chạm với phi kiếm, huyết thương chợt lóe lên một đạo hồng quang, những thanh phi kiếm này ngay lập tức gãy thành nhiều mảnh. Sau đó huyết thương lại tiếp tục hướng về Triệu Minh mà lạnh lùng đâm tới.
Thấy được cảnh này, phía trên không trung, Hải Linh Lung nở ra một nụ cười khinh bỉ. Tên này lại dám dùng những thanh kiếm quèn kia mà đối phó với huyết thương của nàng đúng là tự tìm đường chết.
Phía dưới này, nhìn những hàng vạn thanh huyết thương đang muốn lấy mạng mình, Triệu Minh từ trong người lấy ra Thạch Sanh Bát. Đây chính là thứ hắn muốn dùng để xử đám huyết thương này.
Thạch Sanh Bát nhưng là một kiện Thần khí a. Tuy không biết đẳng cấp thế nào nhưng với tính chất thứ gì cũng thu của nó thì nhưng thanh huyết thương kia chắc cũng không ngoại lệ đi.
Thạch Sanh Bát được Triệu Minh phóng lên không trung, nó ngay lập tức phóng to bằng một quả núi, thân bát sáng lên một màu vàng kim rực rỡ, từ trong lòng bát một thứ ánh sáng màu trắng bắn lên cao tạo ra một sức hút vô cùng khủng khiếp, dễ dàng đem hàng vạn thanh huyết thương kia đồng loạt hút vào.
Thấy cảnh tượng này hai tròng mắt Hải Linh Lung co rụt lại, như thể đang chứng kiến một điều dường như không thể diễn ra.
“Thứ đó là cái thứ quái quỷ gì chứ, sao có thể đem toàn bộ huyết kiếm của ta hút vào” Hải Linh Lung lấy làm khó hiểu.
Phải biết đây là hư cấp công pháp a, là công pháp mà nữ thần biển cả để lại.
Nó đã vượt qua phạm trù của thể giới này rồi, mà vật kia lại có thể đem nhưng huyết thương mà nó tạo ra dễ dàng thu vào như thế thì chẳng phải nói nó cấp bậc còn cao hơn nữa sao.
“Không thể nào, Vùng đông hải này ngoài Hải Tộc nàng và bon Hán Linh Nhất Tộc kia ra thì không thể có người thứ ba sở hữu Thần Khí được.” Hải Linh Lung lập tức phủ nhận
‘Chẳng lẽ tên này đến từ lục địa, nhưng tại sao hắn có thể dễ dàng xuống nước như thế chứ”
Phía dưới này tiểu nữ hài thấy được cảnh này thì cái miệng nhỏ há to ra, như không thể tin vào mắt mình nữa.
“Đây…đây…đây là chuyện gì đang xảy ra” Nữ hài kinh hãi nói, hơn ai hết nàng chính là người hiểu rõ một chiêu vừa rồi lợi hại như thế nào.
Trước đây Hải Linh Lung từng dùng một chiêu này mà lấy mạng một tên Linh Thần Cảnh đấy. Nhưng hiện giờ nó lại bị một pháp bảo của một tên Linh Tôn nhỏ nhoi biến thành trò hề. Vậy thử hỏi sao nàng không ngạc nhiên cho được
“ Haha” Triệu Minh cười ha hả nhìn Hải Linh Lung “ Nhỏ kia, ngươi còn tuyệt chiêu gì lợi hại hơn không mau đem ra cho ta xem thử”
“Nhỏ kia” Hải Linh Lung nghe được lời này thì nghiến răng nghiến lợi” Hừ! Ngươi có Thần Khí không lẽ ta không có”
Dứt lời Hải Hồn Đoạt Mệnh Thần Châm đã được nàng lấy ra, khóe miệng vểnh lên
“ Vậy thì để xem cái bát nát của ngươi có thu được vật này của ta không”
Ngay lập tức Hải Hồn Đoạt Mệnh Thần Châm đã được phóng ra. Xung quanh thân châm tỏa ra hào quang sáng rực, trong nháy mắt từ một phi châm ban đầu đã biến ra hàng vạn thanh phi châm nhỏ khác hướng về phía Thạch Sanh Bát phóng tới.
Chứng kiến những phi châm này, Triệu Minh nuốt một ngụm nước bọt. Bởi hắn từng chứng kiến sự lợi hại của nó a. Vả lại hắn cũng không chắc là Thạch Sanh Bát có thể thu được những cây châm này hay không nữa
Mà đồng dạng với Triệu Minh, Hải Linh Lung lúc này cũng đang thập phần lo lắng nàng sợ cái bát nát kia sẽ thu mất thần châm của nàng.
Bầu không khí bắt đầu rơi vào tĩnh lặng, cả hai à không cả ba người điều vô cùng hồi hộp.