Nhà gỗ được cẩn thận tu sửa qua có vẻ ngoài lịch sự tao nhã, ở sâu trong rừng rậm yên tĩnh tắm gội ánh sáng mặt trời, vì nhà gỗ phủ thêm một lớp lụa mỏng nhu hòa cùng với những cây cối xung quanh tô điểu nhìn cực kì đẹp. Nhưng không khí trong nhà gỗ lại cực kì nghiêm trọng.
Ánh sáng tím dần tan đi, Tiểu Vũ nhìn vết thương sau lưng hàn dần khép lại mà đỏ mắt, nhưng lại mím môi không để nước mắt lăn xuống.
“Hàn, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì?” Thẩm Tu tiếp nhận ly nước Đường Tam đưa qua nhấp một ngụm.
“Không phải chuyện lớn gì.” Hàn lắc đầu, động tác hắn ta mềm nhẹ hôn khóe mắt ươn ướt của Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, ta phải đi rồi, lần này tới để tạm biệt.”
“Đi?” Tiểu Vũ còn chưa kịp ngượng ngùng bởi hành đọng thân mật trước mặt mọi người đã bị hắn ta dọa sợ, vội hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
“Đi tìm một người.” Không thể không đi. Hàn nghĩ đến lúc trước người mình muốn tìm lâu như vậy thì lạnh mắt, nhìn trên mặt Tiểu Vũ không kìm được mất mát khiến tâm thắt một cái, chỉ là tình huống hiện giờ không chấp nhận cho hắn ta lưu lại, nếu không sợ là Tiểu Vũ sẽ gặp nguy hiểm.
“Xin lỗi, đã nói sẽ ở bên cạnh ngươi.”
“Không sao. Hàn, ngươi không muốn nói thì không cần nói nữa, ta tin ngươi.” Tiểu Vũ khịt mũi, đưa ra một nụ cười sáng rỡ của riêng Tiểu Vũ: “Ta chờ ngươi.”
Hàn ở trên trán Tiểu Vũ hôn một cái, thần sắc thầm tình mà thành kính, Tiểu Vũ hơi cúi đầu, cuối cùng nhịn không được đẻ nước mắt chảy xuống.
Thẩm Tu nhíu chặt mi, khó hiểu nghi ngờ nói: “Không lẽ thân phận bị bại lộ?”
Âm thanh của y rất nhẹ, vốn chỉ lẩm bẩm tự nói không ngờ Đường Tam lại tiếp lời: “Có lẽ, cũng có thể là kẻ thù. Hắn sợ liên lụy Tiểu Vũ cho nói mới phải tự mình rời đi. Không ai biết được kẻ đó truy lùng người của hắn có thể nhìn ra thân phận Tiểu Vũ hay không, hoặc cũng có thể bắt nàng tới uy hϊếp hắn.”
“Tam ca, ngươi?” Thẩm Tu khϊếp sợ trợn tròn mắt, y không ngờ Đường Tam đã sớm biết Hàn và Tiểu Vũ có thân phận hồn thú mười vạn năm.
“Ừm, ta biết.” Trong mắt Đường Tam lộ ra ý cười, hắn xoa đầu Thẩm Tu, đem cằm để trên đỉnh đầu thiếu niên, đôi mắt âm trầm nặng nề. Nếu là hắn, liệu có thể buông tay như vậy không? Không, sẽ không, hắn không chịu được cảm giác không có tiểu Tu bên cạnh. Tiểu Tu quá ưu tú quá chói mắt, hấp dẫn người cỡ nào hắn đều biết. Tuy rằng hắn tin tưởng tình cảm của y đối với mình, nhưng thật sự không thích ánh mắt người khác nhìn trộm…
Bị đối thoại của Tiểu Vũ và Hàn khiến mọi người không biết vì sao theo bản năng nhìn về phía Đường Tam và Thẩm Tu, cuối cùng lại bị đôi này làm cho mù mắt cứng đờ dời đi. Quả nhiên, tú ân ái đều nên bị thiêu chết!
Hàn rời đi.
Tiểu Vũ ngồi trên ghế nhắm hai mắt không nói, bàn tay trắng nắm chặt. Lấy trí thông minh của nàng sao có thể không đoán được rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì? Năm đó Hàn được Nhị Minh nhặt về vết thương trên người rất dữ tợn, gần như không thể chịu nổi nữa. Thế nhưng hắn ta vẫn ngoan cường trụ vững. Đại Minh khi đó có nói: “Chống đỡ hắn là quá khứ, chỉ có hận thù. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không giữ được hắn.” Đại Minh đại khái cũng không nghĩ tới, người chạy ra Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trước là nàng chứ không phải Hàn. Hắn ta nhất định đã gặp được kẻ thù của mình? Tiểu Vũ đột nhiên cười, như vậy nàng sao có thể không làm gì đây? Cũng không thể trói buộc Hàn được…
Tiểu Vũ vẫn là Tiểu Vũ như trước, nàng tươi cười sáng lạn tính cách ngạo kiều, trong ánh mắt nhiều thêm một phần trầm tính cứng cói.
Dự tuyến đại tái vòng cuối cùng, Sử Lai Khắc học viện đối đầu với Thiên Thủy học viện.
Thực lực học viện Sử Lai Khắc tất nhiên không thể nghi ngờ. Thiên Thuỷ học viện sử dụng con át chủ bài vẫn luôn che giấu – Võ Hồn dung hợp kỹ, Băng Tuyết Phiêu Linh Băng Phượng Hoàng. Bởi vì Băng Phượng Hoàng là hình thái năng lượng mà vừa lúc Lam Ngân Thảo của Đường Tam miễn dích với nó, cực kì hung hiểm chiến thắng trận đấu này.
Từ đây, dự tuyển đại tái Thiên Đấu Đế Quốc chính thức hạ màn. Phần Thăng Cấp tiếp theo được diễn ra ở khu săn bắn hoàng gia. Tuyết Dạ Đại Đế đã đảm bảo đạt được thắng lợi nhiều nhất tam danh học viện tiền nhiệm sẽ được chọn lựa một con hồn thú tu vi dưới ba vạn năm làm Hồn Hoàn.
Còn một tháng mới tới thời gian bắt đầu đại tái, Đại Sư cho Sử Lai Khắc Bát Quái một nội dụng huấn luyện mói. Mà tâm trạng của Đường Tam lại không tốt lắm.
Đường Tam một mình ngồi trong nhà gỗ, hắn đã hai ngày không ngủ, mắt đã giăng đầy tơ máu, tinh thần cũng không tốt lắm. Hắn tự hỏi Lam Ngân thảo của mình. Một trận chiến với Thiên Thủy học viện khiến hắn nhận ra Lam Ngân Thảo của mình không đủ khả năng, nếu ngay từ đầu hắn tu luyện không phải là Lam Ngân Thảo nhỏ yếu mà là Hao Thiên Chuy cường đại, hiện tại sẽ thế nào? Hắn càng nghĩ càng bi quan nổi lên chui rúc vào rừng sâu, vẫn không nhúc nhích ngồi bên cửa sổ.
“… Tam ca, ta tới đưa cơm cho ngươi…” Thẩm Tu lăn lộn hai ngày rốt cuộc không nhịn được tới nhà gỗ trong rừng nhìn Đường Tam đẩy cửa ra, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Đường Tam liền hoảng sợ: “Tam ca? Ngươi sao vậy?”
“… Tiểu Tu.” Hơn nửa ngày Đường Tam mới phản ứng lại, vận chuyển hồn lực làm huyết mạch tê cứng hoạt động lại, đứng lên: “Tiểu Tu, sao ngươi lại tới đây?”
Thẩm Tu mặt vô biểu tình đem hộp cơm trong tay quăng lên bàn vang lên đùng một tiếng: “Nói đi, làm sao vậy?”
“… Ta suy nghĩ về Lam Ngân Thảo của mình.” Đường Tam hơi cúi đầu, có chút nghẹn ngào. Hắn đái khái nói một lượt suy nghĩ hai ngày này của mình, Thẩm Tu nghe xong không biết nên giận hay nên cười.
“Đường! Tam! Ngươi nghe cho rõ đây! Ngươi là Đường Tam, thiên tài của Đường Môn có thể tu luyện Phật Nộ Đường Liên, tại Đấu La đại lục tu luyện một cách yêu nghiệt đến cấp bốn mươi vào tuối mười bốn! Rốt cuộc tại sao ngươi lại nghĩ Lam Ngân Thảo của mình là phế Võ Hồn? Ngươi cảm thấy thúc thúc, con cháu trực hệ của Hạo Thiên Tông, tiềm lực phi phàm ông ấy sẽ cùng một nữ nhân chỉ có Lam Ngân Thảo bình thường yêu nhau sao? Có thể với người khác Lam Ngân Thảo là phế Võ Hồn, nhưng ngươi tuyệt đối không phải! Trái lại, nó nhất định là Võ Hồn tuyệt hảo, có thể đánh đồng với Võ Hồn Hạo Thiên Chùy! Hơn nữa, ngươi quên rồi sao? Ngươi còn có ám khí đó Tam ca, ám khí Đường Môn!” Thẩm Tu ban đầu còn có chút kích động, sau khi bình tĩnh hơn y nhìn thấy Đường Tam hoàn toàn tỉnh ngộ, ôm lấy đối phương: “Cuối cùng, ngươi còn có ta, Tam ca.”
Đường Tam hít sâu một hơi: “Tiểu Tu, là ta để tâm đến mấy chuyện vụn vặt. Xin lỗi, khiến ngươi lo lắng.”
“Được rồi, mau giải quyết bản thân một chút, ngươi như vầy trông không khác gì đại thúc lôi thôi.” Hưởng thụ không không khí ấm áp yên tĩnh trong chốc lắt, Thẩm Tu cười đẩy Đường Tam vào phòng tắm. Đường Tam đương nhiên cũng biết bộ dáng mình hiện tại khó coi, nghe vật bất đắc dĩ nhéo mũi y: “Ngươi đúng là làm phản.” “Đường đại thúc~” Thẩm Tu cười hì hì tránh đi: “Nhanh lên, ta ở ngoài chờ ngươi, đồ ăn chờ lâu sẽ lạnh hết.”
Đường Tam bật cười gật đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào: “Được.” Đây là tiểu Tu của hắn, vĩnh viễn một lòng suy nghĩ vì hắn. Tiểu Tu như vậy, sao có thể không khiến hắn cam tâm tình nguyện lún đến càng sâu.