Buổi học thứ bảy diễn ra rất nhẹ nhàng, không giống như những ngày trong tuần học đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi. Khúc Tri Tịch cũng không phải là mọt sách, suốt ngày cầm lấy sách vở điên cuồng giải bài tập. Nàng cũng chỉ là đứa trẻ, mệt mỏi liền phải nghỉ ngơi. Vậy nên, ngay sau khi Hạ Vi Vi đưa ra lời mời cùng nhau đi bơi, nàng đã đồng ý.
Bên trong khu nhà kín có rất nhiều hồ bơi, diện tích khá rộng, vì là buổi trưa nên không quá đông đúc. Ước chừng trên dưới chỉ hơn chục người. Khúc Tri Tịch thay đồ bơi liền thân, vóc dáng này khiến cho vô số người nhìn thấy liền không thể rời mắt. Buổi trưa vận động một chút, có lẽ buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.
Khúc Tri Tịch cùng Hạ Vi Vi lượn qua lại vài vòng trong nước, cảm giác vô cùng sảng khoái. Nàng hiếm hoi có thời gian được thoải mái như vậy, hoặc có lẽ là bản thân đã quá khắt khe, không cho phép chính mình được có giờ phút nghỉ ngơi.
Khúc Tri Tịch chỉ bơi một lúc liền lên, nàng không ngâm bản thân ở dưới nước quá lâu, đặc biệt là quá một tiếng một lần. Khi bị Hạ Vi Vi chất vấn, nàng lại thao thao bất tuyệt: “Cái gì cũng nên giữ ở một mức độ vừa phải, tránh vì để bản thân quá ham chơi mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Hạ Vi Vi cảm thấy nàng thật khô khan, cô bạn này của cô sống cũng quá kỷ luật đi, mỗi ngày đều cứng nhắc, thật sự rất vô vị. Mặc cho Hạ Vi Vi càm ràm đến mức nào, nàng cũng đều không để tâm.
Khúc Tri Tịch vào phòng tắm thay đồ, lúc trở ra lại vô tình đụng phải một người.
“Ồ, là bạn học Khúc sao? Hôm nay cũng có hứng đi bơi à?”
Thoáng thấy mi mắt nàng trĩu xuống, đối mặt với lời châm chọc kia cũng không có mấy để tâm. Khúc Tri Tịch chỉ “ừ” một tiếng rồi đi ngang qua người mà nàng gọi là: tên thần kinh.
Kiều Tư Yến vuốt ngược tóc, nhanh chóng chặn đường không cho nàng bước tiếp.
“Sao lại tức giận như vậy, gặp tôi ở đây lẽ ra cậu nên vui vẻ mới phải…”
Khóe môi Khúc Tri Tịch giật giật, nhìn thẳng vào mắt Kiều Tư Yến, nhàn nhạt nói: “Tên thần kinh.”
“Ây, Tri Tịch… Đừng đi.”
“Im miệng.”
Khúc Tri Tịch vẫn còn chưa quên mối thù mà Kiều Tư Yến đã gây ra cho nàng mấy ngày trước. Cậu cậy mình có chút nhan sắc vượt trội liền dở thói trêu hoa ghẹo nguyệt, bạn gái một tuần thay một lần, phong lưu thành thói, tin đồn cao chín tầng mây. Vậy mà đám nữ sinh trong trường vẫn chấp mê bất ngộ, hết người này đến người khác đều nguyện ý trở thành đồ chơi cho cậu ta.
Khúc Tri Tịch không như thế, chỉ cần nhìn đến khuôn mặt của Kiều Tư Yến liền muốn đấm thẳng vào mặt đối phương.
“Hãy là vẫn còn giận tôi chuyện lần trước. Những lời tôi nói đều là thật lòng mà, Tiêu Kỳ Nhiên tìm cậu kiếm chuyện thật sự không nằm trong dự đoán của tôi. Đừng giận nữa được không?”
Kiều Tư Yến vừa dỗ dành Khúc Tri Tịch, chỉ dùng khuôn mặt đó mà muốn quyến rũ nàng, muốn cầu mong sự tha thứ của nàng? Kiều Tư Yến cũng quá tự tin vào bản thân mình rồi.
Khúc Tri Tịch chưa kịp trả lời, Hạ Vi Vi từ phía hồ bơi bước vào, ngạo mạn hất mặt.
“Nói suông như vậy sao? Muốn xin lỗi thì phải thể hiện thành ý đi chứ? Lần đó Tiêu Kỳ Nhiên đánh vào mặt Tri Tịch một cái, cậu ấy vẫn còn chưa đánh lại đâu…”
Kiều Tư Yến hơi nhếch môi, tiến dần về phía Hạ Vi Vi đang tỏ ra khó chịu.
“Chi bằng tối nay tôi dẫn các cậu đi tìm niềm vui? Chi phí… tôi mời, coi như là thay tôi gửi lời xin lỗi tới các cậu.”
Bộ dạng hèn mọn lấy lòng này của Kiều Tư Yến, Khúc Tri Tịch đã từng gặp qua. Cái miệng của cậu ta ngoài việc khéo dụ dỗ người khác ra, còn dễ gây ra thị phi cho bất kỳ ai dính dáng đến.
Hạ Vi Vi ra vẻ do dự, một bên chân mày nhếch lên có chút đăm chiêu.
“Đi tìm niềm vui? Được đấy, xem ra cũng có chút thành ý.”
Cô nghiêng đầu về phía nàng, phấn khích nói:
“Như thế nào, tối nay có muốn cùng tớ giúp Kiều Tư Yến đốt tiền không?”
Khúc Tri Tịch liếc nhìn tên thần kinh bên cạnh, vẻ mặt có phần oán hận, liền bực bội nói: “Không đi.”
Hạ Vi Vi biết nàng đối với Kiều Tư Yến không có mấy thiện cảm, nhưng sau khi bị cô thao túng tâm lý, Khúc Tri Tịch bất quá liền đồng ý.
Kiều Tư Yến biết nàng đồng ý, biểu cảm trên mặt liền trở nên tươi tốt hơn rất nhiều.
“Vậy được, tối nay bảy giờ có mặt ở quán bar. Kiều Tư Yến tôi nhất định sẽ bồi lỗi với các cậu thật tốt…”
Khúc Tri Tịch liếc nhìn cậu bằng đôi mắt phán xét. Mãi cho đến khi bóng dáng nàng rời xa, ánh mắt của cậu vẫn dõi theo không rời. Không ai khiến cậu cảm thấy hứng thú hơn Khúc Tri Tịch, loại cảm giác muốn mà không có được, Kiều Tư Yến càng ra sức muốn đoạt lấy.
Thích Khúc Tri Tịch là thật, muốn trêu ghẹo, gây rắc rối cho nàng cũng là thật. Tuy bề ngoài là kẻ phong lưu, đa tình, nhưng bản chất bên trong, suy cho cùng cũng chỉ là đứa trẻ chập chững không biết thể hiện tình yêu của mình như thế nào cho đúng đắn.
Kiều Tư Yến cũng biết, Khúc Tri Tịch vốn dĩ không thích mình.