Tiêu Tùng từ không gian giới chỉ rút ra một thanh trọng kiếm màu đen kịch, trên nó được khắc vô số đường vân chằng chịt, trong rất huyền ảo.
Hắn giơ thanh trường kiếm về phía Triệu Minh dõng dạc nói
" Tiểu tử ngươi thiên phú quả thực không tệ, có thể xem như từ trước đến nay là người mà ta gặp mạnh mẽ nhất. Bất quá như vậy thì đã sao, thiên phú có mạnh thì phải sống mới có thể có kết quả…"
" Ta nói ngươi có phải đàn ông không vậy? Đánh thì đánh moẹ đi, làm gì giống như đàn bà, nói nhiều như vậy" Triệu Minh mất kiên nhẫn cắt lời
" Được! Rất tốt! Vậy thì theo như yêu cầu ngươi"
" Diễm phân phê lãng xích" Tiêu Tùng phẫn nộ hét lên. Chỉ thấy Hoả linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền vào thanh phệ lãng xích, rất nhanh chóng nó đã được bao phủ hoàn toàn bên trong hừng hực hoả diễm. Tiêu Tùng từ trên không trung lấy thế như thái dương áp đỉnh, vung phệ lãng xích hướng đỉnh đầu Tiêu Tùng mà bổ xuống.
Đối mặt trước một chiêu này, Triệu Minh chỉ nhàn nhạt cười, hắn tưởng là chiêu gì ghê ghớm lắm hoá ra là chiêu cũ rích này này.
Trên tay hắn, thanh Tru tiên kiếm không biết từ bao giờ cũng đã được truyền một lượng lớn hoả linh lực đem nó phát lên một màu đỏ rực.
Triệu Minh hướng về không trung, đem tru tiên kiếm trong nháy mắt đã chém đến 29 nhát, mỗi nhát chồng lên nhau, nhát sau mạnh gấp đôi nhát trước, cho đến khi chém đến nhát thứ 35 thì hắn mới dừng lại.
Đợi đến Phệ lãng xích của Tiêu Tùng đã cách đỉnh đầu hắn khoảng chừng một thước, sức mạnh phong ấn trong tru tiên kiếm toàn bộ thả ra, một kiếm đem Tiêu Tùng lẫn phệ lãng xích đánh bay, mà kình lực của nó thì hung hăng đem y phục của Tiêu Tùng hoàn toàn chấn nát, chỉ chừa lại chiếc quần lót.
Dư ba công kích cũng lan đến đám đông quan chiến nội viện đệ tử, đem những kẻ có tu vi dưới linh tướng đều làm cho thổ huyết.
Tiêu Tùng bị đánh bay lên không trung, không ngừng phun máu, rơi xuống va vào một toà nhà, cả ngươi bị chôn vùi trông đống đổ nát. Không bao lâu, Tiêu tùng thân hình vô cùng chật vật bước ra. Hắn toàn thân bụi bậm, quần áo rách rưới như tên ăn mày, còn đâu bộ dáng ung dung, tiêu sái khi nãy.
Hắn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn Triệu Minh gằn giọng nói
" Tiểu tử là ngươi ép ta...vốn dĩ ta dự định để dành chiêu này làm lá bài tẩy, nhưng hôm nay không cần thiết nữa."
Dứt lời hắn nhìn vào cọng dây chuyền đang đeo nói
" Lão tổ, làm phiền người rồi, hôm nay con phải giết chết hắn, không thì đạo tâm con bất ổn mất"
" Yên tâm đi tiểu Tùng tử, mau thả lỏng bản thân, lão tổ sẽ thay ngươi xử hắn" âm thanh già nua từ trong cọng dây chuyền phát ra
Chỉ thấy trong chốc lát một luồng khói trắng nhàn nhạt từ cọng dây chuyền cuồn cuộn tiến vào cơ thể Tiêu Tùng, mà theo đó, Tiêu Tùng từ một Linh Vương bỏ qua 3 đại cảnh giới một đường tiến thẳng đến Linh Tôn Hậu Kỳ mới miễn cưỡng dừng lại.
Tuy chỉ là Linh Tôn, nhưng từ trên thân thể hắn lại toả ra một cỗ đế uy khiến cho người ta hít thở không thông, cảm thấy muốn quỳ phục.
" Tiểu Tùng tử bây giờ trước tiên chúng ta phải nhanh chóng xông vào Thuận Thiên Các, lấy đi Thuận Thiên Kiếm cái đã, sau đó mới làm thịt tên này cũng không muộn " âm thanh khàn khàn của lão già dặn dò
" Ta đã biết! Lão tổ" Tiêu Tùng gật đầu đồng ý, mặt dù phải rời xa đại sư tỷ, nhưng hắn đủ trí tuệ để hiểu người làm đại sự không thể bị nhi nữ tình trường làm cho do dự.
Mục đích hắn gia nhập Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông không phải là đánh cấp Thuận Thiên Kiếm thì còn gì.
Vốn dĩ ban đầu hắn muốn giết Triệu Minh để lấy lòng Đại sư tỷ, đồng thời cũng nâng cao danh vọng mình trong nội viện.
Khi đó sẽ vô thanh vô tức mà trộm đi Thuận Thiên Kiếm, nhưng bây giờ thế cục đã khác, vì xem thường thực lực của Triệu Minh nên kế hoạch đó đã bị phá sản. Nếu bây giờ không thể trộm thì hắn đành phải cướp vậy.
Như một tia chớp Tiêu Tùng lao nhanh vào Thuận Thiên Các một luồn hoả diễm bắn ra đem chấp pháp canh giữ đốt thành tro bụi, mà trên tay hắn biến ra một tấm Thần Cấp Chấn Khí Phù hướng về Thuận Thiên Kiếm đánh tới. Tưởng chừng như đã thành công thì đột biến phát sinh. Chỉ thấy một thân ảnh già nua của Đại Trưởng lão đã xuất hiện trước Thuận Thiên Kiếm đem Triệu Tùng đánh lui 10 bước mà bản thân chỉ lui lại 5 bước .
Mà lúc này cả Thượng Quan Uyển Nhi cùng Triệu Minh cũng đã tiến vào, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng này. Bây giờ họ chẳng còn tâm trí để thanh toán ân oán cá nhân nữa. Bởi vì cả hai đều biết Thuận Thiên Kiếm quan trọng đến mức nào.
Trông từ bên ngoài có vẻ Đại trưởng lão như chiếm thương phong, nhưng sự thật thì chỉ có Đại Trưởng Lão biết được, chỉ thấy cánh tay lão ta rút vào trong áo đang không ngừng run lên nhưng trên khuôn mặt vẫn bình thản. Mặc dù che giấu rất tốt nhưng cảnh tượng này đã bị Triệu Minh trông thấy
" Các hạ là ai, tại sao muốn trộm đi Thuận Thiên Kiếm của chúng ta?" Đại Trưởng Lão nét mặt nghiêm nghi hỏi. Hắn nhưng đang muốn dùng lời lẽ để câu giờ chờ tông chủ trở về.
" Ha ha lão già đừng câu giờ nữa vô ích, Yến Như Sương đã vừa rời khỏi tông môn, nếu bây giờ muốn trở về thì cũng mất chút thời gian, nhưng bao nhiêu đó cũng đủ ta làm thịt các ngươi" m thanh già nua từ Triệu Tùng phát ra
Sau đó trên tay hắn thả ra ba ngọn lửa ba màu khác nhau, sức nóng khủng khiếp toả ra như muốn đem không gian hoàn toàn thiêu đốt.
" Ba loại dị hoả" Triệu Minh kinh ngạc thốt lên. Bởi vì trong đan điền hắn Thần thú Thao Thiết đang ham ngủ đột nhiên mở mắt, vô cùng hưng phấn vì nó đã ngửi được mùi đồ ăn mà nó yêu thích
"Ồ ngươi cũng biết, không tệ!" Bên trong cơ thể Triệu Tùng linh hồn kia tán thưởng
" Haha có gì là không biết, tưởng gì chỉ 3 loại dị hoả cấp thấp mà thôi có gì đáng sợ" Triệu minh khinh thường nói.
" Vậy vật này thế nào" Chỉ thấy vòng ba hơi thở, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, ba loại dị hoả đang nhanh chóng hoà lẫn vào nhau, khí tức khổng lồ của 3 loại dị hoả dần dần biến mất, mà nó đang hoá thành một bông hoa sen tam sắc
Mà thấy cảnh này, một nỗi khiếp sợ trong lòng Triệu Minh dâng lên. Viêm đế hắn vậy mà còn sống, bởi vì hoa sen trước mắt Triệu Minh lúc này chính là tuyêt kỹ thành danh của Tiêu Viêm a. Nếu đến nước này mà Triệu Minh còn không nhận ra được nữa, thì hắn cũng nên bỏ đi cái danh xưng xuyên việt giả, lạnh lùng hét lớn
" Đại trưởng lão mau mau ngăn cản hắn, chiêu đó rất lợi hại nếu không toàn bộ tông môn điều bị nó phá hủy"
Đại trưởng lão nhờ sự nhắc nhở của Triệu Minh lúc này mới chăm chú quan sát bông hoa sen kia, lúc này mới giật mình chấn động, kinh nghiệm sống lâu năm cho lão biết nếu để hắn thành công dung hợp sẽ không còn đường cản phá.
Rất nhanh chóng tay trái phất lên, một thanh trường kiếm hiện ra chỉ thấy nó toàn thân một màu xanh lục vô cùng đẹp mắt lấy khí thế có xuyên thủng mọi thú hướng Tiêu Tùng đâm tới. Mà lúc thấy thanh kiếm này, tru tiên kiếm của Triệu Minh rung lên, như cảm ứng được đồng bọn, làm Triệu Minh chú ý.
Trên thanh kiếm có khắc một chữ "Lục", nó toát ra khí tức vô cùng cổ xưa, tuy bề ngoài đẹp mắt nhưng từ trên thanh kiếm Triệu Minh vẫn cảm nhận được ẩn ẩn sát khí. Từ những gì quan sát được cùng với sự cảm ứng đồng điệu của Tru tiên kiếm, một suy đoán hiện lên trong đầu Triệu Minh. Chẳng lẽ đây là lục tiên kiếm trong tru tiên tứ kiếm, không ngờ nó lại nằm trong tay Đại Trưởng lão. Bởi vì khi biết được huy lực của Thuận Thiên Đại Trận, Triệu Minh đã thèm nó rất lâu, mà để để bày ra Siêu Việt Thần Cấp Đại trận này một nhân tố không thể thiếu đó Lục Tiên kiếm.
Trở về tên Tiêu Tùng, tên này vô cùng gian xảo, đứng trước một kiếm này hắn không thèm ngạnh kháng mà đã nhanh chóng bay lên bầu trời tránh né nó một cách dễ dàng, hắn biết bây giờ không cần đôi co, chỉ cần Phật Nộ Hoả Liên hình thành thì mọi chuyện đều được giải quyết. Trên không trung Đại Trưởng Lão không ngừng đuổi giết, tầng tầng kiếm khí khủng khiếp bắn ra chằng chịt nhưng không sau chém trúng Tiêu Tùng, cùng lúc đó Nhị Trưởng Lão cũng đã xuất hiện, hai lão già cùng nhau dí Tiêu Tùng nhưng cũng không khá hơn. Cuối cùng Phật Nộ Hoả Liên cũng đã hoàn toàn dung hợp.
" Haha, cuối cùng cũng đã thành công, trận chiến hôm nay làm lão phu nhớ lại thời niên thiếu khi ấy từng làm. Bất quá, dù trải qua bao lâu, cái kết của nó đều sẽ luôn không thay đổi" Tiêu Tùng trên khuôn mặt trẻ trung mang âm thanh già nua cười nói. Dứt lời bông hoa sen trên tay hắn nhanh chóng hoá lớn như một quả núi, mang theo nguồn năng lượng quỷ thần khiếp sợ hướng Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông bắn tới. Bầu không khí trong tông môn như đọng lại, một cảm giác chết chong đang bao trùm toàn bộ đệ tử tông môn. Bông nhiên lúc này âm thanh đại trưởng lão vang lên
" Nhanh, nhanh chóng khởi động hộ tông đại trận"
Hộ tông đại trận của Lưu Thủy Vô Tình Kiếm tông nhưng là Thần cấp phòng ngự trận pháp do chính tổ sư sáng lập ra tông môn để lại, tên của nó là Kim Qui Tứ Thần Trận, mà để bày trận cần có 4 vị thần chấn 4 cửa Đông Tây Nam Bắc. Vì vậy khi ở Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông nó chỉ xem như là thiên cấp trận pháp vì họ không đủ thực lực để phát huy hết năng lực của nó. Đây là do kiến thức từ hệ thống nên Triệu Minh biết được.
" Nhưng sư huynh để thi triển nó chúng ta cần phải có 4 cường giả Linh Tôn a, mà hiện tại, ta, ngươi, các trưởng lão khác cộng lại cũng miễn cưỡng xem như 3 vị, không có tông chủ làm sao có thể bày trận?" Nhị trưởng lão một bên thắc mắc hỏi
" Cứ miễn cưỡng bày trận đi, Địa cấp cũng được rồi. Được đến đâu hay đến đó, cố câu giờ đợi tông chủ trở về" Nhìn phật nộ hoả liên đang tiến đến càng gần tông môn, đại trưởng lão sốt ruột nói.
Rất nhanh trận pháp hộ tông được bày ra, hiện lên hư ảnh mai rùa cực lớn đem toàn bộ Lưu Thủy Vô Tình Kiếm Tông dần dần bao lại. Đến khi bao lấy hoàn toàn thì cũng vừa lúc Phật nộ hoả liên chạm đến.
Bên ngoài, trên bầu trời thấy được cảnh này, Tiêu tùng khịt mũi xem thường. Khi xưa chưa thành Viêm đế, chỉ là một tên choai choai một chiêu này của hắn đã đem Vân Lam Tông sang thành bình địa huống chi là bây giờ.
Phật nộ hoả liên không ngừng xung kích vào Kim Qui Tứ Thần Trận, sau mỗi lần xung kích thì hư ảnh mai rùa lại càng thêm ảm đạm. Phía trong đại trận, các Trưởng lão không ngừng gia trì linh lực vào đại trận, nhưng vì thiếu một người nên chỉ có thể miễn cưỡng duy trì trận pháp. Thời gian trôi qua, sau mười lăm lần xung kích của Phật Nộ Hoả Liên, lúc này hư ảnh may rùa đã trở nên mất ổn định. Nếu chịu thêm một lần xung kích nữa có lẽ sẽ triệt để bị phá. Đến lúc đó không chỉ Tông môn bị tàn phá ngay cả Thuận Thiên Kiếm cũng sẽ bị lấy mất. Phía bên này Triệu Minh nhìn tình trạng trước mắt, hắn vô cùng khó chịu, thầm mắng Yên Như Sương không đi lúc nào canh ngay lúc này mà đi vắng. Không biết khi nào mới trở về nữa, đợi nàng về chắc chỉ còn cái nịt. Hắn đang vô cùng do dự, không biết có nên bộc lộ tu vi không, bởi vì nếu bộc lộ tu vi sẽ khiến cho hắn có thêm vô vàn phiền phức. Sau đó còn phải giải thích này nọ rất mệt, nhưng nếu không ra tay giúp đỡ chị sợ Thuận Thiên Kiếm sẽ bị tên Viêm đế lấy mất. Kiếp trước hắn cũng vô cùng phẫn nộ vì chuyện Tàu khựa mặt dày chiếm đảo, nên hắn không muốn một lần nữa thần khí của Bách Việt Tộc bị lấy mất, hơn nữa đây còn là siêu việt thần khí a. Còn có Thuận Thiên Đại Trận trong mộng của hắn nữa, cắn răng hắn khẽ quát
" Siêu Cấp Bí Pháp Buff Bẩn"