Sau khi bàn bạc xong với Lisa, Triệu Minh nhìn về phía Đai Trưởng Lão, thấy lão già này đang khó xử thì cũng tội nghiệp.
Ngày hôm qua sau khi đưa Tinh Thần Tháp cho Thủy Quân Dao.
Thì nàng đã vô cùng cảm động, sau đó không biết nghĩ gì mà đã tự thú với hắn, khai hết tất cả những gì khi đó đã xảy ra.
Bảo là cái gì hiện tại không muốn lừa gạt hắn nữa.
Đối với hành động này của Thủy Quân Dao Triệu Minh vô cùng hài lòng.
Nói chứ cảm giác bị người ta gạt vẫn cứ khó chịu làm sao á.
Triệu Minh sau đó tiến về Lưu Huyền cười lớn
" Haha! Lão già! Có phải ngươi già rồi lẩm cẩm nên đã hồ đồ rồi không? Dựa vào đâu mà ngươi lại ăn nói bậy bạ như thế?"
Đại Trưởng Lão thấy hắn lời lẽ như vậy thì cũng có chút bất ngờ, bất quá lão đã được Triệu Minh ra hiệu, nên cũng phụ hoạ theo
" Đúng vậy Lưu Huyền! Ăn thì có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể a"
" Buồn cười! Phải hay không trong lòng ngươi tự rõ, chẳng lẽ một Cực Hạn Linh Thần như lão phu lại đi nói láo mọi người nơi đây hay sao?" Lưu Huyền tỏ ra quang minh lỗi lạc.
"Chuyện này thì chưa chắc, có thể ngươi già rồi nên mắt bị mờ cũng nên" Đại Trưởng Lão giọng điệu mỉa mai.
Sùng Hạo lúc này ở một bên, nghe hai lão già đấu khẩu cũng không kiên nhẫn được nữa mà lên tiếng.
“ Hai vị! Xin đừng cãi nữa, ta có một cách có thể chứng minh cho vị công tử đây?”
“ Ồ cách gì ngươi mau nói” Lưu Huyền hứng thú hỏi.
" Điều này vô cùng đơn giản, không phải máu huyết Long Thần vô cùng trân quý hay sao? Chỉ cần vị tiểu huynh đệ đây chịu đưa ra một giọt máu, chúng ta chọn người nghiệm chứng là được thôi mà”
Đùa à, hơn tất cả các người ở đây Sùng Hạo là người quan tâm nhất việc này, nay có cơ hội tốt như thế hắn sao bỏ lỡ được.
Nếu tên tiểu tử kia đúng là Long Thần chuyển thế thì chẳng phải Long Tộc bọn hắn sẽ một bước lên trời hay sao?
Chỉ cần đối xử với tên này chân thành một chút, thành tâm một chút.
Làm cho hắn cảm động mà tặng cho một giọt máu.
Thì việc Sở Sở đột phá Linh Thần sẽ dễ như trở bàn tay.
Phải biết không một giống loài nào phục dụng máu huyết Long Thần mà hiểu quả hơn được Long tộc bọn hắn đâu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Triệu Minh, hắn biết thế nào cũng có kẻ sẽ dùng việc này mà chứng thực.
Bất quá hắn đã sớm đề phòng rồi, hắn sẽ dành cho bọn này một bất ngờ lớn.
“ Ha ha! Long tộc trưởng nói không sai, chỉ cần ngươi đưa ra một giọt máu thì thật hay giả đều sẽ rõ ràng” Lưu Huyền hướng đến Triệu Minh giọng điệu như hắn ăn chắc rồi vậy.
"Ta nghe nói máu của Long Thần vô cùng trân quý đối với các loài sống dưới nước, nên các người mới muốn kiếm lợi từ ta.
Nhưng ta xin khẳng định lại một lần nữa, máu ta chỉ là có chút kỳ quái thôi, chứ chẳng phải Long Thần gì như các ngươi nói cả" Triệu Minh nửa kín nửa hở ra vẻ muốn thanh minh.
Mục đích của hắn là muốn tạo ra một mồi lửa lại làm dấy lên niềm tin từ các thế lực.
Khi ấy thì tên cáo già Lưu Huyền kia mới lơ là khinh địch
Triệu Minh vừa dứt lời, âm thanh bàn tán bắt đầu xôn xao lên
" Hắn nói hắn không phải Long Thần, nhưng lại nói máu hắn có chút kỳ quái"
"Chẳng lẽ tên này không nhận ra được sự bất thường của huyết mạch của hắn sao?"
" …"
Ở một góc khuất phía xa âm thầm quan sát từ trước đến giờ Hải Linh Lung trong lòng cũng khó hiểu
" Tên này có phải bị ngu không chứ, sau lại nói như thế kia"
Về phía Triệu Minh, hắn thấy mấy tên này xì xào như vậy thì cười mỉm, mọi chuyện vẫn diễn ra đúng theo kế hoạch của hắn.
" Hừ! Ta mặc kệ máu ngươi kỳ quái ra sao? Nhưng ngươi hôm nay đừng mong chối bỏ" Lưu Huyền đe doạ.
"Hừ! Ngươi muốn làm gì?" Đại Trưởng lão chắn trước người Triệu Minh ngữ khí bất mãn.
" Làm gì à?" Lưu Huyền nở ra một nụ cười gian xảo, sau đó hắn hướng về toàn trường
" Các vị, ai ai trong chúng ta điều biết máu huyết Long Thần trân quý đến mức nào, Nhân Ngư Tộc một mực bảo vệ tên tiểu tử kia như thế, việc này nói lên điều gì? Ta tin trong lòng mọi người ở đây điều hiểu rõ?"
Lời nói Lưu Huyền vừa dứt, nếu không phải kẻ không có đầu óc thì điều hiểu hắn đang muốn ám chỉ điều gì.
Chẳng phái ý hắn là nói Nhân Ngư Tộc muốn một mình độc chiếm tên tiểu tử đó hay sao?
Hơn nữa nếu hắn không mang huyết mạch Long Thần thì liệu tên Đại Trưởng Lão kia có bao che cho hắn như thế không?
Sao đó các âm thanh lớn bé vang lên
" Hừ! Nhân Ngư Tộc các ngươi định một mình ăn hết à, mau để tên tiểu tử kia nghiệm máu"
" Đúng vậy! Mau kêu hắn trích máu, bằng không chúng ta sẽ không để yên"
" Hừ! Các ngươi ăn canh thì cũng chừa cho bọn ta chút cháo chứ, tại sao lại định húp hết như thế"
"... "
Thấy đã kích động được mọi người, Lưu Huyền lúc này mới hướng đến Đại Trưởng Lão đắc ý nói
" Ngươi xem, đây là nguyện vọng của toàn trường, ta cũng chỉ theo nguyện vọng của mọi người mà làm thôi a. Tuy nói Nhân Ngư Tộc các ngươi lớn mạnh đấy, nhưng vẫn chưa đủ để có thể chứa chấp tên tiểu tử đó đâu"
" Ngươi" Đại Trưởng Lão nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn về Triệu Minh ra vẻ khó xử.
" Đại Trưởng Lão không cần lo lắng"
"Nếu các vị ở đây đã mong muốn như vậy, ta còn có thể từ chối hay sao?" Triệu Minh thở dài lên tiếng.
Thủy Quân Dao lúc này đã không nhịn được nữa mà nắm lấy tay hắn nhu tình nói
“ Triệu Minh ngươi không cần chứng minh gì cả, có gia gia ta ở đây chẳng ai có thể làm gì ngươi được”
Hơn ai khác nàng là người rõ nhất hắn có phải long thần hay không, lần này thấy hắn rơi vào tình cảnh như vậy, hỏi sao nàng không lo lắng cho được.
Triệu Minh mỉm cười nhìn nàng giọng điệu ôn nhu
“ Nàng yên tâm, ta nói ta không phải Long Thần chính là không phải Long Thần, không thể sai được”
“Ha ha rất tốt!” Lưu huyền cười đắc ý:
“ Côn Thiếu, ngươi mau ra đây”
Ngay lập tức một thanh niên dáng người cao lớn vạm vỡ bước ra.
“ Đây là một thiên tài nổi bật nhất mà Hán Linh Nhất tộc ta bồi dưỡng, hắn nhưng là một đầu cửu cấp Thần Thú Côn Bằng, sẽ là lựa chọn tốt nhất cho để chứng minh cho ngươi”
“ Được, vậy hãy nhận lấy”
“ Không được! Giọt máu này trân quý như thế, tại sao ngươi lại đưa cho bọn chúng chứ" Sùng Hạo lên tiếng ngăn cản.
“ Trân quý gì, ta đã bảo ta không có huyết mạch Long Thần mà lão già này cứ vu oan cho ta hoài như thế, vậy thì cứ để lão vừa lòng vậy” Triêu Minh tỏ vẻ bất lực.
“Nhưng ngươi có thể chọn người khác mà, Long Tộc bọn ta cũng không thiếu người cho ngươi lựa chọn” Sùng Hạo vẫn không chịu từ bỏ nói.
Hắn nhưng thấy biểu cảm Lưu Huyền tự tin như thế nên đoán chín phần mười chuyện này là thật rồi.
Còn việc tiểu tử này khăng khăng phủ nhận, Sùng Hạo chỉ cho rằng tên này là tuổi trẻ nông cạn nên không nhận ra huyết mạch của mình mà thôi.
“ Ngươi cái tên này, ngươi muốn tranh với lão phu à? Hắn đã nói như thế người còn ở đó mà lãi nhãi” Lưu Huyền tức giận mắng, tên này vậy mà muốn hớt tay trên của hắn.
“ Côn Thiếu nhanh chóng lại nhận máu” Lưu Huyền hướng về Côn Thiếu ra lệnh
“Vâng!” Côn Thiếu sau đó tiến về phía Triệu Minh "Mau đưa nó cho ta”
“ Được” Dứt lời hắn dùng linh lực ép ra một giọt máu màu đen xịt.
"Máu đen, đúng là máu Long Thần rồi haha”
Lưu Huyền cười ha hả nhưng sau đó hắn chửi ầm lên
“ Con mẹ ngươi đây là có ý gì”
Bởi vì Triệu Minh không có đưa cho Côn Thiếu mà bắn nó lên không trung.
Đối với hắn bất kỳ kẻ nào ở đây điều tham lam cả, Sùng Hạo cũng vậy, Hán Linh nhất tộc cũng thế.
Vì thế tên nào giành được thì giành đi, biết đâu nhận được bất ngờ.
Thấy được cảnh này, Sùng Hạo nhanh như thiểm điện phóng tới, định cướp lấy
“ Sùng Hạo ngươi định làm gì?” Lưu Huyền nhanh chóng đứng ra ngăn cản.
“Hừ! Huyết mạch long Thần đâu dễ cho ngươi lấy được” Sùng Hạo không chịu thua kém.
“ Sở Sở, mau chóng giành lấy” Sùng Hạo hướng về nữ nhi mình nhắc nhở sau đó nhanh chóng cùng với Lưu Huyền giao thủ.
"Ầm Ầm Ầm" Chưởng lực điên cuồng đánh ra, tốc độ hai người kinh khủng khiếp, với thực lực của Triệu Minh vậy mà không thế nhìn thấy được thân ảnh của bọn họ.
Triệu Minh hít một hơi truyền âm cho Đại Trưởng Lão " Đây là thực lực của Cực Hạn Linh Thần hay sao?"
"Thế nào tiểu tử? Sợ à" Đại Trưởng Lão cười nói.
" Không! Ngươi lần trước là hạ thủ lưu tình vơi ta sao"
" Hừ! giờ ngươi mới biết à, trong Linh Thần Cảnh, mỗi cảnh giới đều cách nhau một trời một vực, nhất là từ Hậu kỳ lên Cực Hạn, nếu không có cơ duyên thì nó giống như phải tu lại từ đầu vậy" Đại Trưởng Lão trong rất tự hào nói, bởi hắn cũng là Cực Hạn Linh Thần a.
" Bất quá thực lực của ngươi đúng là không thể khinh thường"
" Ha ha! Quá khen"
Về phía Sùng Sở Sở sau khi nghe phụ thân mình ra lệnh thì chỉ biết cười khổ, nhưng cũng không dám trái lời.
“ Nàng nhanh chóng xuất ra một long trảo đánh về phía Côn Thiếu, sau đó hướng về phía giọt máu kia lao tới”
" Hừ! Đúng là nữ tử tham lam" Hải Linh Lung giọng điệu khinh bỉ.
"Thất muội! Người ta là không dám làm trái y phụ thân a" Một thiếu nữ mặc chiếc áo màu lam nói.
" Đại tỷ đừng nghĩ tốt cho ả như vậy"
Thiếu nữ áo màu lục không cho là đúng.
" Các người đừng nói nữa, cứ xem đi, chưa chắc ả lấy được đâu" Âm thanh lạnh lùng của một thiếu nữ khác lại vang lên.
Sau đó nguyên đám nữ nhân nơi đây bắt đầu im lặng quan sát.
Thấy Côn Thiếu bị một trảo của Sùng Sở Sở đẩy lùi, Lưu Huyền hét lên
“ Hoàng nhi! Không được để nàng ta đắc thủ”
Lưu Hoàng nghe vậy thì định lao tới trợ giúp
“ Ngươi đi không được! Bà lão nhanh chóng đứng ra ngăn cản”
“ Vậy sao? Ta đi không được nhưng con trai ta thì có thể” Lưu Hoàng cười nói.
Lập tức bà lão hoảng hốt nhìn về phía Lưu Bàng thì đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hóa ra tên này ngay sau khi Sùng Sở Sở xuất thủ đã lao đi rồi.
Hiện tại hắn đang cùng Sùng Sở Sở vì giọt máu trên không mà đánh đấm túi bụi kia kìa.
“ Ông nhà mau trợ giúp Sở Sở” Bà lão hướng về phu quân mình nói.
Hoàng Long Đức nghe vậy thì cũng định ra tay, nhưng lại bị Đại Trưởng Lão khoát tay ngăn lại
“ Hoàng đảo chủ đừng sốt ruột, tên tiểu tử kia nhưng gian xảo lắm, đừng để bị hắn lừa” Đại Trưởng Lão truyền âm nói.
Côn Thiếu lúc này cũng đã quay trở lại trợ chiến cho Lưu Bàng.
Vốn dĩ thực lực Lưu Bàng đã ngang cơ với Sùng Sở Sơ bây giờ lại thêm sự trợ giúp của Côn thiếu vì thế ngay lập tức đã dồn Sùng Sở Sở vào thế hạ phong.
Cuối cùng Lưu Bàng cũng thành công bắt lấy được Long Huyết, mà Sùng Sở Sở cũng bị một chưởng của hắn đẩy lùi.
Đưa giọt máu Côn thiếu nói, Lưu Bàng ra vẻ quan tâm nói:
“ Đêm dài lắm mộng, ngươi mau chóng nuốt nó”
Thật ra trong lòng Lưu Bàng đang tức muốn chết đây nè.
Do hắn không phải yêu thú không là hắn phục dụng giọt máu này rồi, chứ ngu gì đưa cho tên này chứ.
“ Đa tạ” Côn Thiếu vui vẻ nhận lấy, hắn tuy hàng ngày ít đọc sách, nhưng cũng biết được độ trân quý của giọt máu này.
Nhanh chóng bỏ giọt máu vào miệng, Côn Thiếu bắt đầu chờ đợi điều thần kỳ sẽ đến với mình.
Nhưng hắn không biết rằng giọt máu kia khi vừa vào người hắn thì đã chuyển sang màu xanh.