Cứ ngỡ buổi học đầu tiên sẽ trôi qua trong êm ái, nhưng càng không ngờ là Khúc Tri Tịch vì sự xuất hiện của Dương Diên Vĩ mà đứng ngồi không yên. Buổi học kéo dài suốt hơn một tiếng, trong khoảng thời gian đó, đầu óc Khúc Tri Tịch hoàn toàn trống rỗng.
Khi cuốn sách của Dương Diên Vĩ khép lại cũng là lúc buổi học kết thúc. Khúc Tri Tịch mang theo cái đầu nửa tỉnh nửa mê, lững thững rời khỏi lớp học. Hai cậu bạn ngồi phía sau nàng, chân như có gắn tên lửa, thoắt cái đã không thấy đâu.
Dương Diên Vĩ đi ở phía trước, dáng đi yêu kiều, lay động lòng người. Khúc Tri Tịch thong thả ở phía sau, nhìn đến thất thố, thi thoảng lại thẹn thùng cúi mặt.
Màn hình điện thoại hiển thị bảy giờ hơn, mà bụng Khúc Tri Tịch lúc này vừa đói vừa cồn cào khó chịu. Có đôi lúc Khúc Tri Tịch thật sự ngưỡng mộ những bạn học khác, bởi vì bất cứ lúc nào khi họ trở về, ba mẹ đều luôn đợi sẵn với một bàn cơm nóng hổi.
Khúc Tri Tịch hướng ánh mắt nặng trịch về phía bầu trời, bước chân lơ đễnh dừng trước cổng trường không bước tiếp, rõ ràng là có rất nhiều tâm sự khó nói. Nhưng có một điều mà nàng rất chắc chắn ở hiện tại đó chính là, nàng không có tâm trạng trở về nhà.
Dương Diên Vĩ dừng lại bên cạnh, thấy Khúc Tri Tịch thơ thẩn như con cừu nhỏ lạc giữa sa mạc mới nâng tay búng nhẹ một cái vào trán nàng.
“Nghĩ gì vậy? Không trở về nhà sao?”
Khúc Tri Tịch hơi chạm nhẹ vào trán mình. Nàng trầm mặc cúi đầu, sau cùng mới lộ ra chút gì đó khó xử.
“Về nhà?... Em cũng không biết.”
Dương Diên Vĩ nhíu mày: “Ba mẹ của em không đến đón em sao? Bạn học Khúc, với dáng vẻ của em hiện giờ rất dễ bị người xấu bắt cóc.”
Khúc Tri Tịch nghe xong liền phì cười: “Ba mẹ của em… bọn họ đều bận hết rồi. Bình thường đều là em tự về nhà. Vả lại, làm gì có người xấu nào để ý đến em chứ?”
Khúc Tri Tịch không biết người xấu mà Dương Diên Vĩ nhắc đến thật ra chính là cô. Từ trong lời nói của nàng, cô mơ hồ nhận ra đời sống gia đình của đứa trẻ này cũng không có tốt mấy.
Dương Diên Vĩ duỗi căng người, hướng về phía Khúc Tri Tịch mà chìa bàn tay ra trước mặt nàng.
“Đói bụng rồi phải không? Có muốn cùng đi ăn không?”
Đứng trước lời mời gọi đó, một lần nữa trái tim nàng liền rung động. Khúc Tri Tịch nửa dám nửa lại không, bàn tay cứ duỗi ra rồi co lại, không dám đặt vào tay Dương Diên Vĩ.
“Cái gì cũng làm rồi, em còn sợ cái gì?”
Câu nói này của cô khiến Khúc Tri Tịch cũng phải giật mình. Rõ ràng là vẫn còn nhớ rất rõ đêm hôm đó, xem ra ngày tháng sau này của nàng không còn bình dị như trước kia nữa rồi. Cuối cùng, bàn tay nữ nhân cũng chịu đặt xuống, khẽ níu lấy một chút hơi ấm tỏa ra từ lòng bàn tay đối phương.
Khoảnh khắc đó Khúc Tri Tịch không hề biết, bản thân đã ngầm cho phép Dương Diên Vĩ bước một chân vào cuộc sống của mình. Mà cô lại càng không ngờ, đứa trẻ tưởng chừng như rất hoàn hảo như Khúc Tri Tịch lại là đứa trẻ thiếu mất nhiều mảnh ghép nhất.
…
Ăn cơm cùng Dương Diên Vĩ rất vui, thật ra việc không phải tự ăn một mình đã là điều khiến nàng cảm thấy hạnh phúc. Lúc đó đã hơn tám giờ, Khúc Tri Tịch ngồi trong xe mà cả người nghiêng ngả, ý thức lúc có lúc không. Quanh quẩn nơi đầu mũi nàng luôn có mùi hương gì đó dịu dàng, cảm giác khi ngửi vào liền khoan khoái, thư thả.
“Tri Tịch, ba mẹ của em luôn rất bận rộn à?”
Nghe Dương Diên Vĩ hỏi, Khúc Tri Tịch khẽ gật đầu, mơ mơ hồ hồ đáp.
“Ba em là giám đốc của công ty giải trí, thường xuyên đi công tác bên ngoài. Còn mẹ là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, vì vậy phải thường xuyên đi lưu diễn ở các nước khác. Bọn họ một năm không gặp quá ba lần, cũng không có thời gian chăm sóc em.”
Khúc Tri Tịch khẽ liếm lấy cánh môi, do dự một lúc giọng nói liền nhỏ hơn rất nhiều.
“Bọn họ sẽ không để ý việc em có về nhà hay qua đêm bên ngoài, bởi vì họ rất ít khi ở nhà, vậy nên việc trở về nhà đối với em có hay không cũng không còn quan trọng. Thật ra mà nói, một mình trong căn nhà rộng rãi ấy khiến em luôn có cảm giác sợ hãi. Lúc nào cũng cảm thấy không an tâm. Vì em luôn phải ngủ một mình.”
Dương Diên Vĩ hơi trĩu mi mắt. Đứa trẻ này trong lòng có quá nhiều tâm sự, chỉ một câu hỏi của cô lại có thể tường tận khai thác nhiều thông tin như vậy.
“Vậy bây giờ em muốn về nhà hay là…”
Dương Diên Vĩ lúc để ý đến đã nhìn thấy Khúc Tri Tịch tựa vào ghế dựa, ngủ rất ngon. Đứa trẻ này rốt cuộc đã kiệt sức đến mức nào? Thật ra cô cũng lờ mờ đoán được, đời sống tinh thần của bạn nhỏ không mấy phong phú. Đối với quá trình phát triển của bọn nhỏ cần nhất vẫn là tình cảm yêu thương, quan tâm của gia đình.
Nhưng biểu cảm mà Dương Diên Vĩ nhìn thấy trong đôi mắt của Khúc Tri Tịch nếu không là đau thương thì cũng chỉ là thất vọng. Phàm là đứa trẻ lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm, sau này rất dễ vì một cử chỉ nhỏ nhặt mà động lòng. Mẫu người như vậy sẽ đem hết ruột gan ra mà đối đãi, nếu gặp phải người tốt thì không sao, còn nếu gặp phải kẻ tệ bạc… kết cục thật sự rất thảm.
Dương Diên Vĩ vô thức tự nhủ, nếu giữa bọn họ thật sự tồn tại một thứ gọi là duyên phận, vậy thì sau này có cơ hội nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt. Cô nén vào trong một tiếng thở dài, buộc lòng chỉ có thể đưa nàng trở về nhà của mình.