Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 63



Đừng bao giờ ảo tưởng ai đó quá tốt, hiện thực và lí tưởng luôn cách nhau như sông so với biển vậy, chỉ chuốt lấy thất vọng ê chề thôi; người đó chắc gì đã là lí tưởng hiện thực của bạn, mà biết đâu người chúng ta thích chỉ đơn thuần là người trong tưởng tượng của chúng ta.

Trần Nhất Lâm♪

Tôi ngồi trong phòng chờ rất lâu, có thể Trình Nghi Bắc không quay lại đây nữa. Nhân viên vào thu dọn, đem thức ăn trên bàn dọn đi hết. Tôi nhìn nhân viên vệ sinh phun nước, kéo một đường, dùng lau chuyên dụng lau đi hết. Sàn nhà lại khôi phục lại sư sạch sẽ, hoàn toàn không còn một giọt nước. Như thể nó chưa từng bẩn bao giờ, cũng như chưa từng dính nước. Tôi đã thấy nó bẩn biết bao nhiêu lần rồi, bao lần thấy nó ướt nhem, sao lại cứ vờ xem như nó luôn sạch bong thế.

Trong phòng có một cái chuông gió bằng pha lê trong suốt, tiếng chúng va chạm kéo tôi khỏi những suy tưởng trong đầu.

Tôi ra khỏi phòng, tôi muốn tìm Trình Nghi Bắc.

Đến khi tôi thấy giờ trên di động lại thấy rất buồn cười. Anh ấy cùng lắm chỉ mới đi có nửa tiếng mà tôi đã hỗn loạn đến không tưởng. Tôi nghĩ ra vô số lí do cho chính mình, có lẽ anh ấy tình cờ gặp người quen nên họ ở đó trò chuyện với nhau, không thì anh ấy gặp rắc rối gì đó phải xử lí, cùng lắm là công ty có việc gấp nên anh vội chạy về.

Sau này tôi mới nhận ra thì ra mình là cô gái nhạy cảm.

Nghi vấn mập mờ cứ tôi lo lắng không yên.

Anh vì ‘cô ấy’ trở về, thế ‘cô ấy’ là ai?

Tôi đi tiếp thì thấy, nhân viên đang quét dọn, xem ra trong phòng chẳng còn ai.

Tôi than thầm, tiếp tục đi về phía trước.

Đằng trước có một ngã rẽ, bên trái là lối đi dài ơi là dài, bên phải là toilet.

Tôi giật mình dừng lại, đi về phía trước, vì hình như tôi nghe thấy tiếng của Trình Nghi Bắc.

Tôi cứ đi về phía trước, thấy Trình Nghi Bắc lạnh mặt nói vài câu với giám đốc Uông, giám đốc Uông lúng túng, sau đó cấp tốc rời đi theo lối đi phía sau lưng.

Nhìn hành vi chẳng tốt lành gì của giám đốc Uông, tôi chẳng có thiện cảm được với người này.

Nhưng tôi không hiểu sao Trình Nghi Bắc lại xuất hiện ở chỗ này, sao lại đứng tranh chấp với giám đốc Uông, nhưng tôi nghĩ anh không sai.

Tôi đang định tiến lên gọi anh lại thấy anh hơi xoay người, ánh mắt nhìn về phía toilet nữ.

Tôi bỗng sợ hãi, đứng chôn chân tại chỗ.

Bởi tôi chưa từng thấy một Trình Nghi Bắc như này, tôi đã chứng kiến biết bao biểu cảm của anh, dù anh rất ít khi biểu lộ, tôi cũng cực kì để ý. Khi anh không vui sẽ chau mày hơi hơi, khó chịu thì sẽ miễn cưỡng cười nhạt, tâm trạng tốt thì đuôi mày sẽ nhướng lên chút chút, bất kể tâm trạng thế nào anh cũng chẳng biểu lộ gì, tôi cảm thấy sung sướng mỗi lần phát hiện ra cảm xúc mà chẳng phải ai cũng thấy được của anh.

Mà giờ phút này đây, tôi chẳng thể nào sung sướng cho nổi.

Ánh mắt của anh cực kì bình thản, mặt cũng cực kì bình thản. Người anh cao ngất cứ đứng đó, tỏa ra ánh hào quang kiên nghị. Anh không động đậy, cavát trước ngực hơi lệch mà anh cũng chẳng chỉnh lại.

Rốt cuộc anh đang nhìn gì thế?

Anh đang chờ gì thế?

Tôi không dám bước lên, không dám quấy rầy anh lúc này. Như thể anh đang đứng trong hành tinh của riêng mình, cứ cố ý cách hành tinh của tôi xa thật xa, tôi chỉ nhìn thấy chứ không nắm bắt được.

Cuối cùng anh cũng chịu nhúc nhích, chuẩn bị quay người bỏ đi.

Lúc này cũng có một người bước ra từ toilet, cô ấy đề phòng nhưng nét mặt vẫn cứ thản nhiên.

Đến khi cô ấy thấy Trình Nghi Bắc, lại giật mình.

Tôi lùi về sau một bước.

Trình Nghi Bắc lúc này, Tây Thuần lúc này, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh là bình tĩnh và kiên định, trong mắt cô ấy lại là đau xót.

Khoảng cách giữa hai người họ rất dài, nhưng có vẻ nó cũng đã hóa hư vô mất rồi, bởi anh chỉ thấy mỗi cô ấy, ánh mắt cô ấy lại dịu dàng như nước nhìn anh.

Trong khoảng không nơi này, tôi càng lúc càng cảm thấy mình thật chất là người ngoài, chỉ là người dưng không thuộc về thế giới của anh. Người đàn ông đó không thuộc về tôi, anh ấy không phải bạn trai tôi, anh và tôi không có bất kì quan hệ gì cả.

Sao anh ấy lại có mặt ở đây?

Tôi cười thê lương, lúc nãy anh ra vẻ bình thản nhìn Tây Thuần bị ức hiếp cho ai xem, hay anh tự nói với bản thân mình là anh không quan tâm gì hết, dù gì thì cũng dám chắc anh ấy không diễn cho tôi xem. Cuối cùng anh vẫn đến đây, vẫn không thể cưỡng lại với lo lắng trong lòng anh, nên vội chạy đến đây.

Quan hệ của bọn họ là gì?

Ngay lúc này Trình Nghi Bắc lại quay người bỏ đi.

Tây Thuần nhanh bước về phía trước, cô ấy mang giày cao gót, ma sát với sàn nhà tạo nên tiếng vang dữ dội.

Cô ấy bước được mấy bước thì dừng lại, đôi mắt đau đớn khổ sở.

Trình Nghi Bắc chậm lại, nhưng vẫn bước thẳng về phía trước.

Trong nháy mắt anh ấy dừng lại, tôi có suy nghĩ, có khi nào anh dừng lại là để chờ cô ấy đuổi theo.

Tây Thuần đứng lại, cô ấy nhìn bóng dáng anh, cứ đứng nhìn.

Trình Nghi Bắc vẫn đi về phía trước, lúc sắp đến lối đi dài, anh đột ngột quay người đi lại.

Tây Thuần thấy anh lại xuất hiện trước mặt mình, dường như vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.

Trình Nghi Bắc thô lỗ keo tay cô ấy, “Còn đứng đấy làm gì? Quần áo ướt nhem hết cũng không biết hả?”

Giọng trách mắng.

Anh kéo cô ấy đi nhanh, rất nhanh.

Quần áo cô ấy ẩm ướt, anh lo cô ấy sẽ bị bệnh, nên mới vội về.

Cô ấy biết quần áo của mình ướt thì mới có thể lấy cớ ép cho mình về sớm, khỏi phải suy nghĩ lí do từ chối nào cho khéo léo, có thể thẳng thừng từ chối luôn lời mời của giám đốc Uông.

Nhưng mà Trình Nghi Bắc, anh có biết em vẫn còn ở đây không?

Anh có biết em đang đứng đây không?

Anh có biết em đang đau đớn không?

Anh bảo em chờ, em chờ, nhưng anh không quay lại; em đi tìm anh, tìm thấy rồi, anh lại mang người khác đi mất.

Tôi đứng thật lâu, lâu đến mức cơ thể không còn cảm giác, chân như thể không còn là của tôi nữa. Tôi muốn đi, lại lảo đảo tỳ vào tường cho khỏi té ngã.

Tôi cắn môi, ngồi xổm xuống, xoa chân mình.

Mỗi thớ thịt của tôi đều đau.

Nghe tiếng bước chân, tôi đứng lên, lại gặp Đỗ Trạch Vân.

Vừa rồi, trong giây phút đó, tôi đã ngẩng lên trong hi vọng, mong Trình Nghi Bắc quay trở lại.

Giây phút chân thật này, tôi biết hi vọng của mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi nhếch môi, chẳng biết nên nói gì, có lẽ vừa rồi cô ấy cũng thấy tôi dọa người thế nào, cũng không phải dọa người, mà là khó có thể…

“Cô ổn chứ?” Giọng cô ấy đầy chân thành.

Trước đây Đỗ gia còn được đáng đồng với Bắc Lâm, nhưng bây giờ cũng chỉ là một công ty bình thường, nhưng hình như cô ấy không hề bị ảnh hưởng bởi công ty.

Tôi gật gật đầu, “Cũng được.”

Cô ấy cười nhạt, tôi không cách nào đem nụ cười ấy gộp chung với châm biếm, dù chúng tôi không hề quen biết nhau.

Trầm mặc rất lâu, cô ấy mới mở miệng, “Thấy cô, tôi lại nhớ tới nhiều chuyện, như nhìn thấy chính mình ngày xưa.”

Tôi chẳng biết tiếp lời thế nào, tôi cũng quên luôn chuyện Đỗ Trạch Vân là mối tình đầu của Trình Nghi Bắc, là bạn gái tám năm của anh ấy.

Chúng tôi vào quán cafe, ngồi bên cửa sổ, có thể thấy được những ánh đèn phồn hoa rực rỡ bên ngoài, đẹp lộng lẫy.

Thật lạ, tôi tưởng cô ấy sẽ giảng một tràng về những chuyện của Trình Nghi Bắc, nhưng từ đầu đến cuối bọn tôi cũng chẳng nhắc một chữ liên quan đến Trình Nghi Bắc. Chúng tôi nói trò chuyện hết sức bình thường, chủ đề cũng nhàn nhạt, nhẹ ngàng, cô ấy kể về những trường hợp cô ấy giải quyết, về gia đình về hôn nhân. Thế giới này có biết bao nhiêu người bất hạnh, tôi cảm thấy cuộc sống của mình đã là tốt đẹp và may mắn lắm rồi.

Trò chuyện với cô ấy, tâm tình của tôi cũng tốt hơn, chỉ là lòng tôi vẫn cứ canh cánh về câu nói ‘Như nhìn thấy chính mình ngày xưa’.

Cô ấy cũng từng có lúc bất lực như tôi khi nãy ư?

Có lẽ vậy.

Theo hiểu biết của tôi, Đỗ Trạch Vân và Trình Nghi Bắc là một đôi, là lí tưởng là ước mơ của hàng khối người. Cũng đúng thôi, tình cảm tuổi thanh xuân là tình cảm chân thật nhất, không pha lẫn tạp chất, không toan tính, huống gì bọn họ đã bên nhau những tám năm ròng. Con người có bao nhiêu cái tám năm, bắt đầu thuở thanh xuân tươi đẹp nhất, đến khi trưởng thành vẫn luôn bên nhau. Chẳng ai biết nguyên nhân họ chia tay, như chia tay không lí do, chẳng có nguyên nhân cũng chẳng có hậu quả, có lẽ bọn họ không ai muốn chia sẻ nguyên nhân cho mọi người.

Khi tôi thấy tin đó trên tạp chí, tôi cũng chỉ nghĩ như bao người khác. Nếu đứng núi này trông núi nọ, bên kia sẽ không cam lòng. Tình cảm nhiều năm cũng chẳng bì được một phút giây mãnh liệt với ai đó.

Tôi nhớ hồi trung học có gặp một chuyện tương tự thế này, sáu tháng không bằng sáu ngày. Cô gái và bạn trai quen nhau sáu tháng, sắp bàn đến chuyện cưới xin, cô gái rất thích du lịch đó đây, cô ấy muốn đi Tây Tạng trước khi kết hôn. Tình cờ một người chị em của cô ấy ở xa đến chơi, cô ấy bảo bạn trai dẫn cô ấy đi chơi đó đây trong thành phố. Một tuần sau, cô ấy về, bạn trai cô ấy chia tay với cô ấy. Hóa ra bạn trai cô ấy đã trót yêu người chị em của cô ấy.

Tôi ấn tượng với câu nói của chàng trai đó: anh chia tay với em là quyến định rất nghiêm túc, em cũng biết anh không phải người dễ xúc động.

Chẳng hiểu sao lúc nghe câu ấy, tôi bật khóc.

Tôi không chịu nổi, có phải hai người bên nhau lâu rồi cũng tựa như ngọn đã tàn, cháy đến hao mòn, cháy đến lụi tàn.

Tim tôi lại âu sầu, dù Đỗ Trạch Vân luôn kể về những câu truyện rất nhẹ nhàng.

Tôi không muốn nghe nữa.

“Tại sao cô với anh ấy lại chia tay?” Tôi nhìn vào mắt Đỗ Trạch Vân, vô cùng muốn biết nguyên do.

Cô ấy cười, “Rồi sẽ biết thôi.”

Tôi không hiểu ý của cô ấy.

Cũng có thể tôi biết.

Những tưởng chia tay vì có người khác chen vào, khi mọi thứ vỡ lẻ mới nhận ra, bản thân mình không thể có được tình cảm ấy, không thể chiếm được trái tim anh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv