Dưỡng Hồ Vi Hoạ

Chương 5: Bị oan



Trần Nhị Bì đã xảy ra chuyện.

Tôi có chút cảm khái, vội mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Già rồi sao?"

Ở chỗ chúng ôi, chết không thể nói là chết, phải nói già rồi, nói chết là điềm xấu.

Thím Trương lắc đầu, nói: “Không, không đến mức nghiêm trọng như vậy, cháu cứ qua xem thử sẽ biết."

Tôi đóng cửa, bảo tiểu hồ ly đợi ở nhà, sau đó theo thím Trương qua đó.

Thím Trương kể Trần Nhị Bì giờ đang ở cây hòe ở phía đông thôn, trên đường gặp phải không ít người, đều đi về phía cây hòe, nghe bọn họ bàn tán, hình như Trần Nhị Bì chọc phải "thứ bẩn thỉu".

Đi thẳng đến cây hòe cổ thụ, xa xa đã nhìn thấy phía trước có một đám đông, tôi bước tới phía trước, chen vào giữa đám đông, thấy Trần Nhị Bì đang trần truồng ôm cây hòe lớn, gương mặt cực kỳ dâm đãng.

Trưởng thôn Trần Thiết Trụ đứng ở bên cạnh cây hòe lớn, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm Trần Nhị Bì. Có mấy người lôi Trần Nhị Bì qua một bên, nhưng lôi thế nào cũng lôi không nổi, Trần Nhị Bì còn đang đắm đuối xxx thân cây, không biết quanh mình đã vây quanh nhiều người như vậy.

"Nhanh đi gọi Chu Bán Tiên, e rằng Nhị Bì gặp hoạ rồi, cứ đứng đây chỉ lãng phí thời gian thôi." Một lão già trong thôn mở miệng nói.

Trần Thiết Trụ thở dài thườn thượt, sau đó cho người đi gọi Chu Bán Tiên.

Tôi đứng gần đó nhìn dáng vẻ mất mặt của Trần Nhị Bì, cảm thấy có chút hả hê, không chừng do ngày đó hắn bắn pháo kép vào nhà của tôi, nên giờ gặp báo ứng.

"Thật đáng đời, bình thường làm nhiều việc ác, hôm đó bắn pháo kép vào nhà cháu, giờ gặp báo ứng." Thím Trương ở bên cạnh tôi nói.

Lập tức có không ít người phụ họa, những người này đều ghét Trần Nhị Bì, giờ thấy Trần Nhị Bì gặp báo ứng, đương nhiên sẽ không thương xót Trần Nhị Bì.

Trần Thiết Trụ nhìn về phía đám đông, ánh khi nhìn về phía tôi, vẻ mặt bèn thay đổi, như nhớ ra điều gì đó, nói: “Như Thị, cháu qua đây."

Tôi không biết ông muốn làm gì, nhưng ông là trưởng thôn, rất có uy tín trong thôn, nói chung không ai dám không nghe lời ông ta.

Tôi bước ra khỏi đám đông, đến rồi Trần Thiết Trụ trước mặt, ánh mắt của mọi người cũng đều tụ tập đến rồi trên người của ta.

"Như Thị, chú nghe nói cháu nuôi hồ ly trong nhà? Có việc này không?"

Tôi gật đầu, cảm thấy có chút không ổn, Trần Thiết Trụ chẳng lẽ muốn đổ chuyện Trần Nhị Bì gặp hoạ lên đầu của tiểu hồ ly.

"Cháu có biết hồ ly là thứ gì không? Thứ đó có thể tùy tiện nuôi sao? Chú biết Nhị Bì thường hay kiếm cháu gây chuyện, là nó không đúng. Nhưng nếu như cháu ở sau lưng giở trò quỷ, chỉ e càng đáng hận hơn?"

Trần Thiết Trụ âm trầm nhìn tôi, vẻ mặt kia thật giống như đã khẳng định Trần Nhị Bì biến thành như vậy là do tôi giở trò quỷ ở sau lưng.

Bị nói như vậy, tôi lòng như lửa đốt, tôi lớn như vậy, luôn sống ngay thẳng, nếu nói giở trò quỷ ở sau lưng, đó là chuyện mà Trần Nhị Bì thường làm. Giờ Trần Thiết Trụ cứ lì lơm bảo tôi đang giở trò quỷ, khiến tôi cảm thấy bị oan uổng.

Khi những người chung quanh nghe Trần Thiết Trụ nói như vậy, lập tức bàn tán xôn xao, cũng bắt đầu nói tôi ở sau lưng giở trò quỷ.

Tôi nhất thời nhịn không được, xoay người hét vào mặt những người đang chỉ chỏ mình: “Tôi Hà Như Thị còn chưa đến mức vô sỉ như Trần Nhị Bì, cho dù tôi ghét gã, cũng sẽ trực tiếp đối đầu, muốn nói giở trò quỷ, đây không phải là thủ đoạn mà Trần Nhị Bì luôn làm sao, mấy ngày hôm trước gã cố ý bắn pháo kép vào nhà tôi, tôi thấy hiện giờ chính là báo ứng của gã đó."

Vừa nghe tôi nói như vậy, mọi người lập tức ngậm miệng, sắc mặt của Trần Thiết Trụ càng lúc càng tệ, tôi nói con trai ông ta như vậy, không khác nào đang vả mặt của ông ta.

"Vậy còn em nuôi hồ ly thì sao, từ sau khi em nuôi con hồ ly, tối nào cũng kêu la ầm ĩ, trước đây chưa từng xảy ra chuyện này. Hơn nữa giờ Trần Nhị Bì biến thành như vậy, cũng là sau khi em nuôi hồ ly, em dám nói chuyện này không liên quan gì đến anh?" Tôn Tiểu Xảo không biết từ đâu chui ra, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn tôi, chắc do chuyện hai ngày trước nên cố ý gây sự với tôi.

Không hiểu tại sao, tôi thấy biểu hiện của Tôn Tiểu Xảo có chút khác thường, chị ta cứ len lén liếc về phía phần dưới trần truồng của Trần Nhị Bì, trong ánh mắt còn có chút bối rối.

Nhiều người xung quanh ngay lập tức đồng tình với lời nói của Tôn Tiểu Xảo, đều nói sau khi tôi nuôi hồ ly thì gà, chó trong nhà đến tối đều không yên.

Tôi nhất thời không phải biết phải giải thích làm sao, sắc mặt chợt đỏ bừng, bị người khác đổ oan đúng là một chuyện khiến người ta vô cùng đau lòng.

"Tui thấy cậu mau làm thịt con hồ ly đó, lột da đi bán, còn có thể kiếm tiền, nuôi thứ đó làm gì chứ."

"Đúng vậy, ở trong thôn này còn chưa thấy ai to gan như cậu đâu, không chừng cậu mang về hồ tiên đó?"

"Tui thấy loại người này nên đuổi cả hồ ly cả người ra khỏi thôn, nếu không... liên lụy mọi người đều gặp phải tai ương."

Một đám người bắt đầu nói quàng nói xiêng, có vẻ đã quên bọn họ tới đây để xem chuyện xấu của Trần Nhị Bì.

Tôi có cãi cũng cãi không lại đám điêu dân này, dù có nói thì đám điêu dân này cũng nghe không lọt, đây là lần đầu kể từ khi ra đời đến nay tôi rất muốn rời khỏi cái thôn hẻo lánh lạc hậu, mê tín này.

"Đủ rồi, đừng nói nữa, chờ Chu Bán Tiên tới sẽ biết chuyện gì đang xảy ra, mấy người bàn cũng có tác dụng gì." Một người già trong thôn mở miệng nói.

Mọi người dừng bàn tán, tôi quay đầu nhìn Trần Nhị Bì, gã vẫn nắc liên tục vào cây hòe, chắc coi cây hòe là gái, người bình thường sẽ không vô duyên vô cớ nổi cơn dâm này, hơn nữa trên người gã có rất nhiều vết bầm đỏ, cũng không biết là làm sao làm.

Không bao lâu sau, người đi mời Chu Bán Tiên trở về, Chu Bán Tiên đi theo, mọi người lập tức nhường đường cho Chu Bán Tiên.

Trong cái thôn nhỏ vùng hoang vu này, Chu Bán Tiên có thể nói là người có văn hoá duy nhất, mọi người đều tin tưởng lời của ông. Hơn nữa ông hiểu được xem bói, tinh thông phong thuỷ huyền học, khiến người ta cảm thấy bí hiểm. Trong thôn nếu có chuyện gì không thể giải quyết đều sẽ mời Chu Bán Tiên.

"Bán Tiên, bác xem giúp đứa con trai không ra gì của em, em chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu nó xảy ra chuyện gì, nửa đời sau của em sẽ sống như thế nào." Trần Thiết Trụ vừa thấy Chu Bán Tiên tới, lập tức kể khổ.

Chu Bán Tiên chỉ thản nhiên gật đầu, sau đó đi tới bên cạnh Trần Nhị Bì, giơ tay lên sờ lên lưng của gã, sau đó Trần Nhị Bì lập tức ngã khỏi cây hòe, ngất đi.

Trần Nhị Bì không mặc quần áo, vừa ngã xuống, cái chân thứ ba bèn lộ ra ở trước mặt mọi người, không ít phụ nữ đều xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.

Không thể không nói, thứ nối dõi tông đường của Trần Nhị Bì không hề to.

"Trần Nhị Bì trúng mị hoặc từ hồ ly mà Hà Như Thị nuôi, nên mới thành ra như thế này!" Tôn Tiểu Xảo đột nhiên kêu lên từ trong đám đông, hình như có chị ta chút bối rối khi thấy Chu Bán Tiên tới.

Chu Bán Tiên quay đầu nhìn chị ta, lại nhìn tôi, tôi cảm thấy rất bất an, nếu quả thật do tiểu hồ ly làm, tôi quả thật sẽ thành tội nhân.

"Không phải hồ mị, chớ nói lung tung. Mau kêu người mang nước tiểu đồng tử tới." Chu Bán Tiên bình thản nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv