*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Bắt đầu đếm ngược từng chương
—– vô truyện —–
Sau khi thay áo lông và quần dài, còn bị ép đeo khẩu trang với đội mũ, Sở Hành được ra khỏi biệt thự, tâm trạng cả người đều phấn khởi.
“Ah! Không khí bên ngoài mới trong lành làm sao!” Sở Hành vui vẻ muốn nhảy dựng lên, nhưng thấy Chu Diệc Thần đang đứng bên cạnh, anh đành kiềm chế hưng phấn trong lòng, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai người lên xe, Chu Diệc Thần hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi xem phim.” Sở Hành tháo khẩu trang.
Xe chạy khỏi vùng ngoại ô, chuyển hướng tới trung tâm thành phố.
Lúc bước vào rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại, người mua vé xếp thành hàng dài, Chu Diệc Thần nói với Sở Hành: “Để em đi mua vé, anh đi dạo quanh quanh đây nhé.”
Trong lòng anh như có chuông cảnh báo vang lên, không cần nghĩ cũng biết hắn đang thử Sở Hành.
Nhưng… Anh phải nắm lấy cơ hội này.
“Được, vậy anh xem có gì hay hay để mua không.” Sở Hành thong thả cười, xoay người đi ra chỗ khác.
Anh nhìn xung quanh, cuối cùng bước vào một cửa hàng mà các cô gái thường hay lui tới.
USB USB, chỗ nào có USB!
Ở trên góc kệ để hàng, Sở Hành lấy cái USB có hình Hello Kitty, thuận tay cầm một con búp bê thỏ bằng vải, giấu USB vào trong lỗ tai, tự nhiên bước tới quầy thu ngân.
Anh tháo mũ xuống, gãi đầu, mỉm cười với em gái thu ngân: “Xin chào, cái USB này bao nhiêu tiền?”
Em gái thu ngân nhìn qua có vẻ là sinh viên đại học, cô nhìn Sở Hành, mặt đỏ lên: “46 tệ.”
Sở Hành làm bộ làm tịch sờ túi: “Thật ngại quá, bạn anh đang cầm điện thoại của anh, nếu không chúng ta kết bạn WeChat, chút nữa anh chuyển khoản cho em.”
“Nhưng…”
“Làm ơn đấy, anh đang cần gấp, ban nãy bạn anh đi ngang qua tiệm, còn khen em trông rất đáng yêu.” Sở Hành nói, chớp chớp mắt với em gái thu ngân.
Cô choáng váng, giống như bị thần cupid bắn mũi tên tình yêu, hự một cái vào tim.
Cô ngây người ở đại học Sư Phạm hai năm, cuối cùng cũng có cơ hội thoát kiếp FA.
Bạn của trai đẹp nhất định cũng là trai đẹp, 46 tệ đổi được WeChat của trai đẹp, đáng giá!!
“Được, vậy để em gói lại cho anh, anh không mua con búp bê này sao?” Em gái thu ngân hỏi, lấy điện thoại mở WeChat.
Sờ Hành vội vàng nói một dãy số, sau đó giấu USB vào trong tay áo: “Nếu em không phiền thì anh xin trả lại, em cứ gửi tổng số tiền vào trong WeChat, tạm biệt, em gái.”
Anh nói, đặt con búp bê xuống, xoay người rời khỏi cửa hàng.
Chu Diệc Thần cầm hai vé xem phim đi đến: “Anh vào đấy làm gì?”
Sở Hành nhìn vé trong tay hắn, phát hiện vé đã được mua trước trên mạng, hắn chỉ cần đến máy tự phục vụ lấy vé là xong.
“Định mua chút đồ, thì bỗng nhớ ra trên người không có tiền.” Sở Hành trả lời.
Chu Diệc Thần không nói gì, xoay người đi vào cửa hàng, cầm lấy búp bê vải chưa kịp cất đi: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Ngoại hình Chu Diệc Thần hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng của em gái thu ngân.
Tóc xoăn nâu, da trắng, mắt to, lông mi dài… Nhưng nhìn trông hơi đáng sợ.
“110 tệ.” Cô nuốt nước miếng, cầm máy quét nói.
Chu Diệc Thần trả tiền, sau đó cầm búp bê đi ra cửa.
“Đây là bạn của anh đẹp trai kia sao…?” Cô nhìn Chu Diệc Thần đứng trước mặt Sở Hành.
Nhưng cô không thích hẹn hò với phi công, cô thích mấy anh tiền bối rực rỡ như ánh mặt trời cơ.
“Ong ong” tiếng thông báo WeChat vang lên.
Là WeChat của em gái thu ngân…
Hai người đã kết bạn, bây giờ có thể bắt đầu nói chuyện với nhau.
[Ai đấy?]
[Sao biết WeChat của tôi?]
Chu Diệc Thần đưa búp bê vải cho Sở Hành, vừa đi giữa đám đông, vừa thì thầm nói nhỏ.
“Hì… Thực ra cái này anh muốn tặng cho em.” Sở Hành nói, nhét búp bê vải vào ngực Chu Diệc Thần, anh là một người đàn ông cao to lực lưỡng, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hắn đè, sao lại có thể ôm thứ đồ chơi như này, “Trông rất giống em.”
Xem phim, dạo phố, ăn cơm, chưa gì trời đã trở tối.
“Anh muốn đi dạo tiếp.” Sở Hành nói, hai người đi mãi, tận cho đến khi rời xa trung tâm thành phố, đi tới một ngõ nhỏ.
Hồi anh còn là cảnh sát, nơi này nổi tiếng có nhiều côn đồ, xã hội đen. Vậy nên sau khi trở thành cảnh sát ngầm, anh hay đến đây vào ban đêm để tập đánh nhau, do đó…
“Ê, hai đứa tụi bay, đứng lại cho bố mày.”
Trong lòng Sở Hành có chút hưng phấn, nhào vô!
Cả hai xoay người, thấy mấy tên lưu manh đang bước đến.
“Địa bàn của bang Tam Thanh mà tụi bay lại dám xông vào, giao tiền ra đây, tao sẽ tha cho tụi bay một mạng.” Tên cầm đầu tóc vàng hoe nói.
Sờ Hành nhìn Chu Diệc Thần, chớp chớp mắt: “Người của em à?”
“…” Mặt Chu Diệc Thần trông không bình tĩnh được nữa, “Em không quen bọn họ.”
Chu Diệc Thần nhìn về phía vàng hoe, ánh mắt tràn đầy sát khí, đáng tiếc vàng hoe lại cận thị, không thấy rõ ánh mắt hắn.
Sở Hành đẩy Chu Diệc Thần về phía sau: “Em đang cầm búp bê, không tiện đánh nhau.”
“Búp bê?” Thanh niên đầu đinh nhìn vật Chu Diệc Thần đang ôm trong lòng, “Đây không phải cinnamoroll sao? Ha ha ha, đàn ông đàn ang mà ẻo lả như con gái.” *1
“Đấy không phải con thỏ à? Ấy ấy… Sao mày biết tên của con thỏ xấu xí kia?” Một thanh niên tóc đầu moi hỏi.
“Tao… A!” Đầu đinh vừa mở miệng, đã bị Sở Hành đá mạnh một cước vào bụng.
“Mấy đứa trẻ trâu tụi bay, chỗ này không phải công viên trò chơi.” Sở Hành nói, bắt đầu thủ thế.
“Tụi mày, xông lên!” Vàng hóe hét, bốn người cùng nhắm về phía Sở Hành.
Anh nghiêng người dễ dàng né một cước của vàng hoe, Sở Hành xoay người đá thật mạnh vào xương hông nó, sau đó nghiêng đầu tránh một đấm của đầu moi, bắt lấy cổ tay, thuần thục quật ngã đầu moi xuống đất, hai người còn lại cũng bị Sở Hành nhẹ nhàng giải quyết.
Tuy anh cảm thấy vẫn chưa đủ, nhưng cũng giúp giảm áp lực đi phần nào.
Sở Hành kiêu ngạo dẫm lên người vàng hoe, cười nói: “Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, trình độ có chừng này đã đòi cướp bóc? Tụi bay còn trẻ, nên chăm chỉ học hành, lần sau tao mà nhìn thấy bọn mày lần nữa, tao sẽ không nương tay như này đâu.”
Sở Hành như vậy làm hắn không rời mắt được.
Chu Diệc Thần nhớ tới hồi bọn họ vẫn còn là cấp trên cấp dưới, lúc nào Sở Hành cũng cười tươi với hắn, cùng hắn uống rượu, không kiêng nể dựa lên người hắn, mỗi khi chơi bóng còn lộ ra vòng eo xinh đẹp.
Lúc bị uy hiếp, Sở Hành luôn nhìn Chu Diệc Thần với ánh mắt chán ghét và thù hận, cả người uể oải khi suốt ngày bị nhốt trong phòng, ở trên giường thì luôn phản kháng nhưng lại cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân.
“Rốt cuộc… Lí do mình thích anh ấy là gì?” Chu Diệc Thần có chút hoang mang.
Huống hồ chuyện đã tới nước này… Lấy thân phận của hai người họ, thật sự thích hợp để nói chuyện yêu đương sao?
“Chu Diệc Thần, về nhà đi.” Sở Hành quay đầu nói với hắn, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Đèn đường chiếu lên người anh, làm mắt Chu Diệc Thần có chút nhức nhối.
*1. Cinnamoroll
Đôi lời editor: Mình thấy mấy chương sau hơi ức chế chút, nhưng chắc là cảm nhận của mỗi người thôi.